Có thể nói thánh ân cực thịnh, một đời quyền thần cứ thế xuất hiện.
Lãnh Nghệ còn trẻ như vậy mà đưa lên vị trí cao, từ hôm qua tới hôm nay đã hai lần đặc cách thăng cấp, ai cũng biết điều này cho thấy quyết tâm xây dựng Kim Minh Trì của ông ta.
Đợi Triệu Quang Đức tuyên bố giải tán rồi, mỗi người mang theo tâm sự riêng mà đi, chẳng mấy chốc không còn ai nữa. Sở Chiêu Phụ nói nhỏ: “Cái chết của Vũ Công quận vương có vấn đề, hắn là người cẩn thận, tuyệt đối không có chuyện khinh nhục Hoàng chiêu nghi.”
Tào Bân hừ lạnh: “Trong này chắc chắn có âm mưu, nói không chừng quan gia bố trí cạm bẫy…”
Thẩm Luân trừng mắt lên: “Ông nhỏ giọng chút, không muốn sống nữa à?”
“Hết cách ta từ khi sinh ra là giọng đã lớn như vậy rồi.” Tào Bân hậm hực:
Bốn người đi xuống núi, Thẩm Luân trầm tư: “Chuyện hôm nay khiến ta tìm được nguyên nhân ban chết cho Đát Cơ mỹ nhân rồi.”
Đám Tiết Cư Chính đều nhìn ông ta: “Là gì?”
“Tề vương Triệu Đình Mỹ.” Thẩm Luân thong thả nói: ” Năm xưa Trịnh Ân định gả muội muội cho Tề vương, Tề vương rất thích nàng. Nhưng về sau Trịnh Ân bị tiên đế lỡ tay giết mất, vì áy náy tiên đế lại nạp Đát Cơ mỹ nhân vào cung, thành hoàng tẩu Tề vương. Nhưng vì chuyện này mà quan hệ Tề vương với Trịnh gia lại càng khăng khít. Giống năm xưa tiên đế thấy có lỗi với Trịnh gia, nên ra sức bù đắp, Trịnh gia cũng thấy không phải với Tề vương.”
Tào Bân vỗ tay: “Ta hiểu rồi, quan gia coi Đát Cơ mỹ nhân là nội ứng của Tề vương ở hậu cung, tất nhiên phải diệt trừ. Chỉ cần là người thân cận với Tề vương lại có địa vị trọng yếu, quan gia ắt trừ bỏ hậu họa.”
Sở Chiêu Phụ khiếp đảm, ông ta là xu mật sứ, tay nắm binh quyền, lại còn quan hệ rất tốt với Tề vương, nói thế nguy cơ rất cao.
Tiết Cư Chính trừng mắt với Tào Bân: “Chớ nói bừa.”
Thẩm Luân mặt dài sượt: “Nếu đúng thế không bằng cáo lão hoàn hương, ít ra còn có tuổi già trọn vẹn.”
Tiết Cư Chính mặt âm trầm: “Đây không phải lúc bo bo giữ mình, chúng ta được tiên đế ủy thác trọng trách, mục đích là hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ! Quan gia chỉ lo củng cố hoàng vị, bất chấp đại nghiệp, chúng ta không thể chỉ đứng nhìn, dù gan óc lầy đất cũng không được rút lui.”
Không ai nói gì thêm nữa, chuyện gì nói cũng dễ hơn làm, năm xưa bọn họ đều không thiếu dũng khí ấy, nhưng giờ ai chẳng có gia tộc lớn phía sau, một hành động có thể mang họa tới nghìn người.
Hoài bão thì còn, chỉ có quyết tâm chẳng được như xưa thôi.
Quay trở lại lều Triệu Quang Nghĩa.
Ông ta gọi Triệu Đức Phương đi theo mình, không ngờ vừa về tới lều là vung tay tát hắn một cái ngã lăn ra đất: “Đừng nói là ngươi không biết vì sao trẫm đánh ngươi, ngươi dám nói không, trẫm giết ngươi.”
Triệu Đức Phương ôm mặt cúi đầu không dám nói gì.
Triệu Quang Nghĩa giọng âm trầm: “Trẫm sẽ cho người theo dõi ngươi thật kỹ, hiểu chưa?”
“Thần hiểu, thần hiểu!”
“Cút ra ngoài!”
Triệu Đức Phương ôm mặt cuống cuồng chạy đi, ra ngoài mới sờ lên cổ, chỉ muốn khóc lớn một trận.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm tình du ngoạn của mọi người bị phá hỏng rồi, Triệu Quang Nghĩa ra lệnh về kinh.
Lãnh Nghệ chính thức nhận được thánh chỉ bổ nhiệm, cho nên y không về nhà mà ngồi kiệu tới tam ti.
Tam ti sứ Triệu Đức Chiêu đột nhiên bệnh bộc phát mà qua đời, tin Khai Phong thôi quan Lãnh Nghệ đảm nhận chức phó sứ được khoái mã phi ngựa về truyền tới tam ti rồi. Hiện chính chức đã chết, chỉ còn hai vị phó sứ, một là Lãnh Nghệ, một là Vương Nhân Thiệm.
Thánh chỉ tới, tất cả tới chính đường tiếp chỉ, sau đó là chia làm hai thái cực rõ ràng, một nhóm thì ra sức nịnh nọt y, một nhóm thì chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Lãnh Nghệ không quan tâm tới cả hai bên, tuyên bố thẳng thừng: “Bản quan không quản việc khác trong tam ti, ta chỉ phụng lệnh xây dựng Kim Minh Trì, quan gia yêu cầu với công trình này rất chặt. Không rảnh tán gẫu, ta nói luôn vào chủ đề. Ta cho các ngươi một ngày, làm cho ta phương án, bước thứ nhất phải làm gì, bước thứ hai phải làm gì, càng cụ thể càng tốt. Điều dân tráng từ đâu, bao nhiêu, an bài họ ăn ở thế nào? Khi nào bắt đầu đào đất, đất đảo lên mang đi đâu. Đã hiểu rồi chứ?”
“Ta không cần mấy báo cáo viết đồng từ ngữ vô nghĩa, ta cần phương án có tính khả thi. Lời không hay ta nói trước, có câu tân quan thượng nhiệm đốt ba đống lửa, đừng để đống lửa này đốt các ngươi đấy.”
Vương Nhân Thiệm liên tục gật đầu: “Ti chức hiểu rồi.”
Tuy hai người ngang cấp, nhưng Lãnh Nghệ còn là điện tiền phó đô chỉ huy sứ, chính tứ phẩm, cho nên Vương Nhân Thiệm mới tự xưng ti chức.
Lãnh Nghệ lại nói: “Lần này triệu tập dân tráng, quan gia đã đồng ý cung cấp tiền lương, như vậy đoán chừng có nhiều dân tráng chủ động xin tham gia. Các ngươi nên chủ yếu lựa chọn những nơi nghèo khó, coi như nâng đỡ địa phương. Bản quan giám sát, nếu phát hiện dân tráng điều kiện không phù hợp, không chỉ xử phạt người chịu trách nhiệm tuyển mộ, mà chi phí cho dân tráng hoàn hương sẽ do người đó trả, hiểu chưa?”
Tất cả đều vội đáp đã hiểu.
Bố trí xong công tác, Lãnh Nghệ lại tới tam nha.
Tam nha là tên gọi chung của điện tiền, thị vệ mã quân và thị về bộ quân, bọn họ không có người đứng đầu thống nhất, đều chịu trách nhiệm với hoàng đế. Tam nha chỉ có quyền thống quân mà không có quyền điều động binh sĩ, quyền này tới từ hoàng đế, truyền đạt qua xu mật sứ. Lãnh Nghệ lại được đặc quyền điều động gần như tất cả cấm quân, trở thành thống soái ba quân trên thực tế.
Đương nhiên quyền này chỉ giới hạn ở việc y điều động quân đội đi làm việc thôi, nhưng y còn có thể tiền trảm hậu tấu, cực kỳ có sức uy hiếp.
Tuy thế tình trạng cũng giống ở tam ti, chỉ một ít khom lưng lấy lòng, số còn lại thái độ bất thiện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |