Trác Xảo Nương bị lời của ca ca mình kích thích, bênh vực: “Tất nhiên không phải, chàng làm rất nhiều việc cho bách tính, đến Tết còn được bách tính tặng cho Vạn Dân Tán đấy. Quan nhân muội không bao giờ làm chuyện xấu.”
Trác Đại Hữu muốn tát mình, vội cười nịnh: “Đúng, đúng, muội nói đúng, nếu không triều đình làm sao đề bạt chứ, ha ha ha…”
“Nhưng mà đúng là có một chuyện kỳ quái đấy.” Tiêu thị ngẫm nghĩ: ” Lần đầu gặp muội phu là vào mùa hè, trời rất nóng, muội phu mặc áo cộc ngồi dưới gốc cây đọc sách, người gầy gò lắm, da tai tái, khí sắc không tốt. Nhưng mà vừa rồi gặp lại, cảm giác rất khỏe mạnh, tuy trông mỏi mệt, nhưng mà tinh thần hơn trước nhiều.”
Trác Đại Hữu phất tay: “Do Xảo Nương bồi bổ chứ sao, trước kia nghèo, giờ có tiền rồi, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, sẽ tráng kiện hơn thôi.”
“Làm gì có, ăn đồ đại bổ chỉ béo lên, mà muội phu là kiểu khỏe khoắn rắn rỏi ấy.”
Trác Xảo Nương nghe phu thê họ nói chuyện cũng lẩm bẩm: “Chàng đúng là khỏe hơn trước nhiều, có thể leo lên núi dựng đứng, còn đưa cả muội qua.”
“Thế cơ à, vậy mà ta nghĩ sức vóc của muội phu có khi leo cây còn chẳng nổi chứ nói gì tới leo núi, ha ha ha, thay đổi nhiều thật, chà chà.” Trác Đại Hữu cười ha hả không mấy để ý, giục: ” Thôi muộn rồi, muội về đi, không muội phu lo.”
Trác Xảo Nương đứng dậy: “Vậy muội về đây, sáng mai sẽ bảo Thảo Tuệ dẫn đại ca tẩu tẩu tới cửa hiệu.”
Thảo Tuệ vẫn đứng đợi ở hành lang ngoài sân, nó tuy nhận Trác Xảo Nương là tỷ tỷ, nhưng vẫn coi mình như nô tỷ, người nhà họ nói chuyện, nó đứng ngoài không nghe.
Mưa vẫn còn chưa dừng, cũng không lớn lên, vẫn tí tách từng hạt như nước nhỏ mái hiên làm đêm khuya cảm giác thêm tịch mịch. Nhìn thấy Trác Xảo Nương đi ra, Thảo Tuệ giương chiếc ô hồng ra, tú hoa hài dù dẫm phải nước đọng cũng kệ, vội vàng che mưa cho Trác Xảo Nương.
Trác Xảo Nương mặt bần thần đi qua thiên tỉnh, rời trạch viện, tới ngõ rồi mới đứng lại, ngây ra nhìn màn mưa li ti trong đêm, trong lờ mờ như lụa mỏng.
Vừa rồi những lời trò chuyện của ca ca tẩu tử làm trong lòng nàng cứ lấn cấn vừa bất an. Tẩu tử nói hẳn là có lý, ca ca và tẩu tử đã kết hôn nhiều năm rồi, trông hai bọn họ vẫn rất tình cảm gắn bó, còn mình thì sao, mới hơn hai năm một chút, vậy mà đã có chuyện… Nhất định đã sai ở đâu đó rồi.
Thảo Tuệ tinh ý nhận ra Trác Xảo Nương hôm nay hơi khác thường: “Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Trác Xảo Nương không phải người giỏi chia sẻ tâm sự với người khác, ngược lại, nàng luôn âm thầm chịu đựng một mình, cười gượng: ” Đi thôi.”
Trong cơn mưa liên miên họ về tới nhà.
Lão phó chạy ra mở cửa, khom lưng cười nịnh: “Phu nhân về rồi ạ.”
Trác Xảo Nương thấy phòng khách ở tiền sảnh vẫn sáng đèn, hỏi: “Khuya thế rồi, ai tới thế?”
“Dạ, Đổng sư gia ạ.”
“Muộn vậy còn bàn việc gì?” Nếu là trước kia, Trác Xảo Nương sẽ không hỏi tới, nhưng nghe lời tẩu tử, bất giác quan tâm:
Lão phó gãi đầu: “Tiểu nhân sao dám nghe trộm đại lão gia bàn việc ạ.”
Trác Xảo Nương tự trách mình quan tâm quá sinh loạn rồi, câu này lẽ ra phải hỏi trượng phu mới đúng chứ! Về phòng ngủ nghĩ một lúc bảo Thảo Tuệ chuẩn bị nước tắm cho mình, lại còn cho thêm ít cánh hoa, nghe nói làm thế có thể tăng thêm mùi thơm.
Ngâm mình trong nước ấm, Trác Xảo Nương nén xấu hổ nhìn thân thể mình, tuy nhỏ nhắn một chút nhưng đường cong uốn lượn, bầu ngực no tròn, núm vú hồng hồng mê người, mông nhỏ săn chắc. Đùi, eo đều tràn trề sự mềm dẻo, đó là do từ nhỏ nàng hay lên núi mà có. Thân thể hẳn là không thua kém đôi tỷ muội song sinh kia.
Nàng thấy mình còn xinh đẹp hơn trước kia, ít nhất da dẻ trắng hơn này, người cũng đầy đặn hơn này.
Lúc mới thành thân, trượng phu ngày ngày quấn lấy mình, khi đó nàng còn sợ trượng phu quá ham sắc dục mà hại người còn phải tự chủ ngăn cản. Nhưng từ khi làm tri huyện thì tình cảm hai người đi xuống rất nhanh, rồi tới bây giờ…
Mặc dù trượng phu đúng là rất bận, như hôm nay khuya rồi, đa phần đã ngủ rồi mà chàng vẫn bàn bạc công việc, nhưng mà tẩu tử nói bận mấy cũng có thời gian làm chuyện đó chứ?
Hôm nay nghe lời tẩu tử nói, Trác Xảo Nương thấy tình hình đã nghiêm trọng lắm rồi, tuy nàng không tin trượng phu sẽ vứt bỏ mình. Nhưng mà có một đứa con cũng là tâm nguyện nàng khao khát.
Lần này, nhất định thế nào nàng cũng thực hiện tâm nguyện đó.
Đêm khuya, đèn leo lét, Thảo Tuệ vẫn ngồi ở gian ngoài làm nữ công một mình, nghe tiếng cửa mở ngẩng đầu lên: “Tỷ phu đã về.”
“Ừ, tỷ tỷ của muội đâu?”
“Tỷ ấy tắm xong đi ngủ rồi ạ.”
Lãnh Nghệ lấy làm lạ, mọi khi Trác Xảo Nương luôn cùng Thảo Tuệ làm nữ công đợi mình về mà, dù có ngồi ngủ gật nàng cũng đợi. Bây giờ đột nhiên ngủ trước, Lãnh Nghệ không khỏi lo lắng, vén rèm đi vào, thấy Trác Xảo Nương nằm trên giường, chăn che nửa người, chiếc áo chẽn màu xanh nhạt đã cởi hai nút, chính giữa là một khe rãnh mê người được tạo nên bởi làn da trắng mịn, hai bên lộ ra chiếc yếm lót hồng tươi. Chỉ là Lãnh Nghệ đang lo nàng bị bệnh, nào để ý, lại thấy hơi thở nàng gấp gáp, mặt đỏ bừng, ngồi xuống đặt tay lên trán nàng: “Xảo Nương, sao thế? Người không khỏe à?”
Trác Xảo Nương cứ nghĩ tới chuyện mình sắp làm là xấu hổ không muốn sống nữa, lí nhí nói: “Thiếp khỏe lắm, quan nhân bận xong rồi à?”
“Ừ!” Lãnh Nghệ kéo chăn lên tới cổ Trác Xảo Nương: ” Trời mưa, cẩn thận bị lạnh.”
Trác Xảo Nương cố ý ăn mặc “khêu gợi”, ai ngờ trượng phu không để ý, hơi thất vọng, lại nhớ tẩu tử nói phải quan tâm tới chuyện của chàng, hỏi: ” Nghe nói Đổng sư gia tới, chàng có công vụ gấp sao?”
“Không phải.” Lãnh Nghệ vươn vai, vừa rồi bàn chuyện tập trung quá không chú ý đổi tư thế, hơi mỏi người: ” Bàn chuyện chợ trâu và vụ thu hoạch thôi.”
“Thiếp cũng nghe nói Ba Châu muốn làm chợ chuyên bán trâu to lắm, giờ thế nào rồi?”
“Đã lập nên rồi, được Liêu tri phủ miễn đi các loại phụ phí, cho nên thương nhân rất nhiệt tình, lại thêm thuyền bang hỗ trợ giảm phí vận chuyển trâu, nên giá trâu ở chỗ chúng ta rẻ hơn nơi khác, thế nào cũng thu hút khách thập phương tới.”
Trác Xảo Nương lại len lén kéo chăn xuống: “Càng đông người thì khách sạn, tửu lâu cũng làm ăn càng tốt rồi, đại ca và tẩu tử càng thuận lợi hơn.”
Lãnh Nghệ khẽ vỗ tay nàng: “Không nhìn ra, nàng cũng có đầu óc làm ăn lắm.”
Trác Xảo Nương hít một hơi lấy giọng điệu đà thẽ thọt: “Quan nhân nhiều ngày vất vả, nên nghỉ sớm.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |