Nói thật bây giờ Lãnh Nghệ không rõ thông phán là chức quản cái gì nữa, vì ở Ba Châu này có việc gì là không tới tay y đâu, nên y mới suốt ngày bận rộn là vậy.
Tới giờ hiểu biết của Lãnh Nghệ về khoa cử rất lờ mờ.
Khoa cử thời Tống có hai loại lớn là thường khoa và chế khoa. Thường khoa chính là tiến sĩ khoa, còn chế khoa thì tuyển các loại nhân tài đặc thù, khoa này không thi định kỳ như thường khoa, mà đợi hoàng đế hạ chỉ tuyển người, các môn cũng thay đổi từng đợt. Trong đó có Minh Y khoa, cho phép nữ nhân tham gia, tuyển nữ y quan chữa trị cho nữ quyến quan quý hoàng gia. Dù sao có những bệnh nữ nhân, nam giới trị không tiện.
Thời Tống vô cùng coi trọng thi từ ca phú, đặc biệt là đầu thời Tống đặc biệt nhấn mạnh, không chỉ tiến sĩ khoa, các khoa khác cũng cần thi thứ này.
Hoa Vô Hương thấy Lãnh Nghệ mãi không đáp, tưởng y không đồng ý, tha thiết nói: “Thực ra không phải ta muốn làm quan mà muốn dùng y thuật cứu nhiều hơn người hơn nữa, nhưng ta là nữ, tuổi lại còn nhỏ. Người ta coi thường ta, không cho ta khám bệnh. Nãi nãi tuổi đã cao, mắt lại hỏng rồi, cho nên hiệu thuốc mới kém thế. Vì vậy ta muốn làm y quan để có thể chữa bệnh cho nhiều người hơn nữa.”
Nàng vừa là ân nhân, lại có tấm lòng hành y tế thế, ắt thành đại phu tốt, Lãnh Nghệ gật đầu không suy nghĩ: “Được, ta sẽ giúp cô nương.”
“Tốt quá, tốt quá, đa tạ đại lão gia…” Hoa Vô Hương nhảy nhót: ” Nãi nãi, đại lão gia đồng ý giúp cháu rồi.”
Lão phụ cũng cười: “Tốt tốt! Chỉ là đừng làm khó đại lão gia quá mức.”
Đúng lúc này có người đập cửa rầm rầm, giọng điệu gấp gáp: “Mở cửa! Bọn ta là người nha môn, có chuyện muốn hỏi, mở cửa ra.”
Hoa Vô Hương vội vàng chạy ra mở cửa, tức thì thấy nam nhân hùng tráng râu rậm, trông như thổ phỉ, nàng hoảng sợ lùi lại.
“Tối qua có một nam tử bế một nữ nhân tới tìm các ngươi không?” Vũ bộ đầu đang hỏi, chợt thấy Lãnh Nghệ, mừng rỡ reo lên: ” Đại lão gia, ngài ở đây à, bọn thuộc hạ tìm suốt.”
“Tỷ phu!” Không ngờ Thảo Tuệ cũng từ sau lưng Vũ bộ đầu nhảy ra: ” Tỷ tỷ đâu?”
“Trong phòng, may nhờ tổ tôn Hoa bà bà y thuật như thần cứu sống tỷ tỷ muội, nếu không…” Lãnh Nghệ nghĩ tới đêm qua lúc mình tưởng Trác Xảo Nương đã chết, giờ vẫn sợ, nghẹn lời không thể nói tiếp:
Thảo Tuệ không kịp cảm ơn đã chạy vào trong như gió.
“May quá, may quá, không có gì…” Vũ bộ đầu thở phào kể lại: ” Trời gần sáng thì Thảo Tuệ và Lãnh nhị gia tới nha môn tìm bộ khoái trực ca kể đại lão gia đưa phu nhân đi trị bệnh, nhưng dọc đường ngựa bị ngã, đại lão gia vì tranh thủ thời gian bế phu nhân đi trước. Sau đó họ tìm tới nơi thì lão gia đi rồi, Thảo Tuệ nghe nói bệnh phu nhân không chữa được thì khóc suốt.”
“Mọi người đi khắp các hiệu thuốc không tìm thấy đại lão gia đâu, hoảng sợ lắm, cuối cùng phải tới nhờ nha môn giúp. Tạo đãi, sai dịch, ti lại trong nha môn đi hết các nơi rồi vẫn không thấy, ai nấy lo lắng lắm… may mà có người nhớ tới hiệu thuốc nhỏ vô danh này… Đại lão gia, bệnh phu nhân không sao chứ?”
Câu hỏi này Lãnh Nghệ không biết trả lời ra sao, nhìn Hoa bà bà.
Hoa bà bà đâu biết y nhìn mình, nghe Hoa Vô Hương nhắc mới đáp: “Rất may sức khỏe tôn phu nhân rất tốt, qua được khởi khắc nguy hiểm nhất, giờ đã không còn quá đáng ngại, nhưng dường như bị kích thích lớn, cho nên cần tĩnh dưỡng, không được đại bi đại hỉ. Cứ thế thong thả chưa, hơn nữa nhất định phải làm tâm tình tốt lên, nếu không bệnh lại trở nặng, thêm lần nữa là không cứu được đâu.”
Lãnh Nghệ rùng mình, không ai biết đêm qua khi y bế Xảo Nương đi mà nghĩ nàng đã chết đau đớn tột cùng thế nào, mồ hôi thấm đẫm lớp ngoài, gió thổi ớn lạnh cả người, chuyện này y tuyệt đối không để xảy ra lần nữa. Vì thế lòng càng thêm cảm kích: “Đa tạ bà bà nhắc nhở, đa tạ.”
Lúc này Thảo Tuệ từ trong phòng đi ra, mắt ướt nhòe: “Tỷ phu, tỷ tỷ nói muốn về nhà.”
“Chuyện này…” Lãnh Nghệ quay sang hỏi Hoa bà bà: ” Có được không ạ?”
Hoa bà bà gật đầu: “Có thể về, Hương Nhi, bốc thuốc cho đại lão gia.”
Hoa Vô Hương vội chạy đi bốc thuốc, mổm liến thoắng: “Thuốc dùng trong bảy ngày, bày ngày sau khám lại. Bệnh của tôn phu nhân chỉ tạm bị áp chế, cần trị liệu dài ngày, nếu ngài tin tưởng, mỗi bảy ngài ta sẽ tới khám cho tôn phu nhân một lần.”
“Tất nhiên tin cô nương rồi, đa tạ.” Lãnh Nghệ chắp tay:
“A, ngài đồng ý rồi nhé.” Hoa Vô Hương thấy có người chịu cho nàng chữa bệnh thì mừng lắm, bốc thuốc xong còn ghé tới tai y thì thầm: ” Ngài nhất định không được làm tôn phu nhân giận, cũng không được có chút kích thích nào! Nhớ kỹ đấy!”
“Ta nhớ kỹ rồi.”
Vũ bộ đầu đã chuẩn bị xe ngựa, Lãnh Nghệ từ biệt hai bà chau Hoa Vô Hương, bế Trác Xảo Nương lên xe, nàng có vẻ ngủ rất say, suốt dọc đường không có chút phản ứng nào cả.
Lão thái gia Lãnh Trường Bi chống quải trượng đứng trước đại môn trông ngóng, đám phó dịch canh ở đầu đường, vừa thấy xe ngựa của nha môn thì chạy về báo tin mừng.
Phu thê ca ca Trác Xảo Nương, Lãnh Phúc cũng đã chạy đi tìm rồi. Thảo Tuệ không dám đem chuyện Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương mất tích kể cho ông cụ, sợ ông cụ tuổi cao xảy ra chuyện. Vì thế Lãnh Trường Bi chỉ nghĩ đi khám bệnh thôi, nên giờ tấy Trác Xảo Nương được Lãnh Nghệ bề xuống xe, mắt nhắm nghiền thì khẩn trương hỏi Thảo Tuệ: “Nói không sao mà, sao lại thế này?”
Thảo Tuệ cười đáp: “Tỷ tỷ uống thuốc nên ngủ thôi ạ.”
“À…” Lãnh Trường Bi vội theo Lãnh Nghệ, tới khi y đặt Trác Xảo Nương xuống giường rồi mới kéo ra góc sân, hỏi khẽ: ” Rốt cuộc là sao, tôn tức phụ sao bỗng nhiên bệnh thành như thế?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |