Hoàng thành ở kinh thành là thành trong thành, mà hoàng thành lại chia làm hai bộ phận, phần phía trước là nơi triệu kiến đại thần, tiếp đãi cống sứ, cử hành điển tịch, nói đơn giản là nơi hoàng đế làm việc. Ở đây có một số cơ cấu hoàng cung như doanh phòng thị vệ, xưởng dệt nhuộm, xưởng thêu, mỗi cơ cấu đều có khu vực riêng. Ở khu vực này đại thần phụng chỉ tiến cung có thể tự do hoạt động.
Phần nội đình là nơi sinh sống của hoàng đế và nữ nhân của ông ta. Thông thường chỉ có hoàng đế và hoàng tử vị thành niên được ở đây, hoàng tử thành niên có vương phủ riêng. Đại thần triều đình thì phải có tình huống đặc thù mới được vào. Trong nội đình cũng có rất nhiều khu vực, có ngự thư phòng của hoàng đế, tuyệt đại đa số trường hợp triều thần cùng lắm có thể tới đây, không được đi lầm nửa bước. Còn tầm cung của các phi tần, chỉ thái y trị bệnh mới tới được.
Hôm nay Lãnh Nghệ được lời mời, tới ngự hoa viên dự tiệc, trong hoàng cung xa hoa lộng lẫy buồn tẻ thì chỉ có nơi này sinh động nhất.
Lãnh Nghệ tới cửa nội đình thì thấy Vương Kế Ân đã đứng đó, vội chắp tay: “Nội tướng, ti chức không tới trễ chứ?”
“Lãnh đại nhân.” Vương Kế Ân đáp lễ, nhìn thấy quyển trục thêu trong tay Lãnh Nghệ thì mừng rỡ hỏi nhỏ: ” Hoàn thành rồi sao?”
Lãnh Nghệ cười khổ lắc đầu: “Chỉ là bước đầu thôi, chuyện này khó khăn hơn ti chức tưởng tượng. Có vài chuyện cần được quan gia ân chuẩn mới tiếp tục được, cho nên ti chức phải bẩm báo riêng với quan gia.”
“Vừa vặn quan gia bảo cha gia ở đây là muốn gặp riêng Lãnh đại nhân đó.” Vương Kế Ân làm ra vẻ thần bí: ” Đợi lát nữa đại nhân sẽ biết, chúng ta đi thôi.”
Lãnh Nghệ đi theo Vương Kế Ân, mắt không nhìn ngang ngó dọc, tới một đình viện giữa ngự hoa viên, nơi canh phòng nghiêm ngặt.
Vương Kế Ân bảo Lãnh Nghệ đợi bên ngoài, đi vào bẩm báo, lát sau đi ra nói: “Quan gia bảo đại nhân bảo đại nhân đi vào.”
Lãnh Nghệ ôm quyển trục đi vào phòng, chỉ thấy phòng không lớn, bên trong cũng chẳng có vật dụng hay trang trí nào đáng kể, giống tuyệt đại bộ phận phòng ốc trong cung, khác biệt là có gương mặt to béo đen đúa của Triệu Quang Nghĩa đang nhìn mình, khom người thi lễ: “Vi thần bài kiến quan gia.”
“Bình thân.” Triệu Quang Nghĩa vui vẻ nói: ” Thêu xong rồi đấy hả?”
“Vâng ạ đã xong một bức tranh mẫu, để xác định có thể dùng chưa, thần tới xin ý kiến quan gia.” Lãnh Nghệ nhờ Vương Kế Ân giúp mình trải tranh thêu cung nữ lớn hơn cả họa báo tặng cho ông ta trước kia:
Triệu Quang Nghĩa nhìn một cái mắt sáng lên, hưng phấn đứng dậy, tới gần nhìn thật kỹ, tấm tắc khen liên hồi, so với bức tranh ông ta từng xem trước kia đã ở trình độ quá khác biệt để so sánh: “Tốt, tốt, quả nhiên là vô cùng thật, làm tốt lắm.”
Vương Kế Ân cũng xuýt xoa.
Chỉ Lãnh Nghệ chưa hài lòng: “Nếu chỉ so với tranh thêu bình thường thì độ chân thật siêu việt rồi ạ, nhưng chưa đạt tới mức độ làm thần hài lòng.”
“Đúng rồi, cho trẫm xem tranh của khanh.” Triệu Quang Nghĩa nhớ ra nói:
Lãnh Nghệ lấy di động ra, màn hình sớm điều chỉnh thành cung nữ kia, đồng thời khóa màn hình, trừ có thể dùng nút âm lượng lật tranh, lại thêm có cơ quan vô dùng bằng gỗ lắp ngoài, không sợ ông ta chạm vào chỗ khác.
Triệu Quang Nghĩa cầm lấy, đem so sánh, cảm thán: “Quả thật là thêu rất tốt, cực kỳ tốt, có điều so với tranh mà khanh vẽ còn thua kém không nhỏ. Đáng tiếc, đây là công cụ ái khanh vẽ tranh, thiếu thứ này không được, nếu không giữ luôn là được rồi, không cần phiền phức nhiều như vậy.”
Lãnh Nghệ vâng dạ.
Lúc này Vương Kế Ân đi vào, hớn hở nói: “Quan gia, nô tài vừa nhận được tin, Hoa Nhị phu nhân đã rời phật đường tới cung của Khai Bảo hoàng hậu, chuẩn bị tham gia hội Nguyên Tiêu.”
“Tốt, vậy thì tốt.” Cái mặt đen xì như bán than của Triệu Quang Nghĩa thoáng cái như bừng sáng:
Lãnh Nghệ khẽ giật mình, sao y không biết Hoa Nhị phu nhân cho được, vì nàng quá nổi tiếng.
Giống Tiểu Chu hậu, Hoa Nhị phu nhân là quý phi của hoàng đế Hậu Thục Mạnh Sưởng, là một nữ nhân nổi tiếng lịch sử cổ đại Trung Quốc. Nàng không chỉ có dung mạo khuynh thành, mà thân thể mùi thơm của hoa, vì thế Mạnh Sưởng ban cho nàng hiệu Hoa Nhị phu nhân. Sau khi Tống diệt Hậu Thục, Mạnh Sưởng và Hoa Nhị phu nhân bị đưa tới kinh thành của Tống, Triệu Khuông giận vì thích nàng mà hạ độc chết Mạnh Sưởng, nạp nàng vào hậu cung.
Về sau vận mệnh của Hoa Nhị phu nhân như thế nào, chính sử không ghi rõ, dã sử và tiểu thuyết diễn nghĩa viết khác nhau rất nhiều. Trong Tống sử diễn nghĩa, Tống cung tháp bát triều diễn nghĩa, nói nàng tranh sủng trong hậu cung bị độc chết, nhưng đó đều là sách đời sau viết ra không đáng tin.
Đáng tin hơn có Văn kiến cận lục và Thiết vi hùng đàm cùng là thời Tống, trong này ghi chép, Triệu Quang Nghĩa thấy huynh trưởng quá si mê Hoa Nhị phu nhân, sợ làm hỏng việc nước, nên nóng ruột, một lần cùng Triệu Khuông giận đi săn, vờ bắn trượt giết chết nàng.
Còn trong Tẫn dư lục lại ghi chép, Triệu Quang Nghĩa sớm yêu thích Hoa Nhị phu nhân, đêm đó thừa lúc Triệu Khuông giận bị bệnh mà đụng chân đụng tay với nàng, Triệu Khuông giận phát hiện gọi hắn tới, thế nên xảy ra nghi án lớn nhất thời Tống “chúc ảnh phủ thanh”.
Lãnh Nghệ tất nhiên chẳng biết nhiều đến vậy, chỉ biết nàng được coi là một trong tứ đại tài nữ đất Thục, ngang với Trác Văn Quân, y không khỏi hiếu kỳ, chẳng biết nàng có tuyệt diệu như lịch sử nói không.
Nói tới Hoa Nhị phu nhân, Triệu Quang Nghĩa không khỏi liên tưởng tới Tiểu Chu hậu, giận dữ nói: “Con lừa Lý Dục đó tính không chịu sửa, viết một bài thơ cái gì mà, trăng sáng quay đầu nhớ cố quốc, trẫm đối xử với hắn tốt như thế, hắn mãi nhớ về Nam Đường! Hỏng khẩu vị của trẫm! Trẫm muốn giết hắn rồi, chỉ là hắn chết, vui vẻ với Trịnh quốc phu nhân mất đi nhiều lạc thú nên để cái mạng hắn ở đó…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |