Nàng không phải nữ nhân ghen tuông, nàng đa phần chỉ thương cảm cho bản thân, đau thương bất giác để lộ ra mặt.
Thành Lạc Tiệp nhận ra ngay, chỉ không biết là chuyện liên quan tới mình, nắm tay Trác Xảo Nương trò chuyện một lúc rồi lui ra để nàng nghỉ ngơi.
Hai tỷ muội họ cũng ở trong hậu trạch, đi trên hành lang dài về phòng, thấy không xung quanh không có ai, Thành Lạc Tuyền bảo tỷ tỷ: “Tỷ, muội thấy tỷ động chân tình với đại lão gia, đừng quên tỷ là danh hoa có chủ, hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ phải về thành thân đấy.”
Thành Lạc Tiệp lườm muội muội: “Ta tự biết.”
“Tỷ tự biết thế nào, hôn sự của tỷ do hoàng hậu định đấy, không thay đổi được đâu, tỷ đừng để mình lún vào quá sâu, đến lúc đó xem tỷ thoát ra thế nào.” Thành Lạc Tuyền xỉa tay vào tràn tỷ tỷ, gọi là tỷ muội dễ người khác phân biệt thôi, giữa hai nàng hiển nhiên không có ai lớn ai nhỏ:
Thành Lạc Tiệp ôm vai muội muội cười hì hì: “Hay là thế này, muội thành toàn ta đi, đóng giả thành ta gả cho tên Long Huýnh đó, ta giả thành muội, ta từ hôn, gả cho đại lão gia.”
Thành Lạc Tuyền tròn mắt: “Chủ ý quỷ gì thế?”
“Dù sao muội cũng chưa từng gặp tên thiếu tiêu đầu Thương Soái, còn Long Huýnh thì muội quen mà, trông hắn không tệ, anh tuấn uy phong lắm, gả cho hắn đâu ủy khuất.” Thành Lạc Tiệp cười ngặt ngoẽo:
Thành Lạc Tuyền đánh tỷ tỷ: “Có ai làm tỷ tỷ vậy không, đi đẩy muội muội vào hố lửa à? Thứ tiểu nhân đó, ai mà thèm.”
“Không nhìn ra muội một lòng một dạ với Thương Soái như thế.”
“Muội đã gặp hắn đâu, càng chưa đồng ý.”
“Cha mẹ để cho muội quyết chắc, đừng nói nhẹ nhàng như thế.”
Hai tỷ muội ôm nhau nô đùa, nhìn tựa vô tâm giống trước kia, kỳ thực mỗi người đều mang nỗi buồn riêng, chẳng ai ngờ được nhiệm vụ này khiến quỹ tích cuộc đời họ đảo lộn cả. Đối với chuyện an bài trước kia, hai nàng vốn không mấy ý kiến, dù sao ai cũng vậy mà, thành thân, sinh con rồi cứ thế đi hết một đời. Dù thế nào không phải tỷ muội họ còn có nhau sao, chẳng sợ.
Nhưng bây giờ đều có chút không cam lòng, Thành Lạc Tuyền nói nhỏ: “Tỷ, vừa rồi muội nhìn ra Xảo Nương có vẻ cảnh giác với tỷ, nói không chừng lần này bệnh có liên quan tới tỷ.”
“Gì chứ, nói linh tinh, ta có làm gì đâu.” Thành Lạc Tiệp khẽ cắn môi, thực ra nàng cũng nhận ra:
“Muội sốt ruột thay tỷ mà, kể cả chúng ta hoán đổi cho nhau thì sao nào? Người ta chẳng bỏ thê tử cười tỷ, mà cha mẹ không cho tỷ làm thiếp người ta.”
“Ta biết.”
“Đã biết sao không mau chém đứt tơ tình đi, tỷ đang làm gì thế hả?” Thành Lạc Tuyền lo lắng, thâm tình giữa Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương, có ai không nhìn ra:
“Chém thế nào, trong lòng ta giờ chỉ có chàng ấy, ngủ mơ thấy chàng ấy, dậy nhớ tới chàng, muội biết ta khổ thế nào không?”
“Nhưng hai người không có kết quả, tỷ chỉ giày vò bản thân thôi.”
“Dù thế ta cũng không hối hận.” Thành Lạc Tiệp hít một hơi, thần sắc kiên định: ” Được ở bên chàng ấy ngày nào tốt ngày ấy, khi nào không thể ở bên nhau nữa hẵng nói. Được rồi, không nói nữa, đi cảnh giới, lần này kẻ địch không đùa được đâu.”
Đêm xuống.
Ánh đèn quất hồng chiếu lên gương mặt tiều tụy của Trác Xảo Nương, tăng thêm chút hồng hào, Lãnh Nghệ đưa tay sờ trán nàng, nhiệt độ lại giảm nữa rồi, cúi xuống khẽ hôn lên môi nàng. Trác Xảo Nương vừa mới uống thuốc xong, miệng nàng còn vị thuốc, hôn rất hay, làm chính Lãnh Nghệ cũng buồn cười.
Trác Xảo Nương thẹn thùng nhìn y: “Quan nhân cười gì thế?”
“À, không có gì, ta từng xem một cuốn sách, viết một nam tử thích ăn son trên miệng nữ nhân. Vừa rồi ta hôn nàng, tuy không có son, nhưng có vị thuốc, cản thấy khó quên, có lẽ sau này nghiện rồi, mỗi lần nàng uống thuốc, ta lại hôn nàng…” Lãnh Nghệ vì Trác Xảo Nương khỏe lại mà tâm tình cực tốt, nói năng linh tinh:
Trác Xảo Nương thẹn thùng, xoay mặt vào trong, nhưng tai giương lên, đợi Lãnh Nghệ lên giường ôm mình, giống như đên qua ôm nàng chạy, dán mặt vào lồng ngực y… Í, đúng rồi, sao trước kia không nhận ra lồng ngực quan nhân rắn chắc như thế, giống như tảng đá.
Nhưng Trác Xảo Nương chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, nàng ngạc nhiên quay lại, thấy Lãnh Nghệ đang kéo cái ghế tựa dài bên giường, còn xếp chăn lên đó: “Quan nhân làm gì thế?”
“Nàng bệnh chưa khỏe, ta sợ đụng phải nàng, nên ngủ trên ghế trông nàng.” Lãnh Nghệ đáp:
Trác Xảo Nương có hơi thất vọng, nữ nhân lúc bị bệnh thích được ở trong lòng phu quân.
Lãnh Nghệ trải xong giường thổi tắt đen, trong phòng chìm vào bóng tối, nằm xuống nói: “Xảo Nương, nếu không khỏe thì phải bảo ta nhé.”
“Vâng.” Trác Xảo Nương đáp một tiếng, không bao lâu sau nghe thấy tiếng ngáy nhỏ đều đều của Lãnh Nghệ, hai mắt nàng mở trong đêm:
Trong nhà có một cô gái không ngủ, ngoài cửa sổ cũng có cô gái khác ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Thành Lạc Tiệp hai tay ôm chân, tựa cằm lên gối ngồi trên nóc sương phòng, nàng và muội muội thay phiên nhau canh gác. Đêm khuya rất tĩnh lặng, gió thổi vi vu đã mang theo chút hơi lạnh, lòng nàng cũng lạnh lẽo.
Những lời của muội muội trước đó khơi lên tâm sự mà nàng luôn né tránh, nhưng nàng biết tránh không được, rồi sẽ có một ngày nàng không thể không đối diện với nó.
Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ chặt đứt tơ tình như muội muội nói? Chỉ mới nghĩ thôi, nàng thấy đau như dao cắt. Trong trạng thái xấu đó, cả cô gái lạc quan như nàng không khỏi suy nghi linh tinh, càng nghĩ càng dễ đi vào chiều hướng tiêu cực.
Liệu huynh ấy có thích mình không, mình là gì với huynh ấy, là gia vị trong cuộc sống phu thê đơn điệu, hay là huynh ấy thích cảm giác vụng trộm này.
Nghệ ca ca, huynh có biết muội đang nghĩ tới huynh không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |