“Thần không dám.” Lãnh Nghệ chắp tay vái cái nữa: ” Vậy thì thần xin nói.”
“Ừ, nói đi, nói sai cũng không sai, trẫm tha tội.” Triệu Quang Nghĩa sảng khoái phất tay:
“Vi thần mặt dày tự khoe một câu, bản lĩnh phá án của thần cũng được, đối với hình luật cũng am hiểu. Nếu quan gia tin tưởng thần, xin cho thần được giúp quan gia thẩm hạnh hình án.” Lãnh Nghệ thật thà nói:
Triệu Quang Nghĩa ngạc nhiên, sau đó nhìn đống quyển tông án tử hình đang làm ông ta đau đầu trên bàn, nhìn Vương Kế Ân một cái, Vương Kế Ân che miệng cười, ông ta càng cười phá lên.
Lãnh Nghệ sợ hãi quỳ xuống: “Thần vọng ngôn, quan gia thứ tối.”
“Đứng lên, đứng lên.” Triệu Quang Nghĩa vẫn cười không thôi: ” Không phải trẫm cười khanh, mà đây không phải công việc béo bở, càng không phải khao thưởng, nếu coi đó là khao thưởng, người ta sẽ cười trẫm, ha ha ha.”
Lãnh Nghệ xin được duyệt quyển tông hình án là đã có tính toán từ trước, đây là cơ hội để y thoát khỏi vũng bùn nắm lại vận mệnh trong tay, bởi thế y cũng đã chuẩn bị câu trả lời hợp lý: “Thần cho rằng, quyền sinh sát là quyền lực tối cao rồi, nếu thần có thể giúp quan gia trấn giữ cánh cửa cuối cùng này, không để giết nhầm người oan uổng, để xổng kẻ ác, đó là vinh diệu vô thượng. Với thần mà nói đây chính là phần thưởng rồi.”
Triệu Quang Nghĩa ngẫm lại mấy lời này của y mà gật gù: “Khanh nói phải lắm, nếu đã thế thì giúp trẫm xem quyển tông đi, phải chia thành nên giết và không nên giết, lý do, cùng với chứng cứ và điều luật tương ứng. Trẫm nghe xong sẽ quyết định.”
“Đa tạ quan gia.” Lãnh Nghệ vui mừng bái lạy:
“Cái này vẫn chưa tính là thưởng, khanh làm trẫm phải suy nghĩ rồi.”
“Quan gia, thần ở bên cạnh quan gia thẩm tra hình án, nếu làm tốt, quan gia thấy thần có bản lĩnh, mai này đề bạt đâu thành vấn đề, vậy là thần lợi lớn rồi.”
“Nói hay lắm!” Triệu Quang Nghĩa cười dài đi về bàn: ” Có điều làm người phải có chí lớn, khanh cho mình có bản lĩnh phá án, nên chỉ nhằm vào đó là không nên. Khi khanh làm thông phán Ba Châu, chẳng những hình án mà cả nông canh, thủy lợi, khoa khảo đều lo liệu đâu vào đó. Chứng tỏ khanh không chỉ sở trường phá án, chớ hạn chế bản thân như vậy. Thế này đi, khanh không chỉ giúp trẫm xem quyển tông hình án mà còn cả tấu chương nữa.”
Lãnh Nghệ cả kinh: “Thần không dám.”
“Có gì mà không dám, trẫm chỉ bảo khanh xem, không bảo khanh duyệt. Số tấu chương tới từ toàn quốc này quá nhiều, mỗi ngày hàng trăm bản, vừa dài vừa thối, toàn lời rỗng tuếch vô nghĩa. Chẳng có mấy thứ thực tế, lại có những kẻ cả ngày chỉ thích dâng tấu chỉ bảo trẫm phải quản lý quốc gia thế nào, làm sao để thành một minh quân, những lời lẽ cổ hủ cũ rích, trẫm xem mà bực mình.” Triệu Quang Nghĩa giải thích: ” Nên khanh giúp trẫm xem tấu chương này phân ra nặng nhẹ hoãn gấp, đưa những tấu chương khẩn cấp cho trẫm, hiểu chưa?”
Lãnh Nghệ thầm nghĩ thì ra là làm thư ký riêng của hoàng đế: “Thần hiểu, chỉ là một số tấu chương trong đó hẳn có liên quan tới cơ mật, ví như quân sự, thần không nên xem.”
“Ha ha, mật báo quân tình đều trực tiếp chuyển cho trẫm, cần phê duyệt ngay, không có ở đây đâu, khanh sẽ không thể nhìn thấy. Ngoài ra tấu chương quan viên tam phẩm trở lên hoặc là gắn dấu ba trăm dặm hỏa tốc, hoặc vương công đại thần cũng không có. Cho nên tấu chương trên long trác ngự thư phòng của trẫm đều không phải cơ mật.” Nói tới đó Triệu Quang Nghĩa chợt không cười nữa, giọng đủng đỉnh: ” Vả lại dù có là cơ mật cũng đâu hề gì, khanh kỳ thực đã tham dự chuyện cơ mật hơn rồi, toàn là chuyện liên lụy tới cửu tộc, trẫm tất nhiên tin khanh.”
Nói là tin, thực chất chính là cảnh cáo, Lãnh Nghệ vội quỳ xuống: “Vi thần nhất định tận tâm tận lực không phụ thánh ân.”
“Tốt, quyết định thế đi. Kế Ân.” Triệu Quang Nghĩa gọi:
Vương Kế ân khom người chạy ngắn tới: “Có nô tài.”
“Truyền khẩu dụ của trẫm, trừ quân tình tấu chương đại thần tam phẩm và hỏa tốc ba trăm dặm ra, tấu chương khác đưa tới chỗ Lãnh ái khanh trước, phân loại chỉnh lý xong thì lại chuyển tới chỗ trẫm.”
“Vâng ạ.”
Triệu Quang Nghĩa vươn mình: “Thế thì tốt rồi, trẫm khỏi phải suốt ngày tốn thời gian vào chuyện phiền lòng nữa, chúng ta nói làm là làm. Lãnh ái khanh, lập tức nhậm chức đi. Ha ha ha… Trẫm đi tìm thợ làm vườn, phải học chút kiến thức trồng hoa, mai còn thể hiện với Hoa Nhị nương nương.”
Nói xong phất tay áo mà đi.
Vương Kế Ân cười với Lãnh Nghệ một cái rồi cũng đi theo, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Lãnh Nghệ và hai cung nữ, các nàng đều nhìn y hâm mộ.
Lãnh Nghệ thở nhẹ một hơi, mặc dù y đã đoán yêu cầu của mình sẽ được Triệu Quang Nghĩa đồng ý thôi, nhưng không có nghĩa là không hồi hộp. Bước đầu kế hoạch vậy là thực hiện xuôn xẻ, giờ phải bắt tay vào việc, không dám ngồi lên long ỷ xem tấu chương, y nhìn trái phải cũng chẳng thấy có gì để ngồi, liền nói với hai cung nữ: “Làm phiền hai vị tỷ tỷ giúp ta một bộ bàn ghế, đa tạ.”
Hai cung nữ nhìn nhau cười khúc khích, vội vàng đi tới hậu viện mang tới cái bàn thấp, một cái đôn, đặt bên long ỷ. Còn pha cho Lãnh Nghệ một ấm trà tiến công thượng hạng.
Lãnh Nghệ tạ ơn ngồi xuống, chuyện có hơi chệch khỏi tính toán của y một chút, nhưng diễn biến thành thế này, kỳ thực lại càng hay hơn, Triệu Quang Nghĩa nói cũng đúng, không nên tự bó buộc bản thân như vậy, hồi ở Ba Châu không phải mình một tay quản lý hết cả đấy sao, mình làm tốt đấy chứ.
Nghĩ vậy bỗng dưng Lãnh Nghệ không còn mấy hứng thú với quyển tông vụ án nữa, lấy ngay một tấu chương để xem.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |