Lão Lưu Đầu nhìn nét chữ: “Vâng ạ, là nét bút của tiểu nhân.”
Lãnh Nghệ lắc đầu: “Không phải ngươi, mà là hắn giả mạo nét chữ của ngươi.”
Lão Lưu Đầu nhìn kỹ, vẫn dứt khoát: “Đúng là tiểu nhân viết mà.”
“Vậy ngươi mới là tên trộm, vì sổ sách không đúng.” Lãnh Nghệ nhận từ chỗ Thành Lạc Tiệp hai cuốn sổ ném lên bàn: ” Bản quan phái người tới huyện Liên Hóa tra sổ sách rồi, so sánh lượng lương thực xuất ra ở nha môn và lượng lương thực huyện Liên Hoa nhận, con số chênh lệch rõ ràng, vừa vặn là số lương thực bị trộm, là 6000 thạch lương.”
Lão Lưu Đầu người lảo đảo, chỉ thấy trời đất quay cuống: “Tiểu nhân thề, tiểu nhân không lấy trộm.”
Hạ Kiên nhảy dựng lên chỉ mặt Lão Lưu Đầu: “Giỏi lắm, thì ra chính ngươi khiến ta bị nghi oan, còn không mau khai thật ra, ngươi vận chuyển lương thực đi đâu rồi?”
Bốp! Lãnh Nghệ bất ngờ ném sổ vào mặt Hạ Kiên, thần sắc đầy căm ghét: “Noi đúng lắm, lương thực đâu rồi?”
Hạ Kiên sợ hết hồn: “Đại lão gia, không phải, ông ta nhận rồi mà, đó là sổ sách do ông ta viết, không liên quan tới tiểu nhân.”
Lãnh Nghệ hỏi lần nữa: “Đúng là do ngươi viết chứ?”
Lão Lưu Đầu xem đi xem lại, giọng phát run vẫn gật đầu: “Vâng, là tiểu nhân viết, tiểu nhân có sao viết vậy, cũng đã đối chiếu không sai nên mới ghi tên mình vào. Nhưng tiểu nhân không trộm lương thực, lão gia ơi…”
Lãnh Nghệ thở dài: “Ngươi đúng là người thật thà, nên bị hắn gài bẫy mà không biết, nhưng dù tính toán trăm điều vẫn cò một điều sơ hở, nên hắn lộ đuôi hồ ly của mình.”
Những lời này rõ ràng nói cho Hạ Kiên nghe làm hắn càng thêm sợ hãi: “Đại lão gia oan quá, tiểu nhân không biết gì cả.”
“Ta đoán chừng ngươi luôn mô phòng bút tích của Lão Lưu Đầu, nhưng nội dung mô phỏng không nhiều, chỉ vài con số và chữ ký. Đối với người cầm bút lâu năm như người không khó. Ngươi chỉ cần rút một trang giấy ra, sau đó lấy giấy trắng viết lại, nhưng con số thay đổi, sửa đối xong thì ngươi ký tên vào. Dù sự việc bại lộ cũng có thể đổ lên người khác.” Lãnh Nghệ hừ lạnh: ” Ngươi sao chép giỏi lắm, bút tích không có gì khác biệt. Nhưng chất lượng mực thì khác, Lão Lưu Đầu dùng loại mực rất bình thường của nha môn. Còn ngươi, vì sao chép ở nhà, nên dùng loại mực tùng yên rất quý, nhìn dưới ánh mặt trời có chút ánh kim. Ta sai hộ vệ đột nhập vào nhà ngươi, lấy ít giấy ngươi viết ở nhà, quả nhiên cùng loại mực.”
“Bẩm đại lão gia, đây đúng là mực tùng yên, loại mực này rất đắt, không ngờ một ti khố nhỏ bé lại có dùng thứ mực thượng hạng này, xem ra trong nhà dư dả lắm.” Ti phòng hộ phòng đi tới cầm lấy sổ sách đi đối chiếu, quả nhiên là mực khác nhau, giống loại mực Hạ Kiên dùng ở nhà. Mọi người truyền nhau xem, ngày càng thêm nhiều ánh mắt hoài nghi khinh bỉ nhìn hắn.
Hạ Kiên trán đã mồ hôi, ú a ú ớ không biết biện giải thế nào: “Không, không phải tiểu nhân…”
“Sổ sách do hai người các ngươi luân phiên bảo quản, không ai khác đụng vào được, không phải ngươi thì là ai?” Lãnh Nghệ vỗ bàn: ” Thật là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, hộ vệ của ta đột nhập vào nhà ngươi, không chỉ tra ra thứ mực đắt tiền này, còn có ống bút, chặn giấy, giấy viết, bàn ghế trong phòng ngươi, không thứ gì không phải loại cao cấp. Một tên ti khố nhỏ bé, lương tháng chưa tới 1000 đồng, lấy đâu tiền chứ? Ta cũng tra ra, trong nhà ngươi không kinh doanh gì thêm, cũng không có thân thích giàu có. Tiền tài ngoại trừ trộm lương thực đi bán, còn có thể ở đâu ra?”
Hạ Kiên rốt cuộc nhũn người ngã xuống đất: “Tiểu nhân nhận tội, là tiểu nhân và đám Lạn Tam Nhãn làm. Lương thực vận chuyển ra phải có đăng ký, tiểu nhân biết ti ngân Triệu Lão Tứ là kẻ làm việc vô trách nhiệm, cho nên bịa bừa một cái tên Nguyễn Thọ rồi dẫn người trà trộn vào, hắn không tra hỏi gì. Lương thực vận chuyển đi rồi, đáng lẽ phải về nhận tiền công, nhưng chúng sợ không dám quay lại. Sau đó vì che đậy, Lạn Tam Nhãn nhờ người trông coi đào tường, giả là có kẻ lẻn vào ăn trộm.”
Dựa vào lời khai của Hạ Kiện, bọn họ cuối cùng bắt được đám Lạn Tam Nhãn về quy án…
Tổng cộng Lãnh Nghệ tốn bảy ngày mất ăn mất ngủ mới phá được vụ án trộm lương thực, tịch thu toàn bộ gia sản những kẻ liên quan, coi như cũng đủ mua lương thực bù vào số lương thực bị mất.
Nhưng một chuyện vừa xong lại xảy ra chuyện khác, cùng ngày phá được vụ án lương thực có tin dữ báo về, phu thê thư sinh cùng với nha hoàn Tòng Vân được áp giải lên kinh thành để giao người bên trên tra hỏi. Không ngờ giữa đường bị người ta giết rồi.
Vậy là vụ án châu báu hoàng gia sau một thời gian dài không có manh mối gì, rốt cuộc cũng có thứ để tra, đây là chuyện quan hệ trọng đại, Doãn Thứu và tỷ muội Thành Lạc Tiệp lập tức rời Ba Châu tới hiện trường.
Lãnh Nghệ biết tin thì không vui vẻ gì, bởi đôi phu thê thư sinh đó hoàn toàn không liên quan gì, y viết văn thư nói rõ ngọn ngành, cứ nghĩ lên kinh thành một chuyến xác nhận lại sẽ tai qua nạn khỏi, ai ngờ kết cục như thế! Rốt cuộc thứ hại người kia còn khiến bao người liên lụy nữa đây?
Bọn họ mới nhận được tin báo, chưa có thêm bất kỳ thông tin cụ thể nào, Lãnh Nghệ cũng chẳng thể đưa ra bất kỳ dự đoán nào, chỉ có thể đợi tin tức từ đám Doãn Thứu.
Buổi chiều hết giờ là, nhiều ngày thức khuya lại căng thẳng truy tìm số lương thực, Lãnh Nghệ toàn thân mệt mỏi từ nha môn trở về, vừa đi qua cửa thì xa đã nghe thấy tiếng cười rất khoa trương của một nữ tử, có phần chói tai, không biết là khách từ đâu tới.
Lúc này ở chính phòng có một đôi nam nữ trung niên chừng trên ba mươi ăn mặc quê mùa cùng Trác Xảo Nương và Lãnh Trường Bi, Lãnh Phúc nói cười, bộ dạng thân thiết lắm.
Nhìn vậy là Lãnh Nghệ đoán ngay ra là nội huynh của Trác Xảo Nương tới rồi, gạt bỏ chuyện không vui đi, tươi cười bước tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |