Liên Thu lắc đầu ngay: “Không ạ.”
Lãnh Nghệ ngớ người, đây là câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, cứ nghĩ rằng chỉ là tra hỏi theo thông lệ, khó có tin tức gì mới, không ngờ câu trả lời thế này. Ngụy quốc công chúa mà nói dối thì ít nhất nàng phải thông đồng trước với cung nữ của mình chứ, cau mày: “Vừa rồi công chúa của ngươi kể ngươi nghe thấy tiếng đổ vỡ, sau đó ngươi ra ngoài xem, còn thấy cửa sổ phòng Đát Cơ mỹ nhân mở cơ mà.”
Liên Thu hoảng loạn: “Không, không có chuyện đó.”
“Vậy công chúa của ngươi nói dối rồi, chuyện này đúng là có vấn đề, chẳng lẽ nàng có gì mờ ám sao? Nàng ấy là công chúa, bản quan phải báo lên để quan gia tới tra hỏi vậy.” Lãnh Nghệ nghiêm mặt nói:
Liên Thu hoảng sợ quỳ xuống: “Đại nhân tha mạng.”
“Ta không biết ngươi giở trò gì với ta, nhưng ngươi không nói, người ngươi xin tha mạng là quan gia, để liên lụy tới cả công chúa của ngươi đấy.” Lãnh Nghệ hừ một tiếng:
“Dạ…” Liên Thu run lên: ” Đêm qua vì gió tuyết lớn quá, cứ đập vào cửa sổ rất đáng sợ, làm nô tỳ mãi không ngủ được, đến khoảng canh ba thì nghe thấy tiếng đổ mạnh. Nô tỷ đợi một lúc không thấy gì thì bất an, hay là Đát Cơ mỹ nhân xảy ra chuyện gì? Nô tỳ rời giường áp tai vào cửa nghe thì thấy tiếng bước chân, nô tỳ càng ngạc nhiên, khẽ kéo then cửa ra nhìn thử thì thấy một nam nhân đứng ở dưới cửa sổ phòng Đát Cơ, hình như người đó phát hiện ra nô tỳ nên quay sang, nô tỳ sợ quá vội đóng cửa chui vào giường. Chỉ có thế thôi ạ.”
Lãnh Nghệ hỏi tới: “Vậy người đó trông thể nào?”
“Tuyết lớn quá, nô tỳ không thấy rõ, chỉ thấy người đó mặc áo bào thị vệ.” Liên Thu sợ hãi run lên:
Lãnh Nghệ thoáng giật mình bảo sao Liên Thu sợ như vậy, còn sợ không dám thừa nhận chuyện hôm qua mở cửa. Ở Nam Kha Tử người mặc áo báo thị vệ chỉ có Long Huýnh, chẳng lẽ là quan gia sai hắn giết Đát Cơ rồi giả hiện trường, sau đó vờ vịt để mình điều tra có kết luận, tử vong do sự cố? Trong cái hoàng cung này, không chuyện gì là không thể, y hít sâu một hơi hỏi: “Vì sao ngươi không nói với công chúa của ngươi?”
Liên Thu lắc đầu liên tục: “Vì, vì công chúa rất chính trực, nếu biết chuyện không đàng hoàng kia sẽ nói ra, khi đó hại tới bản thân.”
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ một lúc nói: “Vậy ngươi về đi, nếu công chúa của ngươi hỏi thì trả lời giống đêm qua là được.”
“Nô tỳ hiểu rồi, đa tạ đại nhân.” Liên Thu run cầm cập rời đi:
Tiếp đó Lãnh Nghệ có hỏi chuyện mấy phi tần và công chúa khác trong viện tử song không thu thêm được tin tức gì liền tới chỗ phòng Triệu Quang Nghĩa.
Long Huýnh đang cảnh giới một bên được y gọi sang bên trò chuyện.
Tuy sau buổi nói chuyện kia, hai người gần như trở mặt rồi, nhưng bề ngoài càng tỏ ra càng khách sáo. Lãnh Nghệ khách khí hỏi: “Long đại nhân, ta đang tra án, có thể hỏi một vài chuyện được không?”
“Được chứ, Lãnh đại nhân cứ hỏi.” Long Huýnh càng lễ độ hơn:
“Đêm qua Long đại nhân làm gì?”
“Mọi khi trong nội đình còn có Lôi Trung, Phong Nghĩa cùng ta chia nhau trực đêm, nhưng vào Nam Kha Tự rồi chỉ có một mìn ta, nên ta thức cả đêm cảnh giới.”
“Long đại nhân chỉ ở đây mà không đi đâu à?”
“Không, ta sao dám tự ý rời vị trí, sao thế, Lãnh đại nhân nghi ngờ ta à?”
“Ha ha không phải, ta chỉ vì vụ án nên hỏi thôi, ai cũng bị hỏi cả, Long đại nhân chớ trách. Thế thôi, ta phải vào gặp quan gia.” Lãnh Nghệ chắp tay một cái rồi đi:
“Lãnh đại nhân khoan đã nào.” Long Huýnh có chút chột dạ gọi lại, hắn không tin Lãnh Nghệ chỉ hỏi xuông, nhất định y biết gì đó:
Ngay thời khắc Long Huýnh gọi mình lại, Lãnh Nghệ biết mình nhử mồi có hiệu quả rồi, bằng vào quan hệ cực tệ hại bên, Long Huýnh lại kiêu ngạo như thế, nếu như hắn không có bất kỳ liên quan gì thì hẳn là cười lạnh trong lòng mới đúng, đâu kéo mình lại như thế: “Long đại nhân có chuyện gì sao?”
Long Huýnh cười ha hả: “Không có gì, thấy trời mưa tuyết Lãnh đại nhân phải chạy qua chạy lại vất vả hỏi một câu thôi, vụ án này thế nào rồi?”
“Nói thật, đây là án do bệ hạ khâm định, ta không tiện nói.” Lãnh Nghệ trả lời xong đi luôn, vừa đi được vài bước, lần này chủ động đứng lại: ” À phải lúc ta tới phòng Lỗ quốc công chúa, ta thấy dưới gối nàng lộ ra một đoạn áo bào thị vệ, trong Nam Kha Tự này chỉ có huynh thôi, huynh cho công chúa mượn áo à?”
“Không, ta cho nàng mượn áo bào làm gì chứ?” Long Huýnh ngạc nhiên: ” Lãnh huynh hỏi thế có ý gì vậy?”
“Không không, chắc là ta nhìn nhầm rồi, Long huynh là người thân cận nhất của quan gia mà, ta không có ý gì cả.”
Lãnh Nghệ mỉm cười chắp tay vào trong phòng, để lại Long Huýnh đưng đó với bộ mặt cực kỳ khó chịu.
Y tới đây không phải tìm Triệu Quang Nghĩa mà là chủ yếu tìm Vương Kế Ân, muốn mượn ổn bà (bà đỡ) để kiểm tra Đát Cơ trước lúc chết có bị xâm phạm không? Vương Kế Ân sau khi xin chỉ thị của Triệu Quang Nghĩa thì bảo Lãnh Nghệ về trước, sẽ phái ổn bà tới sau.
Tranh thủ thời gian đợi ổn bà tới, Lãnh Nghệ quay về phòng Trác Cơ, trước tiên gọi một cung nữ tới thì thầm với nàng vài câu, sau đó xem xét lần nữa hiện trường cùng cân nhắc sâu hơn về vụ án.
Có đúng là Triệu Quang Nghĩa đã phái Long Huýnh tới giết Đát Cơ không? Với võ công của Long Huýnh nếu biết bị Liên Thu phát hiện làm sao không diệt khẩu? Phải biết quan gia phái thị vệ giết Đát Cơ mà lộ ra là đại họa, Long Huýnh phải bất chấp thủ đoạn diệt khẩu chứ? Nếu hắn không làm, vậy thì khả năng cao không phải phụng chỉ rồi.
Long Huýnh làm thị vệ hoàng cung lâu năm, không phải kẻ ngốc, nếu hắn có ý đồ gì với Đát Cơ thì không chọn Nam Kha Tự này ra tay, lỡ có chuyện gì, danh sách khả nghi tương đối nhỏ. Hơn nữa nếu đúng là hắn ra tay, chẳng có lý do gì lại mặc đồ thị vệ cho dễ lộ thân phận.
Khả năng là Long Huýnh không lớn, khả năng có kẻ đóng giả thị vệ cao hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |