Tức thì đám tùy tùng bao vây kiệu, đám đệ tử hai nhà Phật đạo bên côn bên kiếm cũng sẵn sàng vũ khí đối phó.
Tiết Cư Chính không muốn lớn chuyện, Lãnh Nghệ chỉ là người điều tra, vốn không liên quan gì tới chuyện này, nếu dùng vũ lực với y thì bọn họ hoàn toàn sai, quát: “Dừng tay, dưới chân thiên tử, không được tùy ý đánh giết.”
Thứ tướng Thẩm Luân tuổi còn nhiều hơn Tiết Cư Chính, râu tóc đã bạc trắng, chắp tay nói với Thạch Thủ Tín: “Có chuyện gì nói tử tế, không nên dùng võ lực.”
Thạch Thủ Tín mặt rất khó coi nhưng không thể không nể mặt ông ta cho người lui.
Tuy đám người của Thạch Thủ Tin đã lui rồi nhưng tình hình không khả quan hơn chút nào, tất cả lối đi đã bị chặn, người không liên quan bị ngăn cản ở ngoài, Lãnh Nghệ mọc cảnh cũng khó thoát.
Lúc này chặn đường là một đám ông già râu tóc bạc phơ nhưng còn khó chơi hơn thiên binh vạn mã.
Tiết Cư Chính đi tới hai bước, dõng dạc nói: “Lãnh đại nhân, Đát Cơ mỹ nhân đột ngột qua đời, cái chết còn mang nhiều nghi vấn. Bọn ta chỉ muốn làm rõ ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì còn khuyên gián quan gia, không phải là cố ý làm khó đại nhân, đại nhân chỉ cần kể lại quá trình điều tra là đủ.”
Thẩm Luân phụ họa: “Bọn ta mời ngỗ tác kiểm tra thương thế, mũi Đát Cơ mỹ nhân có vết đề rõ ràng, tuy nói là ngã xuống y phục có thể gây ra, nhưng nếu có người giữ gáy ấn xuống cũng gây kết quả tương tự. Hơn nữa ngỗ tác nói, dựa theo mức độ thâm tím ở mặt, khả năng thứ hai cao hơn, Lãnh đại nhân định giải thích ra sao?”
Xu mật sứ Sở Chiêu Phụ cũng là ông già khác tới trầm giọng nói: “Lãnh đại nhân, thị nữ Liên Thu của Ngụy quốc công chúa đã xác nhận rồi, đêm đó ả nhìn thấy thị vệ Long Huýnh leo tường vào phòng Đát Cơ mỹ nhân, nhưng ngài lại không bẩm báo việc này lên quan gia, thế là sao?”
Thế nhưng bất kể là ai lên tiếng, mềm mỏng hay cứng rắn, trong kiệu không có phản ứng.
Rốt cuộc Sở Chiêu Phụ không nhịn được, hàng mi thọ run rẩy, đi thẳng về phía kiệu: “Quản quan Xu mật sứ Sở Chiêu Phụ yết kiến Lãnh đại nhân, kẻ không liên quan tránh ra.”
Vô Mi đạo trưởng và Đồ Du đại sư nháy mắt tránh đường, đám người phía bên Thạch Thủ Tín mừng rỡ, thường dân cản đường quan viên là phạm pháp, chiêu này đúng là hữu dụng, cả đám ùa tới, nhưng kiệu vén lên nào thấy ai…
“Hỏng!” Tiết Cư Chính dậm chân: ” Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, trúng kế của y rồi.”
Duyên Phúc cung.
Một đống tấu chương bị ném tán loạn, văn phong tứ bảo trên bàn không còn thứ nào lành lặn, chỉ có mỗi ngọc ấn còn yên lành ở đó. Cả đám thái giám cung nữ rụt vai cúi đầu, hận không thể làm bản thân nhỏ như con kiến, tránh lọt vào đôi mắt phẫn nộ của quan gia.
Khi Lãnh Nghệ tới nơi từ xa nghe thấy tiếng Triệu Quang Nghĩa gầm thét bên trong, y cẩn thận dừng bước, từ sau cái cột thò đầu ra quan sát, gật khẽ với Vương Kế Ân đứng ở cửa tẩm cung.
Vương Kế Ân tức thì đi tới nói nhỏ: “Đợi lát nữa quan gia nguôi giận hẵng vào.”
“Nhưng mà quan gia nổi giận chuyện gì thế? Huynh nói đệ còn biết ứng phó.” Lãnh Nghệ hỏi nhỏ:
“Còn chuyện gì nữa, đám đại thần liên tục dâng tấu đòi quan gia trả lời nguyên nhân cái chết của Đát Cơ mỹ nhân, số ít trực tiếp chỉ trích quan gia lạm sát người vô tội.”
“Rõ ràng Đát Cơ mỹ nhân lỡ chân mà chết, sao thành thế này chứ?”
“Nghe nói có thị nữ Liên Thu của Ngụy quốc công chúa nói tặn mắt nhìn thấy Long Huýnh đột nhập vào phòng Đát Cơ mỹ nhân. Quan gia muốn gọi Liên Thu tới chất vấn, nhưng không tìm được, vì thế quan gia nổi giận đập đồ.”
Nói tới đó bên trong có tiếng gầm của Triệu Quang Nghĩa: “Lãnh Nghệ đâu, sao bây giờ còn chưa tới?”
Vương Kế Ân vội vàng chạy vào báo: “Lãnh đại nhân tới rồi ạ, đang đợi quan gia triệu kiến.”
Triệu Quang Nghĩa quát: “Còn không mau vào đây! Đợi cái gì mà đợi!”
Đám cung nữ thái giám bị Vương Kế Ân đuổi hết ra ngoài, Lãnh Nghệ hít sâu mấy hơi, chạy chậm vào, làm bộ thở dốc: “Thần bái kiến quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa đi ra sau long án ngồi xuống, mặt mày hung tợn: “Hiện giờ một đám văn võ đại thần cứ nhất định nói trẫm ban chết cho Đát Cơ, ngươi nói sao đây? Còn chuyện ả Liên Thu báo cáo với ngươi là sao?”
Lãnh Nghệ mặt vừa kinh ngạc lại sợ hãi: “Đát Cơ mỹ nhân chết do tai nạn là không cần bàn cãi, khi vi thần điều tra, thị nữ Liên Thu đúng là có báo với vi thần đêm đó nhìn thấy ngự đái Long Huýnh leo cửa sổ vào phòng Đát Cơ mỹ nhân, ả sợ nên không dám kể với công chúa. Nhưng thần lập tức hỏi Long ngự đái rồi, hắn nói chưa từng rời khỏi thiện phòng bệ hạ quá ba bước, Vương công công có thể làm chứng. Vì cửa sổ đều cài bên trong, không hề có bất kỳ dấu hiệu phá hoại nào, Long ngự đái có vào cũng không ra được, nên thần không tin lời Liên Thu, bởi thế không bẩm báo cho quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa cũng đã xác minh chuyện này cùng Long Huýnh, cho nên ông ta mới điên tiết: “Khốn kiếp, nếu trẫm muốn giết ả tiện nhân đó thì sau sự kiện Hổ Sơn ả đã chết rồi, dám cùng Tề vương mưu hại trẫm…”
Lãnh Nghệ tái mặt, ngập ngừng định nói lại thôi.
“Chuyện này nói với khanh cũng được…” Triệu Quang Nghĩa nhìn ra, giờ kim quỹ chi minh khác nào là bí mật công khai, số người biết không ít rồi, quan trọng là nếu không có nó trong tay cũng chỉ là lời nói xuông, nên giải thích cho Lãnh Nghệ một lượt: ” Tề vương và Trịnh gia xưa nay giao hảo, cùng Trình Ân tình như thủ túc, nếu hắn kế thừa trẫm, Trịnh gia tất nhiên được lợi nhất, ngươi đã hiểu chưa?”
Lãnh Nghệ làm ra vẻ chấn kinh mất một lúc lâu không nói lên lời.
“Hừ, trẫm nói để ngươi biết tình thế thực sự là sao, vấn đề trong này không đơn giản chỉ là chuyện người chết, tránh ngươi hồ đồ không rõ nặng nhẹ để bị cuốn vào vòng xoáy này thôi.” Triệu Quang Nghĩa hỏi lại lần nữa: ” Cái chết của Đát Cơ thực sự không có vấn đề gì chứ?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |