Lát sau Lãnh Nghệ vừa về hắn lại cười ung dung.
Hải Đào tới nơi quỳ xuống dập đầu: “Nô tì bái kiến nhị hoàng tử, Lãnh đại nhân.”
Triệu Nguyên Hi ôn hòa nói: “Hải Đào, Lãnh đại nhân tra vụ án Đát Cơ mỹ nhân tử vong, muốn xác nhận đêm qua ta ở đâu, chỉ cần ngươi bẩm báo đúng sự thật là được, Lãnh đại nhân là người mình, không sao cả. Được rồi, ta đi đây…”
“Nô tì làm sao biết đêm qua Nhị hoàng tử ở đâu?” Hải Đào dập đầu nói:
Triệu Nguyên Hi vốn định đi, nghe thế đứng lại nghiến răng: “Đêm qua rõ ràng ta ở chỗ nương nương của các ngươi, nửa đêm ta lạnh, nương nương các ngươi bảo ngươi đi lấy than cơ mà.”
Hải Đào quỳ bò ra đất khấu đầu liên hồi: “Nô tỳ không biết Nhị hoàng tử nói gì, nô tỳ và nương nương ngủ một mạch tới sáng, không ra ngoài, cũng chẳng thấy nhị hoàng tử.”
“Con tiện tì, ngươi dám ngang nhiên nói dối.” Triệu Nguyên Hi nổi điên xông tới đá Hải Đảo một cái tàn bạo:
Hắn còn muốn đá thêm, Lãnh Nghệ ngăn lại: “Nhị hoàng tử bớt giận, có lẽ ả vì bảo vệ thanh danh của chủ tử mà nói thế.”
“Nhất định là thế.” Triệu Nguyên Hi trợn mắt lên: ” Con tiện tì này, nếu không có Lãnh đại nhân, ta xé nát cái miệng nói láo của ngươi.”
Hải Đào một mực gào khóc: “Nhị hoàng tử tha mạng, nô tì không nói dối, nô tì không biết người ở đâu.”
“Ta giết ngươi.” Triệu Nguyên Hi lại muốn xông lên:
Lãnh Nghệ giữ hắn lại nói với Hải Đào: “Ngươi về đi, không được nói với người khác chuyện hôm nay.”
Hải Đào khóc bò ra khỏi phòng rồi mới chạy đi.
Triệu Nguyên Hi vẫn lên cơn điên, muốn đuổi theo trút giận, Lãnh Nghệ hết sức ngăn cản: “Nhị hoàng tử không cần nữa, dựa vào phản ứng của Hải Đào là thần biết nhị hoàng tử nói thật rồi.”
“Ta vốn nói thật, nếu không ta có thể gọi thêm Lưu công công.”
“Không cần, thần tin hoàng tử rồi.”
Triệu Nguyên Hi thở hồng hộc một lúc mới nguôi giận, sau đó chắp tay cáo từ, dẫm lân đất tuyết dẫn lão thái giám về thiện phòng của mình.
“Đóng cửa lại.”
Thái giám già biết Triệu Nguyên Hi có chuyện muốn căn dặn, vội vàng đóng cửa, khom lưng chờ đợi.
Triệu Nguyên Hi vừa về phòng mặt liền âm trầm như trời đổ mưa, hắn gầm gừ như con thú lên cơn đấm lên đống chăn đệm tới khi mệt nhoài mới thôi. Vừa rồi phải hạ mình cười nói với loại cẩu nô tài hạ cấp đó khiến hắn phải dùng hết sức lực toàn thân, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Họ Lãnh có vẻ vẫn đang âm thầm tra chuyện kim quỹ minh ước, hơn nữa y có manh mối rồi, nếu nó được công khai, hoàng vị sẽ truyền cho Triệu Đình Mỹ rồi truyền về cho Triệu Đức Chiêu, không tới phần của ta nữa… Không được, tuyệt đối không được.”
Thái giám già gật đầu: “Vậy chúng ta phải ra tay nhanh thôi.”
“Đúng thế, không trì hoãn được thêm nữa, họ Lãnh còn biết đêm qua ta ở chỗ Hoàng chiêu nghi.”
“Hả? Loại chuyện này sao nhị hoàng tử lại nói với y, nếu quan gia biết thì thảm mất.”
“Không đâu, làm thế y chẳng được lợi gì, rất có thể bị phụ hoàng ta diệt khẩu.” Triệu Nguyên Hi cười nhạt, chính vì biết điều này hắn đã trêu ghẹo không ít phi tần, lần trước định cưỡng bức Tiểu Chu hậu, cuối cùng chẳng phải vẫn bình yên à, ả nữ nhân đó đâu dám hé răng: ” Ta nói với y là để chứng minh ta không giết Đát Cơ, ngoài ra còn để y cho rằng ta coi y như tâm phúc, y sẽ yên tâm, như thế chúng ta có thể ra tay rồi.”
“Diệu kế! May mà nhị hoàng tử bình tình, chứ đổi lại là lão nô gặp phải loại chuyện này đã sợ chết khiếp rồi làm sao mà nghĩ chu toàn như thế?” Thái giám già nịnh bợ:
Triệu Nguyên Hi vênh mặt đắc ý: “Ngươi lập tức xuất cung, an bài ám sát y, lần này chỉ được thành công, không cho thất bại! Nếu không y đoán ra do ta làm, vạch trần ra thì phiền.”
Lăng Yên từ trong tủ đi ra, mặt đỏ bừng bừng, nàng cứ nghĩ đây là chuyện thú vị lắm, không ngờ nghe được những chuyện nàng hận không thể bịt chặt tai, dẫm chân nói: “Hắn đúng là tên súc sinh mà.”
Lãnh Nghệ thở dài: “Cũng may không xảy ra chuyện gì, có vẻ hắn không phải là hung thủ.”
“May cái gì chứ?” Lăng Yên xỉa tay vào trán Lãnh Nghệ: ” Tên ngốc này, hắn hận ngươi thấu xương thì có, ngươi phải cẩn thận đấy, hắn nói ra thì hoặc coi ngươi là tâm phúc hoặc sẽ nhanh chóng giết ngươi, ngươi nghĩ khả năng nào cao hơn?”
Lãnh Nghệ sợ tái mặt: “Hắn, hắn muốn giết ta?”
“Quá nửa là thế.”
“Vậy ta phải làm sao? Lăng Yến tỷ tỷ phải cứu ta, hắn là hoàng tử, ta không làm gì được hắn.”
Lăng Yên đi qua đi lại, nàng chẳng có chủ ý gì: “Để ta về thương lượng với sư tỷ, sư tỷ có ấn tượng rất tốt với ngươi, chắc giúp ngươi thôi. Đừng vội, ta đi đây.”
Lãnh Nghệ tạ ơn tiễn Lăng Yên ra tận cửa viện, sau đó bảo cung nữ cảnh giới từ xa mời Ngụy quốc công chúa tới.
Ngụy quốc công chúa tới rất nhanh, nàng chính là tỷ tỷ cùng mẹ với Lỗ quốc công chúa, sau khi cùng Lãnh Nghệ thi lễ thì ngồi xuống chủ động nói: “Ta biết ngươi tra án, hỏi đi.”
Lãnh Nghệ đứng một bên: “Đa tạ công chúa thông cảm, vậy đêm qua công chúa ở đâu?”
“Đêm qua à, tất nhiên là ngủ trong phòng.”
“Có ai làm chứng không?”
“Tỳ nữ Liên Thu ngủ cùng giường với ta, nó có thể làm chứng không?” Thái độ Ngụy quốc công chúa tốt nhất so với tất cả người Lãnh Nghệ từng hỏi chuyện nãy giờ: ” Nó lớn lên từ nhỏ cùng ta, tình như tỷ muội.”
“Lát nữa thần có thể hỏi chuyện Liên Thu chứ?”
“Được!”
“Đa tạ công chúa.” Lãnh Nghệ chắp tay thi lễ: ” Công chúa phòng ở sắt ngay bên cạnh phòng Đát Cơ mỹ nhân, không biết đêm qua công chúa có nghe thấy gì không?”
“Có, nói đúng ra là Liên Thu nghe thấy, đêm qua ta bị nó làm thức dậy, thấy nó rúc vào chăn, toàn thân lạnh toát, ta hỏi nó làm trò gì mà người lạnh thế? Nó nói là nghe thấy phòng bên có động tĩnh, hình như có thứ gì đổ, sau đó ra ngoài xem, thấy cửa sổ phòng Đát Cơ mỹ nhân mở, vì hành lang rất lạnh cho nên nó quay về. Ta nói với nó không cần để ý, cứ thế bọn ta ngủ tiếp.”
“Xin hỏi công chúa, khi đó là lúc nào?”
“Ta không biết, ngủ mơ màng làm sao biết được, chỉ biết trời chưa sáng.”
Xem ra có được tin hữu ích rồi, Lãnh Nghệ tiễn Ngụy quốc công chúa về rồi gọi Liên Thu tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |