Đám võ tướng thấy Lãnh Nghệ tuổi còn trẻ mà đã làm đầu lĩnh họ thì không phục, đồng thời cũng bất mãn với chuyện cấm quân đi làm chuyện tạp dịch. Nhưng Lãnh Nghệ thể hiện rõ, y chỉ muốn hoàn thành công việc, không định chơi trò quyền lực để thương lượng, vì thế có oán khí cũng chẳng thể nói.
Lãnh Nghệ lại yêu cầu tam nha mỗi nơi 200 binh sĩ cao lớn, lập đội giám sát do mình thống lĩnh, lấy một ít phục trang của tam nha, để hộ vệ của mình thay vào.
An bài hoàn tất thì trời đã tối, Lãnh Nghệ mới về nhà.
Lúc này Lãnh phủ khách khứa không dứt, đều là người tới chúc mừng, không chỉ là y thăng quan, đến cả phụ mẫu thê thiếp đều được phong thưởng, y lại trẻ như thế, tương lai ắt vô cùng sáng lạn, giờ không tranh thủ lấy lòng còn đợi bao giờ.
Chuyện tiếp khác đã có Đổng sư gia lo liệu, Lãnh Nghệ không ngại xã giao, song y cũng không thích, nên trước giờ tránh được cứ tránh. Về tới nội đường ai ngờ còn náo nhiệt hơn, thì ra có Tề vương phi, Lỗ quốc công chúa, thê thiếp của Thạch gia, một đám mỹ phụ, Trác Xảo Nương, Tiểu Chu hậu, Hoa Vô Hương vây quanh Thành Lạc Tiệp nói chuyện.
Thành Lạc Tiệp gần đây vì tránh mặt Long Huýnh, sợ Khai Bảo hoàng hậu nói tới hôn sự, nàng lấy cớ điều tra vụ án thường xuyên ở ngoài thành. Hôm qua Long Huýnh chết, Lãnh Nghệ cho người đi gọi nàng về.
Cả một phòng oanh oanh yến yến làm Lãnh Nghệ nhìn hoa cả mắt, bước qua cửa cười ha hả: “Mọi người náo nhiệt quá nhỉ?”
Thành Lạc Tiệp vừa thấy Lãnh Nghệ về, xấu hổ không dám nhìn y.
Tiếng chúc mừng lại lần nữa không ngớt, Lãnh Nghệ đối phó không xuể.
Hoa Vô Hương ở bên khó chịu lắm, nói lớn: “Sao không ai chúc mừng ta?”
Cả phòng im hẳn xuống, sau đó cười rũ rượi, Tề vương phi cười chảy nước mắt: “Tiểu nha đầu có gì để chúc mừng, chẳng lẽ thấy Thành cô nương sắp gả cho Lãnh đại nhân, cũng động lòng xuân, muốn tìm nhà chồng rồi.”
Trong phòng lại cười một tràng nữa.
Hoa Vô Hương xấu hổ tới đỏ rực mặt, nàng không vừa: “Ngày kia ta sẽ tham gia thi điện, tranh giành trạng nguyên! Ta là nữ tử duy nhất được vào thi điện! Không đáng chúc mừng à?”
Trác Xảo Nương hưởng ứng ngay: “Đúng thế, Vô Hương vì nữ nhân chúng ta mà mang về vinh quang! Đáng chúc mừng.”
Tiểu Chu hậu cũng nói: “Đúng vậy, nếu Vô Hương có thể đoạt trạng nguyên, đó là vinh dự của toàn bộ nữ tử chúng ta.”
Thế là trong phòng ồn ào lần nữa, lần này Hoa Vô Hương trở thành nhân vật chính.
Ở đây toàn nữ nhân, Lãnh Nghệ không tiện ở lâu, lùi ra nhường thế giới cho các nàng, một mình về thư phòng.
Không bao lâu sau, đúng như y dự đoán, Thành Lạc Tiệp không biết bằng cách nào đó đã trốn được đám nữ nhân kia, lẻn tới thư phòng.
Mấy tháng vừa rồi vì trốn tránh Khai Bảo hoàng hậu, hai người gần như không gặp nhau, chỉ liên hệ qua đám Trịnh Nghiên, Hoàng Mai.
Giờ gặp lại trực giác nữ nhân khiến nàng nhận ra Lãnh Nghệ thay đổi không ít, thay đổi thế nào nàng không nói rõ được, chỉ là cảm giác xa lạ.
Nhưng cảm giác này bị xua đi rất nhanh, Lãnh Nghệ kéo nàng vào lòng, hôn ngấu nghiến, tay không ngừng xoa nắn cơ thể nàng.
“Nghệ ca ca.” Thành Lạc Tiệp thở dốc, thân thể mẫn cảm bị y mò mẫm đến nỗi như nhuộm một lớp phấn hồng, cố gắng đẩy y ra: ” Lúc này chưa được, Xảo Nương tỷ nói ba ngày sau và bảy ngày sau là ngày tốt, có thể đón thiếp quá môn.”
Trước kia nàng trước tiên là nhận nhiệm vụ quyến rũ y, nên ra sức khiêu khích. Về sau nảy sinh tình cảm thì lại nghĩ hai người không có tương lai, có thể ở bên nhau bao nhiêu tốt bấy nhiêu, nên chiều chuộng y. Giờ danh chính ngôn thuận rồi, nàng không thể không để ý các quy củ, huống hồ chỉ còn vài ngày nữa.
“Càng sớm càng tốt, ba ngày nữa ta có thể ở cùng nàng rồi.” Lãnh Nghệ đã lâu không gặp nàng, rất nhớ nhung:
“Nhỏ giọng chút!” Thành Lạc Tiệp mặt đỏ bừng khẽ đánh y: ” Bị người ta nghe thấy thì sao?”
Lãnh Nghệ nghĩ tới sự lớn mật của nàng trước kia mà buồn cười, giờ tình thế hai bên đã thay đổi, chợt nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, nàng về nhà chưa, cha mẹ nàng nói sao?”
“Phải về chứ, thánh chỉ ban hôn, cha mẹ thiếp còn nói được gì, cha thiếp tiếp thánh chỉ xong mời bà mai tới xem ngày, còn tới gặp Xảo Nương, rồi thương lượng hôn sự của muội muội luôn.” Thành Lạc Tiệp xem ra vui mừng tới nói chuyện lẫn lộn hết thứ tự:
Nói tới Thành Lạc Tuyền, Lãnh Nghệ nhớ hôm nhầm hai tỷ muội họ: “Nàng ấy nói sao?”
“Muội ấy nói không muốn gả, bảo cha mẹ thiếp đừng sốt ruột.”
“Sao không sốt ruột cho được, nàng ấy không còn nhỏ nữa.”
Thành Lạc Tiệp nhìn y đầy ẩn ý: “Huynh có vẻ quan tâm nhỉ?”
Lãnh Nghệ có chút hoảng hốt, hắng giọng che lấp: “Thì ta là tỷ phu mà.”
“Nói cũng phải, thôi đi, muội ấy nhìn bên ngoài thì rất ôn nhu điềm đạm, thực ra quật cường lắm… Á, buông thiếp ra…” Thì ra trong lúc hai người đang nói chuyện, Lãnh Nghệ âm thầm cởi đai lưng của nàng, Thành Lạc Tiệp phát hiện ra liền đẩy mạnh y một cái rồi chạy mất, lúc ra tới cửa còn thè lưỡi trêu, mặt bừng bừng hạnh phúc:
Vậy là giải quyết được một tâm sự lớn, Lãnh Nghệ thở phào, tối hôm đó mới ngại ngùng đem chuyện của mình chính thức thú nhận với Trác Xảo Nương. Trác Xảo Nương trải qua một phen cửu tử nhất sinh thì suy nghĩ cũng thoáng đạt hơn, chuyện giữa Lãnh Nghệ và tỷ muội Thành gia nàng biết từ lâu, giờ thánh chỉ đã ban, tuy chẳng thể nói là vui vẻ, song không còn lấn cấn gì trong lòng nữa. Chỉ là không khỏi làm nũng suốt một đêm.
Hậu quả là mãi tới trưa hôm sau Lãnh Nghệ mới có thể bò dậy dẫn hộ vệ tới tam ti.
Tam ti phó sứ Vương Nhân Thiệm đã chuẩn bị xong những thứ giao dặn hôm qua, vốn lòng còn bất mãn, nhưng mà nhìn mắt Lãnh Nghệ đầy tơ máu giống mình thì tiêu tan, dù sao Lãnh Nghệ thì cũng chỉ là phụng chỉ lệnh quan gia mà làm thôi. Đâu ai muốn vất vả thế này.
“Không tệ, vất vả rồi.” Lãnh Nghệ xem qua phương án cùng nghe Vương Nhân Thiệm giải thích chi tiết thì gật gù khẳng định: ” Có điều không nên thả lỏng, chiếu theo phương an này mà chuẩn bị, một khi quan nha phê chuẩn liền lập tức thi công. Không được chậm trễ.”
“Ti chức hiểu.” Vương Nhân Thiệm thi lễ:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |