Lần này tham gia thi điện tổng cộng 38 người, Hoa Vô Hương vậy mà cũng ở trong đó.
Bọn họ ngồi ở sân rộng ngoài đại điện, Triệu Quang Nghĩa ngồi trên long ỷ, Hoa Nhị ngồi bên cạnh, là hoàng hậu nàng có quyền lực ngồi nghe chính sự, nhưng không nhiều hoàng hậu thực thi quyền lực này. Hôm nay là thi điện, tâm tư Triệu Quang Nghĩa lại không ở chuyện này: “Nhân hôm nay thi điện, trẫm có việc mói nói với chư vị ái khanh, chỉ là chuyện khẩn cấp, không kịp thương lượng nhiều. Đó là ngày kia trẫm xuất binh bắc phạt.”
Đây vốn không phải chuyện gì bất ngờ, nhưng hiện giờ đã dụng tới lượng lớn tài bạc lương thực khởi động công trình cực lớn, lại chọn thời điểm xuất binh vào lúc không thích hợp chút nào này, cả triều như ong vỡ tổ.
Tiết Cư Chính rời hàng trước tiên: “Quan gia, thần cho rằng, chuyện này còn cần cẩn thận thương lượng, thần thấy thời cơ này không thích hợp, vội vã xuất quân ắt bại không nghi ngờ gì.”
Tiếng ồn ào lắng xuống, cả những người vốn phản đối xuất binh nghe ông ta nói thẳng thừng như vậy cũng không khỏi kinh sợ.
“Thần tán đồng.” Thẩm Luân và Tào Bân bước ra hưởng ứng:
Sở Chiêu Phụ vốn luôn cùng tiến cùng lui với bọn họ ở sự kiện Đát Cơ, không ngờ lại ngồi đó như pho tượng, chẳng nói chẳng rằng, kệ Tào Bân trợn mắt lên cũng như không nhìn thấy.
Lô Đa Tốn sải bước đi ra: “Thần cho rằng bắc phạt là nguyện vọng lớn lao chưa thành của tiên đế, quan gia tiếp nối đúng là giai thoại đẹp. Còn nếu nói binh lực quân tư, quan gia nhìn xa trông rộng, ắt đã có tính toán, bọn thần không cần nhiều lời. Chỉ cần theo lệnh quan gia dũng cảm chiến đấu, ắt thế như chẻ tre đánh thẳng thượng kinh của Liêu.”
Tào Bân nổi nóng: “Tinh nhuệ đi đào ao cả rồi, lấy cái gì mà đánh tới thượng kinh? Ngươi chỉ biết nịnh bợ bừa bãi, không thèm bận tâm đặt quan gia và xã tắc vào hiểm cảnh.”
“Ai nói là không thèm bận tâm, mấy chục vạn sương quân ngài nói sao? Với lại quan gia lĩnh binh, có trận nào thất bại rồi?” Lô Đa Tốn vặn lại một câu:
Thực ra Triệu Quang Nghĩa bại trận không ít, nhưng ở trước mặt quan gia thế này, ai dám nói ra. Tào Bân nóng tính chứ không ngốc, ông ta dám nói ra, bị hoàng đế ghi hận làm sao có kết quả tốt đẹp, trừng mắt lại: “Trước chưa bại, không có nghĩa là sau không bại…”
Nói tới đó thấy vẫn không ổn vội sửa lại: “Ta nói là đánh trận cần chuẩn bị mới có thể chiến thắng.”
“Tiên đế đã chuẩn bị mười mấy năm rồi, còn định chuẩn bị tới bao giờ?” Lô Đa Tốn vặn vẹo:
“Ông mù hay ông điếc thế?” Tào Bân suýt điên, bao nhiêu công sức chuẩn bị đem đào cái ao rồi còn đâu mà nói:
Triều Quang Nghĩa trầm giọng nói: “Tào khanh, đây là triều đường, không phải cái chợ.”
Tào Bân vội vàng tạ lỗi, nhưng không thu lại ý kiến của mình.
Đại Tống lúc này mới lập quốc hai mươi năm, suốt hai mươi năm này vẫn chinh chiến liên miên, triều thần rất nhiều người có kinh nghiệm chiến đấu, người hoàn toàn xuất thân thư trai không nhiều. Nhưng chính vì thế bọn họ càng hiểu, chiến tranh không phải chuyện nói chơi, sơ xảy một chút sẽ tới quốc phá gia vong, Thập Quốc nay chỉ còn lại Bắc Hán là minh chứng. Vì thế người đứng ra phản chiến ngày càng nhiều, người hưởng ứng ít hơn hẳn.
Xu mật sứ Sở Chiêu Phụ vẫn không nói gì, đầu cúi thấp, Tào Bân cùng số đông đang tranh luận với đám Lô Đa Tốn, ông ta bị cảnh cáo nên không dám nói tục, khí thế kém hơn hẳn, chỉ đích danh: “Sở đại nhân, ông là xu mật sứ, ông ý kiến đi chứ?”
Sở Chiêu Phụ vốn có qua lại mật thiết với Triệu Đình Mỹ, thời gian qua quan gia liên tục thanh trừng những người có khả năng uy hiếp tới hoàng vị, ngay cả thân chất tử cũng giết rồi, ông ta không tránh khỏi bất an, không dám ngỗ nghịch ý ông ta: “Thần cho rằng, Yến Vân Thập Lục Châu nằm trong tay nước Liêu là đại xỉ nhục của chúng ta, Liêu vốn có ý đồ xâm phạm Đại Tống đã lâu. So với đợi chúng tới xâm phạm, không bằng chủ động xuất kích, phá Bắc Hán, bẻ móng vuốt của chúng, thừa cơ bắc phạt. Đây là di nguyện của tiên đế.”
Sắc mặt Triệu Quang Nghĩa như mây mù tan đi thấy ánh nắng, Tào Bân biến sắc mặt: “Sở Chiêu Phụ, ông uống nhầm thuốc à, nói linh tinh gì thế? Quan gia lĩnh sương quân đi bắc phạt, không phải tự tìm đường chết sao?”
Sở Chiêu Phụ đủng đỉnh nói: “Lô đại nhân nói đúng lắm, quan gia nhìn xa trông rộng, điều ông nghĩ tới, ông cho rằng quan gia lại không nghĩ tới hay sao? Quan gia đã làm ắt phải có tính toán của mình.”
“Nhưng bây giờ cấm quân đang đào ao…”
“Đủ rồi!” Triệu Quang Nghĩa mất kiên nhẫn ngắt lời: ” Ngươi nói đi nói lại chỉ có vài câu đó mà thôi, không biết nói cái khác thì để người khác nói… Triệu khanh, khanh thấy sao?”
Triệu khanh ở đây là Triệu Phổ, ông ta tuy là người chứng kiến kim quỹ chi minh, nhưng lại không tán đồng truyền hoàng vị cho Triệu Quang Nghĩa. Trước kia ông ta được Triệu Khuông giận trọng dụng, luôn đối đầu với Triệu Quang Nghĩa. Đến khi Triệu Quang Nghĩa đăng cơ, vì ổn định mới để cho ông ta cái hư danh thái tử thái bảo, cao quý mà chẳng có thực quyền. Triệu Phổ hiểu rõ nên trên triều không phát biểu gì, tránh sơ xảy.
Ai ngờ lần này ông ta lại bị điểm danh, cơ mặt co giật mình cái, bước lên đáp: “Thần cho rằng bắc phạt là di nguyện của tiên đế, quan gia tuân theo không có gì không ổn. Về phần hành quân tác chiến, thần vốn không hiểu, nhưng quan gia đã ngự giá thân chinh, sao có thể thiếu tính toán cẩn trọng, vì thế thần thấy không cần lo.”
Toàn bộ văn võ đều bất ngờ, không ai nghĩ Triệu Phổ lại thiên về phía quan gia, tức thì khiến không ít người lập trường không vững dao động.
Đại điện vẫn nghị luận không ngớt.
Đúng lúc này quan viên phụ trách coi thi bên ngoài đi vào bẩm báo: “Quan gia, đã có khảo sinh nộp bài rồi ạ.”
“Ồ, đem lên cho trẫm xem.”
Khảo quan giao bài thi cho Vương Kế Ân, Vương Kế Ân lại đặt lên long án.
Triệu Quang Nghĩa vốn chỉ đọc thay đổi đầu óc một chút, không ngờ càng đọc càng sáng mắt, cuối cùng vỗ bàn: “Triệu khảo sinh bài này lên đây.”
Rất nhanh, khảo sinh đó đi vào đại điện.
Chỉ thấy người này tuy mặc thanh sam thư sinh, nhưng vóc người nhỏ nhắn, mặt mày tinh tế, môi hồng má phấn, nhìn qua nghĩ là tiểu tử thanh tú, nhìn kỹ hóa ra thật đúng là tiểu cô nương. Đám đại thần trố mắt nhìn nhau, thời gian qua hết chuyện Đát Cơ, lại tới Kim Minh Trì rồi Triệu Đức Chiêu chết làm mọi người có phần lơ là khoa cử năm nay. Cho nên không mấy ai biết hôm nay có một tiểu cô nương tham gia thi điện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |