Lãnh Trường Bi sống tới cái tuổi cổ lai hi rồi, qua mặt ông không dễ, nghiêm mặt răn dạy: “Ta nói với cháu, không được có lỗi với nó, năm xưa làm mai cho cháu, không phải thứ bà mai vớ vẩn ngoài kia đâu, mà là đại di của cháu đấy. Đại di cháu nhìn Xảo Nương lớn lên từ nhỏ, biết nó là đứa hiền huệ hiếu thuận, cho nên nhất định muốn cưới nó về nhà ta. Quả nhiên Xảo Nương là là đứa ngoan, để cháu yên tâm thi cử, trong nhà việc gì nó cũng làm cả, còn hiếu kính công bà, đối xử với ai cũng hòa thuận. Đứa bé như thế, đốt đuốc cũng không tìm ra, phải biết quý trọng, hiểu chưa?”
Lãnh Nghệ gật đầu: “Cháu hiểu ạ.”
“Hiểu thì tốt, cháu là đứa hiếu thuận, giờ làm quan có tiền rồi, biết nghĩ tới đón gia gia tới hưởng phúc. Nhưng không thể chỉ tốt với người nhà, phải tốt với tức phụ! Nó mới là người sống với cháu cả đời, đừng vì làm quan rồi có tiền rồi lạnh nhạt với thê tử thời nghèo khổ.”
“Không có chuyện đó đâu ạ!”
“Không có à?” Lãnh Trường Bi hừ mạnh: ” Ta hỏi Tống mụ rồi, bà ấy nói đêm qua Xảo Nương nó ở một mình trong sân, bị mưa làm ướt sũng nên mới bệnh nặng! Cháu giấu ta sao?”
Hôm qua từ lúc Xảo Nương về liền có hành động khác thường rồi, chỉ vì Lãnh Nghệ lơ là bỏ qua, suýt nữa dẫn tới hậu quả không thể cứu vãn được, y hối hận lắm rồi: “Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi ạ!”
“Hiểu lầm nhỏ mà thành như thế sao? Xảo Nương nó không phải là đứa hẹp hòi vì hiểu lầm nhỏ mà nghĩ quẩn…” Lãnh Trường Bi tỏ thái độ quyết truy tới cùng: ” À, phải rồi, có phải hai đứa thành thân lâu chưa có con, thế nên cháu mắng nó hả?”
Lãnh Nghệ xua tay: “Không ạ!”
“Đủ rồi!” Càng phủ nhận thì Lãnh Trường Bi càng tự cho là đã tìm được nguyên nhân, chống mạnh gậy xuống sân: ” Chuyện này đôi khi chậm hai ba năm cũng có, hai đứa còn trẻ, thong thả thôi, cháu không được sốt ruột rồi đánh nó, mắng nó! Xảo Nương là đứa hiểu chuyện, sao nó không gấp! Nên cháu không cần nói nhiều, hiểu không?”
Lãnh Nghệ không cãi nổi, với lại là lỗi của y thật, nên chỉ biết gật đầu.
“Được, để ông thong thả trò chuyện với Xảo Nương, giúp nó cởi bỏ khúc mắc, gia gia bảy mươi tuổi chưa gấp, mấy đứa gấp cái gì.” Lãnh Trường Bi hạ thấp giọng: ” Nam nhân tam thê tứ thiếp không hề gì, nhưng trưởng tử phải là đích hệ, nếu là do thứ thiếp sinh thì phiền lắm. Sau này Xảo Nương lại có nhi tử, vậy cháu để ai kế thừa? Lúc đó mà tranh chấp trưởng thứ thì gà chó không yên. Thế nên gia gia nói không gấp, không có nghĩa là lơi lỏng, sớm ngày cùng Xảo Nương sinh nhi tử, cuộc sống mới yên ổn, hiểu không?”
“Hiểu ạ.”
“Vậy trước khi Xảo Nương có nhi tử cũng đừng dính dáng tới nữ nhân khác, có cũng không cho phép dẫn về nhà, nhớ chưa?”
“Rồi ạ.” Lãnh Nghệ lại lần nữa gật đầu, gia gia tuy phong kiến cổ hủ nhưng mà nói cái gì cũng có tình có lý, khiến y nể phục:
Ông cụ răn dạy một hồi, thấy tôn tử ngoan ngoãn vâng lời, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Thực ra nó tỉnh rồi đúng không?”
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, thật khó qua mắt ông cụ, Lãnh Nghệ đáp: “Dạ, lúc nãy nàng còn nói với Thảo Tuệ là muốn về nhà.”
“Ừ, thế thì đi theo gia gia, chuyện này cần nói sớm để cởi bỏ cho nó, không thể trì hoãn, nếu không sẽ thành mầm bệnh thì hại người.” Lãnh Trường Bi nói xong chống quải trượng đi vào phòng ngủ của phu thê Lãnh Nghệ, phòng đóng kín cửa, thắp ngọn đèn lồng, chỉ có Thảo Tuệ ngồi ở đầu giường:
Lãnh Nghệ vội lấy ghế cho ông ngồi, sau đó đứng một bên chờ đợi.
Lãnh Trường Bi hiền hòa nói: “Gia gia biết cháu nghe thấy gia gia nói, ta không có ý gì khác, chỉ muốn cháu biết, chuyện con cái không cần quá lo. Vừa rồi ta đã răn dạy quan nhân cháu, trước khi cháu sinh cho Lãnh gia một đứa nhi tử, không cho nó nạp thiếp. Dù giờ nó là quan to, nhưng chuyện trong nhà vẫn do gia gia quyết.”
Hàng mi Trác Xảo Nương rung rinh một chút rồi ngừng.
“Gia gia biết, cháu là đứa bé ngoan, công bà cháu thường khen cháu. Vừa rồi gia gia mắng quan nhân cháu rồi… Tôn nhi, nói đi.” Lãnh Trường Bi quắc mắt, mặc dù ông rất giữ gìn uy nghiêm cho Lãnh Nghệ, ngay cả Lãnh Phúc cũng không cho chút tùy tiện nào. Nhưng cái đó giành cho người khác, phu thê với nhau không cần, tới tuổi ông rồi, nhiều thứ tự thấu triệt:
Lãnh Nghệ phủi tay áo, cung kính vài dài: “Nương tử, là ta không phải, mong nàng tha thứ.”
Một giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt Trác Xảo Nương trào ra, lại nghe mũi nàng sụt sịt, Lãnh Trường Bi vui mừng, biết lời mình có hiệu quả: “Tóm lại là thế, Xảo Nương cháu nghỉ ngơi đi, gia gia đi đây, nó mà dám bắt nạt cháu, cứ mách gia gia, dù nó là quan lớn, gia gia vẫn đánh gãy chân nó.”
Nói rồi ông chống gậy ra ngoài, trước khi đi không quên trừng mắt cảnh cáo Lãnh Nghệ.
Thảo Tuệ nãy giờ ngồi trong phòng không nói gì, lúc này biết ý đi ra đóng cửa lại.
Lãnh Nghệ ngồi xuống bên giường, nhìn mặt nàng xanh xao, hai má hốc hác, không ngờ chỉ một đêm thôi mà thành ra như thế, nắm lấy tay nàng áp lên má: “Xảo Nương, thời gian qua ta bận quá, lạnh nhạt với nàng, ta không cố ý, nàng biết không, ta sợ lắm, ta tưởng mất nàng rồi, lúc đó ta không còn muốn sống nữa…”
Nói tới đó cúi xuống hôn cánh môi còn nóng rực của nàng, không chỉ là hôn một cái rồi thôi, mà hôn rất sâu, hôn đầy lưu luyến, Lãnh Nghệ nghĩ qua đó nàng có thể cảm thụ được tình cảm thực lòng của y.
Hơi thở Trác Xảo Nương gấp gáp, nàng quay đầu sang bên, né tránh cái lưỡi của Lãnh Nghệ, miệng ho liên tục.
Lãnh Nghệ giúp nàng vuốt ngực, áp mặt vào gó mà nàng, thì thầm: “Đợi nàng khỏe rồi, ta ngày ngày yêu nàng, để nàng sớm sinh nhi tử, ta muốn nhìn nó nằm trong lòng nàng bú sữa… À không phải là một đám, như vậy nhìn chúng đuổi đánh nhau mới vui…”
“Không, không đánh nhau…” Thân thể Trác Xảo Nương bỗng nhúc nhích, rồi đột nhiên nàng rên rỉ thốt lên:
Lãnh Nghệ mừng rỡ, chống người lên nhìn nàng, hai mắt nàng đã mở ra, thẹn thùng lẫn giận dỗi nhìn mình, lòng ngọt ngào lại cúi xuống tìm môi thơm của nàng: “Nương tử, đừng giận ta nữa nhé, được không?”
Trác Xảo Nương muốn giận cũng không giận nổi, thu ba yêu kiều ngân ngấn nước.
Hồi lâu, bờ môi hai người tách ra. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch của hai người. Cặp mắt Trác Xảo Nương như mê đi, Lãnh Nghệ dùng trán áp vào trán nàng, tuy so với trước đã bớt sốt rồi, vẫn còn nóng lắm: “Bệnh của nàng còn chưa khỏe, đợi khỏe rồi mới hôn tiếp nhé.”
Trác Xảo Nương xấu hổ không để đâu cho hết, muốn nói rõ ràng là chàng mặt dày sán vào hôn người ta con nói được, khe khẽ gật đầu.
Lãnh Nghệ nắm lấy tay Trác Xảo Nương cười hạnh phúc, y mệt quá rồi, quá sức rồi, ghé người nằm xuống bên cạnh nàng, ngủ thiếp đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |