Nói ra một loạt những lời chấn động tâm can, Lãnh Nghệ như chưa thỏa lại tiếp tục: “Yên chi lệ, ứng với câu lâm hoa trứ vũ yên chi thấp trong Khúc Giang Đối Vũ của Đỗ Phủ, nước mưa làm hoa rụng, hoa đỏ như son rơi lả tả, như nước mắt nhòe son, chẳng há không phải cũng có thể hiểu là khóc ra máu sao? Thế thì người và hoa không quên được nhau, hỏi trùng phùng chính là khao khát khi nào được quay về đất cũ rồi.”
Tiểu Chu hậu gần như khóc van xin, giọng thảm thiết: “Lãnh đại nhân, đừng giải thích khiên cưỡng thế, lão gia nhà tiện thiếp không có ý đó đâu.”
Trác Xảo Nương không đành lòng, không tiện nói vào, Lãnh Nghệ lời lẽ vẫn sắc như dao: “Thế thì ta hỏi câu cuối nhân thế mai đây toàn hận, chỉ là nhìn hoa rụng thôi mà lại hận cả nhân thế được hay sao, trừ hận vong quốc, nỗi hận nào lại như nước sông cuồn cuộn chảy mãi như thế?”
“Không phải thế mà, không phải thế mà…” Tiểu Chu hậu sợ tới hoảng loạn, muốn phản bác mà không biết nói từ đâu:
Lý Dục lại bình tĩnh, tựa như chấp nhận rồi: “Thôi, nàng không phải nói nữa, không giấu được đâu.”
Tiểu Chu hậu ôm mặt khóc ròng, Trác Xảo Nương không rõ sao đang yên lành lại khóc, khuyên không phải mà không khuyên cũng không hay.
“Trọng Quang, Lãnh đại nhân đang nhắc huynh đó, bài thơ của huynh nếu muốn suy diễn về phương diện nào nó sẽ biến thành phương diện đó, sau này không nên làm thơ như vậy nữa.” Triệu Đình Mỹ mới đầu cũng hết sức ngỡ ngàng, nhưng là người ngoài nên tỉnh táo hơn, nên hắn nhanh chóng nghĩ thông hàm ý của Lãnh Nghệ thở phào trấn an:
Lý vương phi cũng hiểu ra, khuyên Tiểu Chu hậu: “Đúng thế, phu nhân, Lãnh đại nhân đã nói ra trước mặt chúng ta, lại phân tích rõ từng chỗ có thể gây hiểu lầm như vậy, chứng tỏ ngài ấy không có ý xấu. Nếu không ngài ấy đã không nói gì mà đi tìm quan gia nói rồi.”
Tiểu Chu hậu bừng tỉnh, nàng rất thông minh chỉ vì quá sợ hãi đâm loạn tâm thần, giờ được chỉ điểm tức thì nhận ra, lau đi nước mắt, nhún eo thi lễ: “Đa tạ đại nhân chỉ điểm, về sau tiện thiếp không dám hát bài này nữa.”
Lãnh Nghệ chắp tay trả lễ, thở dài nói: “Hoài niệm là chuyện thường tình của con người, vốn chẳng có gì đáng nói, chỉ vì hai vị thân phận đặc biệt, nên cẩn thận là hơn.”
“Đại nhân nói phải lắm, tiện thếp kính đại nhân một chén.” Tuy Lãnh Nghệ đã nói thế, Tiểu Chu hậu chưa yên lòng, thấy Lý Dục ngồi ngây ra như kẻ mất hồn chẳng phản ứng gì, dùng đôi mắt còn ậng nước liếc Lãnh Nghệ một cái đầy ám muội, cười nhẹ hàm ý:
Ánh mắt đó của nàng đúng là câu hồn nhiếp phách, nếu không phải y thường lén mở di động ra xem muôn vẻ phong tình của nàng thì hẳn tê mất nửa người rồi, lúc này chỉ cười khẽ vô cùng phong độ, uống cạn chén đặt xuống.
Điều này làm Tiểu Chu hậu bất ngờ lắm, nàng tự tin nhất là đôi mắt của mình, không biết bao nam tử vì một cái liếc mắt vô tình của nàng mà điên đảo thần hồn. Bao gồm cả hai vị quan vương. Vậy mà quan viên trẻ này đối diện với cái liếc mắt đó lại phẳng lặng như giếng sâu.
Trác Xảo Nương lòng muốn nở hoa, nàng luôn ngầm chú ý Tiểu Chu hậu, vì nữ nhân này thực sự quá đẹp, tới mức tim nàng đập mạnh nữa là. Nên khi Tiểu Chu hậu đánh mắt với Lãnh Nghệ, nàng thấp thỏm quan sát trượng phu, trượng phu thậm chí chẳng nhìn đối phương, sao chẳng vui, gắp một miếng thịt vào bát Lãnh Nghệ: “Quan nhân ăn chút thức ăn áp hơi rượu.”
Lãnh Nghệ nhìn nàng trìu mến, gắp miếng thịt cho vào miệng, gật gù: “Ngon lắm, nàng cũng ăn thêm cho chóng khỏe.”
Tiểu Chu hậu nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp, nữ nhân thiện biến thực sự là từ giành cho nàng, thoắt cái đổi sang nụ cười rạng rỡ, khoác tay Trác Xảo Nương: “Phu nhân năm nay bao tuổi rồi?”
Trác Xảo Nương không quen thật mật với người lạ như thế, dù là nữ, nên lúng túng: “Ta, ta sắp hai mươi rồi.”
“Ồ, vậy ta hơn phu nhân những mấy tuổi, gọi muội một tiếng muội muội nhé.”
“Được, được ạ.”
“Muội muội có con chưa?” Tiểu Chu hậu thì thầm:
Trác Xảo Nương áy náy lắc đầu.
“Không sao, muội còn trẻ mà.” Tiểu Chu hậu an ủi: ” Nhà muội ở đâu, khi nào rảnh ta ghé qua.”
Trác Xảo Nương chỉ tay ngoài cửa: “Phu nhân ra cửa đi thẳng tới đầu đường, rẽ phải đi thêm một bữa cơm là tới.”
Tiểu Chu hậu kinh hãi, phải biết rằng sống ở một dải này ít nhất phải là quan viên tam phẩm trở lên, dù phú thương giàu có tới mấy cũng không có tư cách, vậy mà một viên quan tòng lục phẩm có thể ở nơi này, cho thấy thánh ân cực thịnh. Nàng vừa sợ lại vừa mừng: “Vậy tốt quá, chúng ta là láng giềng rồi, sau này qua lại cũng tiện, muội có rảnh tới nhà ta nhé. Ôi, muội không biết, ta chẳng có mấy người làm bạn, giờ muội tới rồi, ta có thêm một hảo muội muội.”
Trác Xảo Nương tới kinh thành không quen biết ai, tự nhiên có thêm một bằng hữu tất nhiên vui mừng: “Vâng, bình thường muội cũng không có việc gì.”
Cô bé này quá đơn thuần, Tiểu Chu hậu nhận ra ngay, càng ôm chặt tay Trác Xảo Nương, nói với Lãnh Nghệ: “Lãnh đại nhân, sau này muội muội tới nhà ta chơi, ngài không được tỷ muội ta tâm tình đâu nhé.”
Lãnh Nghệ còn nói gì được chứ, mỉm cười gật đầu.
Hai nàng ríu rít trò chuyện, Lý vương phi cũng tham gia góp lời, vui vẻ vô cùng, mỗi người lại mang phong tình khác nhau, nhìn hết sức dưỡng nhãn. Phía này ba nam nhân tình hình trái ngược, Lý Dục tinh thần sa sút, Triệu Đình Mỹ an ủi thế nào cũng không được.
Lãnh Nghệ thực sự rất hâm mộ Lý Dục, ông ta là người uyên thâm thể loại từ bậc nhất lịch sử, được đời sau xưng tụng là Thiên cổ từ đế. Nếu không phải là vua, ông ta đã là nhà thi thư họa tán dương muôn đời rồi, cũng không rơi vào cảnh sống ô nhục này. Nhất thời động lòng thương cảm cho ông ta, muốn dẫn dắt ông ta thoát khỏi bi thương, tìm được phương thức sống tích cực hơn, tránh cái họa ban rượu độc sau này, chắp tay nói: “Hôm nay được gặp công gia là cơ hội hiếm có trên đời, ti chức tập tành sáng tác thi từ, bêu xấu nói ra, xin công gia chỉ điểm.”
Lý Dục lơ đễnh gật đầu, rõ ràng lòng dạ không ở nơi này nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |