Còn Hoàng chiêu nghi, vừa rời lều Triệu Đức Chiêu là nàng tới thẳng lều Triệu Đức Phương cố tình đưa tay kéo tóc mai hơi rối một chút, đi vào lều thấy hắn đang uống rượu mới mạc liêu cười nói: “Chỗ vương gia thật náo nhiệt, ta tới góp vui được không?”
Triệu Đức Phương là Hưng Nguyên doãn, chưa được phong vương, nhưng là chuyện sớm muộn, không ít người xưng hô với hắn như thế.
“Nương nương, mau mời ngồi.”
Lều của Triệu Đức Phương rất rộng rãi, không kém gì một gian phòng khách, có trải thảm, ở giữa đặt bồn lửa, lửa cháy không cao, chủ yếu là than đỏ, dùng để nướng lại thịt. Triệu Đức Phương ngồi ở trà kỷ lớn phía chính diện, người khác ngồi ghế hai bên. Thị tòng nhanh chóng mang ghế tới, Hoàng chiêu nghi ngồi xuống nói: “Ta tới mời rượu vương gia, đồng thời nói vài lời, không biết có tiện không?”
Mấy người còn lại nghe vậy liền biết ý lui cả ra ngoài, Triệu Đức Phương lấy làm lạ, trước đó hai người vốn tiếp xúc không nhiều chẳng biết có chuyện gì chủ động tìm hắn.
Hoàng chiêu nghi nâng chén rượu: “Vương gia, ta mời ngài một chén.”
“Đạ tạ!” Triệu Đức Phương đúng lễ nghi nâng chén lên uống:
Hoàng chiêu nghi vén tay áo xẻo một miếng thịt đưa tới bên miệng hắn, tủm tỉm cười.
Triệu Đức Phương sửng sốt hắn không sợ con dao loang loáng ở sát mặt, nhưng thẩm nương làm thế hình như không thích hợp, có điều tính cách hắn dứt khoát hơn ca ca mình, há miệng cắn ngay, hàm hồ nói: “Đa ta nương nương.”
“Vương gia lớn gan lắm, vừa rồi ta cũng làm thế với ca ca ngài, hắn không dám ăn.”
“Ca ca ta xưa nay là người cẩn thận.”
Hoàng chiêu nghi phì cười, buồn thảm nói: “Vương gia đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu ca ca ngài cẩn thận thì vừa rồi đã chẳng hẹn ta mai tới cây hòe lưng núi xem mặt trời mọc.”
Triệu Đức Phương cả kinh: “Huynh ấy hẹn nương nương xem mặt trời mọc sao?”
“Vương gia không tin thì lúc đó tới sẽ biết, ôi bản cung không muốn đi, nhưng…” Hoàng chiêu nghi ngập ngừng:
“Ta hiểu, nương nương muốn ta nói đỡ với huynh ấy sao?”
“Không không, ta sợ hắn, không dám không đi, nhưng nếu vương gia tới nói, hắn càng hận ta, lúc đó không phải là ngài giúp ta mà hại ta rồi.”
“Vậy nương nương muốn ta làm gì?”
“Vương gia không làm gì cả, ngày mai ngài chỉ cần vờ đi tản bộ ngang qua, sau đó cùng tới ngắm mặt trời mọc, người khác có thấy cũng không thể nói gì, hắn cũng không thể làm gì ta, được không?” Câu cuối Hoàng chiêu nghi giọng gần như tình nhân làm nũng:
Triệu Đức Phương người ngứa ngáy, sảng khoái gật đầu: “Chủ ý hay, cứ thế mà làm.”
“Đa tạ vương gia, ngài chỉ cần tới sau chừng một chén trà là được rồi, hắn có muốn làm gì cũng không có cơ hội.”
“Nương nương nghĩ hắn định làm gì?”
“Đáng ghét! Á…” Hoang chiêu nghi đỏ mặt, chu môi muốn đánh hắn, có lẽ do uống say, trượt chân ngã vào lòng hắn:
Triệu Đức Phương cũng uống nhiều rồi, bị vẻ lả lơi của nàng làm phiêu phiêu nên thuận miệng nói một câu, ai dè biến thành tình trạng này, lòng sợ hãi muốn đẩy nàng ra. Nhưng Hoàng chiêu nghi thổi hơi vào tai hắn: “Đừng sợ, có trà kỷ và bồn lửa che rồi, không ai nhìn thấy đâu. Hải Đào đứng ngoài, có người tới sẽ lên tiếng.”
Triệu Đức Chiêu liếc mắt một cái, đúng là trà kỷ lớn che tầm mắt nhìn ra ngoài, trong lều không thắp đèn, chỉ có bồn lửa, ánh sáng cũng không chiếu được tới đây. Năm nay hắn mười chín tuổi, đang lúc tinh lực thịnh vượng thêm vào uống rượu gan càng lớn, cúi xuống tìm môi Hoàng chiêu nghi hôn cuồng nhiệt, hai tay cũng sờ trên bóp dưới loạn xạ một hồi.
Có điều hắn còn có lý trí, chỉ một khắc buông nàng ra ngồi dậy, chỉnh lại y phục trên người. Hoàng chiêu nghi vẫn nằm đó, mắt long lanh cười khúc khích, Triệu Đức Phương lại không kìm lòng được, đưa tay sờ đùi nàng chầm chậm đưa lên: “Lát nữa chúng ta vào rừng nhé?”
Chẳng ngờ Hoàng chiêu nghi lắc đầu: “Không đi.”
“Vì sao?” Triệu Đức Phương bị nàng khiêu khích toàn thân nóng bừng, không giải tỏa được sẽ hết sức bức bối:
“Không sợ quan gia sao?”
“Không sợ.”
“Ngài không sợ, nhưng ta sợ.” Hoàng chiêu nghi nói nhỏ: ” Nơi này đông người, nhớ chẳng may bị nhìn thấy thì chúng ta xong rồi, đợi về cung, vương gia tiến cung vấn an, thuận tiện mang ít quà hiếu kính đám thẩm nương ta, khi đó tới cung ta thì yên tâm rồi.”
Triệu Đức Phương không đợi nổi, tay tiến thẳng tới giữa hai chân nàng miết mạnh: “Nhưng ta muốn nàng bây giờ cơ… Á…”
“Ngoan, nghe lời.” Hoàng chiêu nghi đâu thiếu thủ đoạn đối phó với nam nhân, nhéo bắp đùi hắn một cái, lấy từ trong nội y ra một cái túi thơm: ” Cho vương gia đó.”
Triệu Đức Phương nhận lấy đưa lên mũi ngửi, tức thì ngây ngất: “Thơm quá.”
Hoàng chiêu nghi chỉnh lại y phục đứng dậy, nói: “Ta không thể ở đây quá lâu, tránh người ta nói ra nói vào, chúng ta ngày sau còn dài! Sáng mai nhớ đấy.”
Triệu Đức Phương vẫn còn ngửi túi thơm: “Ta nhớ rồi, yên tâm!”
Bên ngoài ca mùa vẫn tiếp tục, chẳng mấy ai để ý nơi này, Hải Đào từ trong bóng tối chạy ra, giúp nương nương nhà mình chỉnh trang lại gọn gàng, không để lộ dấu vết gì.
Hoàng chiêu nghi khôi phục tư thái đoan trang mực thước tới lều Tiết Cư Chính, không ngờ có cả đám Thẩm Luân, Sở Chiêu Phụ, Tào Bân. Sắc mặt ai cũng nặng nề như có tâm sư, vừa tấy nàng định đứng dậy thi lễ, nàng miễn cưỡng cười xua tay: “Miễn lễ… Tiết đại nhân.”
Tiết Cư Chính đi tới hai bước, khom người nói: “Có vi thần.”
Hoàng chiêu nghi hơi ngần ngừ: “Bản cung có lời muốn nói với ngài, có được không?”
Đám Thẩm Luân nghe vậy chắp tay cáo từ, lui ra ngoài.
Tiết Cư Chính đưa tay: “Mời nương nương ngồi.”
“Không cần đâu, ta chỉ nói vài câu là sẽ đi ngay.” Hoàng chiêu nghi bất an ra mặt, tới gần hơn, giọng gần như run lên: ” Tiết đại nhân, ta sợ quan gia sẽ ban chết cho ta.”
Tiết Cư Chính thất kinh: “Vì sao?”
“Ta nghe thấy Vũ Công quận vương cảm thản quân phí tiên đề tích góp bao nhiêu năm lần này đem đi xây cái ao vô cùng, ta cũng nói một câu, quan gia không nên làm như thế. Kết quả không biết ai tiết lộ cho quan gia, quan gia vô cùng tức giận, nói ta là mệnh phụ nội đình mà can dự triều chính, tội đáng muôn chết… Ta sợ lắm, tới tìm ngài cứu mạng.” Hoàng chiêu nghi vừa nói vừa liên tục nhìn ra phía sau như sợ có người nghe thấy:
Tiết Cư Chính trấn an: “Sao có thể thế được, nương nương yên tâm, quan gia chỉ là nhất thời tức giận mà thôi.”
“Không đâu, ngài không biết rồi, qua gia là người nói là làm, nói ai chết, người đó sẽ chết.”
“Chuyện này, chuyện này… Hôm nay thần thấy quan gia tựa hồ đã uống say, đợi mai quan gia tỉnh rượu rồi, thần sẽ khuyên nhủ quan gia. Chuyện này của quan gia thực sự là rất không ổn, tới khi đó…”
“Không không!” Hoàng chiêu nghi xua tay lên hồi: ” Ngài không được nói, nếu không quan gia sẽ càng tức giận, nói ta liên kết ngoài thần. Ta nghĩ, chỉ cần đại nhân khuyên quan gia đừng xây Kim Minh Trì, quan gia đồng ý với các ngài thì sẽ không trách ta nữa.”
Chuyện này không cần Hoàng chiêu nghi nói, Tiết Cư Chính trầm giọng đảm bảo: “Nương nương cứ yên tâm, thần toàn lực cản trở việc này.”
“Còn một chuyện nữa.” Hoàng chiêu nghi tạ ơn xong, chuẩn bị đi thì nhớ ra một việc: ” Vừa rồi ta đi chúc rượu huynh đệ Vũ Công quận vương, thấy bọn họ có mâu thuẫn, chỉ trích nói xấu đối phương, có vẻ giận dữ lắm, còn suýt đánh nhau… Ta lo họ huynh đệ trở mặt, nếu ngài có rảnh thì lúc nào đó hòa giải họ.”
Đang có họa sát thân, vậy mà còn lo cho người khác, Tiết Cư Chính bất giác kính phục vị chiêu nghi hiền lương này, khom mình thật sâu: “Thần đã hiểu, nương nương cứ giao cho thần.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |