Tâm tôi không thể bình tĩnh lúc này, phảng phất như tất cả thế giới của tôi đã mất đi vinh quang, hiện tại phảng phất như thời gian đang lãng phí phần đời còn lại của tôi. Người ta nói thời gian là quý giá, lãng phí thời gian là tự sát mãn tính, như vậy lúc này tôi tính như đang làm gì ở đây?
Động lực duy nhất để thúc dục tôi sống đã không còn, thư bổ nhiệm lúc này xem ra giống như một tờ giấy vụn, điều duy nhất tôi quan tâm là Khả Hân và ngôi nhà đó, bây giờ tôi đã không còn gì nữa, cảm giác lúc này mình sống chỉ là gánh nặng.
Trong công việc trước kia, với tư cách một lãnh đạo nhỏ của bộ phận, tôi luôn lái xe cho cấp dưới của mình, quý trọng thời gian, làm những việc có ý nghĩa, hiện giờ, chính mình rơi vào vòng tròn luẩn quẩn này, lại không thể tự mình thoát ra để tự cứu, tôi phát hiện mình chưa bao giờ vô dụng như lúc này. Nghĩ về tâm tình hiện tại của tôi, lúc trước, tôi là người khinh thường nhất, tôi thực sự không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay, chẳng lẽ tất cả đều là sự trừng phạt và khảo nghiệm của ông trời đối với tôi sao?
Đúng rồi, hành lý của tôi vẫn còn ở khách sạn, có lẽ bây giờ đã nhiều ngày trôi qua, trên người mình không có vật gì khác, không biết có phải khách sạn đã cho là vật vô chủ hay không, mấy ngày nay sự tình phát sinh liên tiếp khiến cho tôi quên hành lý của mình.
Tối hôm đó trước khi về nhà, tôi đã để lại tất cả hành lý trong khách sạn và cái laptop cũng ở trong khách sạn. Nghĩ tới điều này, tôi đứng dậy, dù sao thời gian cũng còn nhiều, không có việc gì làm, tôi ra khỏi khách sạn. Lúc này trời đã tối, đi bộ trên đường phố, bên cạnh một cửa hàng nón, tôi vào mua một chiếc cái nón và một cái kính râm. Tôi không biết tình hình ở nhà bây giờ như thế nào, không biết liệu Khả Hân có báo cảnh sát hay không, tôi không hy vọng bị người quen nhận ra cho nên muốn che giấu bản thân.
Tôi không chọn taxi mà đi bộ cho khuây khỏa trong lòng. Đi tới khách sạn nơi tôi từng ở, tim tôi không khỏi đau nhói, theo thời gian trôi qua, tôi đi đến cửa khách sạn, mặc dù đã cố gắng để tránh, nhưng đầu vẫn không tự chủ được quay nhìn cửa công ty của tôi, lúc này là giờ tan sở, đồng nghiệp thưa thớt đi ra.
“Từ Kiên làm cái quái gì vậy? Ở công ty không dám thảo luận, thật sự là kỳ quái, gọi thế nào cũng tắt máy.” Một nữ đồng nghiệp bình thường rất hay buôn chuyện trong đó nói, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
“Đừng hỏi chuyện không nên hỏi.” Một đồng nghiệp nam thường có mối quan hệ tốt với tôi đã bà Tám một câu.
“Khẳng định là có quan hệ gia đình, em gái anh nhìn thấy vợ anh ta đều đến công ty tìm mỗi ngày, thậm chí còn ngồi xổm ở công ty cả ngày, cũng không biết hai người có mâu thuẫn gì. Từ Kiên cũng vậy, mặc kệ chuyện lớn bao nhiêu cũng không nên tra tấn vợ mình thành bộ dáng này a, một người vợ xinh đẹp biết bao, mà bây giờ hành động như một người khùng, người không ra người quỷ không ra quỷ, tựa như một bà điên…” Một bà Tám khác thuận miệng nói một câu phiếm, nữ nhân trời sinh tự nhiên hướng nữ nhân chỉ trích, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Nhưng cũng lạ là hôm qua và hôm nay cô ấy không đến công ty nữa.” Hai người phụ nữ nói chuyện rỉ rả, lại không ngờ tới đương sự đang ở cách đó không xa đã nghe được hết. Có hoạn nạn mới thấy chân tình, lúc này biểu hiện của con người mới là chân thật nhất.
Tiếng bước chân của đồng nghiệp dần dần xa, họ hoàn toàn không nhận ra tôi, mà nghe họ đối thoại, tôi đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích. Tuy họ nói không nhiều, nhưng tôi vẫn bắt được không ít tin tức, mỗi ngày Khả Hân đến công ty tìm tôi, hơn nữa còn biến mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ, bình thường cô ăn mặc rất khéo léo, thế mà bị người ta nói là bà điên, bộ dáng đáng yêu hiện tại…
Tôi lắc lắc đầu, cố gắng sua đi những ý nghĩ này, có lẽ lời nói lúc đó có chút thêu dệt, có chút phóng đại, liệu bây giờ Khả Hân còn có thể vì tôi mà tự làm khổ mình sao? Cô ấy có Tư Kiến, đã có một tình yêu mới… Trong đầu tôi nhớ lại tất cả những gì tôi đã nhìn thấy đêm đó, tất cả sự đau đớn của mình đối với cô đều xua tan đi, điều chỉnh tâm tình một chút, sau đó tôi đi về khách sạn.
Khi đến khách sạn, quả nhiên đúng như tôi nghĩ, đồ đạc của tôi đã bị khách sạn lấy đi và coi như đồ vô chủ, tuy nhiên dịch vụ của khách sạn vẫn rất tốt, còn giữ lại cho tôi. Sau khi tôi cảm ơn họ, nhìn thấy một đống hành lý, tôi thực không có sức để di chuyển chúng vào lúc này. Nghĩ trước nghĩ sau, tôi lại mướn một phòng, với sự giúp đỡ của nhân viên, tôi đặt hành lý trong phòng mới, phòng mới rất trùng hợp, có rèm cửa sổ vừa vặn nhìn thấy vị trí của công ty.
Khách sạn đối với tôi không có gì, chẳng qua là tiền đặt cọc mà thôi, còn lý do thuyết phục tôi đến ở đây có lẽ là còn một tia vướng bận cuối cùng đối với công ty, hoặc có thể là muốn nhìn thấy Khả Hân đến công ty chờ tôi, coi như tôi muốn nhìn nàng một lần cuối, một cái nhìn chia tay. Nằm trên giường khách sạn, cách cổng công ty không xa, cách hồi ức của mình gần hơn, làm cho tôi càng thêm khó ngủ hơn.
Bên cạnh tôi vẫn còn đặt cái laptop của tôi, nó đã ở trong phòng khách sạn mấy ngày nay, cũng thông qua nó để tôi xem tất cả mọi thứ trong nhà, bây giờ nó đã trở lại với tôi, chỉ cần tôi mở nó lên, nhập mật mã, có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong nhà.
Lúc này tuy rằng tôi đã bỏ nhà nhưng trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều trăn trở, tôi muốn mở cái laptop ra xem trong nhà một lần nữa, nhưng lại sợ nhìn thấy những thứ mình không muốn thấy, cũng sợ mình sẽ mềm lòng khi nhìn thấy một cái nhìn hoang vắng. Tôi dời ánh mắt của mình đi, không để mình nhìn vào máy tính, đêm nay trong căn phòng không phải nhà của mình, tôi sợ mình lại bị chứng mất ngủ.
Lúc này sắc trời đã tối, ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, xe cộ tấp nập, tiếng người huyên náo, tiếng xe chạy, tất cả đều có vẻ phồn hoa, nhưng tất cả những thứ này đều không thuộc về tôi nữa. Tôi nhìn thời gian, rồi đứng dậy ra khỏi khách sạn, không phải để tìm quán ăn, mà để gọi điện thoại. Ở khách sạn một thời gian dài, tôi quyết định gọi cho luật sư, hỏi xem mọi chuyện như thế nào.
Tôi đã xin số điện thoại của luật sư, nhưng không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào cho luật sư. Một là bây giờ mình không có điện thoại di động, thẻ SIM đã bị tôi ném với cái điện thoại di động của tôi xuống sông rồi. Hai là tôi sợ Khả Hân sẽ có được tin tức để liên lạc với tôi thông qua luật sư. Ra khỏi khách sạn, tôi kiếm trên đường phố địa điểm có thể gọi điện thoại.
Bây giờ không phải là thời đại trước đây, không còn điện thoại thẻ trên đường phố, cũng không có gì thắc mắc, mọi người đều có điện thoại di động. Quầy lễ tân của khách sạn có điện thoại, nhưng tôi sợ điện thoại khách sạn sẽ tiết lộ vị trí của tôi, vì vậy tôi tìm một siêu thị lớn, siêu thị lớn nói chung có các mặt hàng dịch vụ miễn phí, bao gồm cả các cuộc gọi miễn phí.
Cuối cùng trong một siêu thị, tôi kiếm được điện thoại, nhưng tay vẫn không phát sóng, bởi vì tôi không biết kết quả sẽ như thế nào khi tôi kết nối với luật sư, những loại tin như Khả Hân sống chết không chịu ký, thỏa thuận chịu không ký, hoặc là cô đã ký thỏa thuận rồi, hôn nhân của chúng tôi đến đây là chấm dứt. Bất kể kết quả như thế nào, đối với tôi cũng là một cú sốc, nhưng tôi phải đối mặt với.
Tinh thần tôi trở lại, tôi nhìn nhân viên của quầy dịch vụ, phát hiện đang làm việc nhưng vẻ mặt hồ nghi nhìn tôi, thứ nhất là kinh ngạc vì tôi ăn mặc tốt như vậy, thế mà lại dùng điện thoại miễn phí, thứ hai là tôi cầm điện thoại lâu như vậy vẫn không quay số. Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý tốt cho tình huống xấu nhất, sau đó cầm tờ giấy, dựa theo số điện thoại luật sư để lại gọi ra ngoài, rất nhanh điện thoại liền kết nối…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://truyensextv.moe/nuoi-soi-trong-nha/
“Xin chào, là Triệu luật sư?” Điện thoại đã được kết nối, tôi hỏi trước.
“Đúng vậy, anh là Từ tiên sinh?” Thanh âm bên kia đích thật là Triệu luật sư, chỉ là thanh âm của ông ta có vẻ dồn dập và khẩn trương.
“Đúng vậy, sự tình thế nào rồi?” Khi hỏi ra câu này, tôi phát hiện hô hấp của mình cũng dồn dập và hồi hộp vô cùng, nếu luật sư đã đến nhà tôi gặp Khả Hân, vậy thì hiện tại có lẽ đã được giải quyết.
“Từ tiên sinh, cuối cùng cũng chờ được cuộc gọi của anh, tôi đã qua nhà anh, nhưng trong nhà không có ai mở cửa, hơn nữa tôi cũng dựa theo điện thoại anh đã cho để gọi cho đương sự, nhưng điện thoại vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, không liên lạc được với đương sự…” Ngữ khí của luật sư cuối cùng cũng dịu đi, anh ấy nói một câu làm cho tôi không hiểu, trong nhà không có ai? Điện thoại của Khả Hân tắt máy?
“Vậy thì… chờ tôi xem chuyện gì xảy ra…” Nói xong, tôi cùng luật sư chào từ biệt, tôi liền cúp điện thoại.
Dưới ánh mắt kỳ lạ của nhân viên quầy dịch vụ, tôi rời đi. Lúc này trong lòng tôi đầy nghi hoặc, Khả Hân không có ở nhà? Điện thoại tắt? Chuyện gì đã xảy ra? Có thể là cô đang có việc ra ngoài? Hay điện thoại hết pin? Nếu như tự mình đa tình tưởng tượng một chút, lúc này có phải cô đang ở bên ngoài sốt ruột tìm kiếm tôi hay không? Mà tình cờ điện thoại hết pin và không có thời gian về nhà để sạc?
Lúc này cũng đã khuya lắm rồi, mọi dịch vụ kinh doanh đều đóng cửa, tôi cũng không cách nào đi mua điện thoại di động hay đăng ký thẻ. Khi tôi ra khỏi cửa siêu thị, tôi vội vã quay trở lại, lúc này tôi bất chấp có bị bại lộ hành tung hay không, lại đến quầy dịch vụ cầm điện thoại, sau đó dùng tay run run bấm số của Khả Hân, kết quả cho thấy điện thoại đã tắt máy. Sau khi thử hai lần, tôi buông điện thoại xuống, ra khỏi siêu thị, dưới bóng đêm, không khí lạnh lẽo ùa vào mặt.
Lúc này trong lòng tôi cũng có chút bất an, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, tuy rằng đã quyết tâm rời bỏ Khả Hân, nhưng tôi không hy vọng cô gặp tai nạn và nguy hiểm gì. Tôi vội vàng bắt taxi lao thẳng về nhà, trong lòng tôi rất lo lắng cho cô, đối với cô tôi có oán hận nhưng không thể nào bỏ mặc được, bởi vì trước kia cô có ân đối với tôi, tôi giữ bình tĩnh và tiếp tục phán xét trong xe. Khi xe dừng lại ở cổng chung cư, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, trả tiền xe, tôi đi đến chỗ cách nhà không xa rồi dừng lại.
Tôi nhìn từ xa tòa nhà chung cư, tất cả mọi thứ trong chung cư vẫn quen thuộc như vậy, chỉ là mọi thứ đã thay đổi. Tôi khựng lại không dám tiến lên một bước, tôi nhìn thấy phòng Tư Kiến, không có ánh sáng, phòng khách cũng không.
Tôi di chuyển bước chân đi vòng quanh căn hộ, thấy phòng ngủ chúng tôi cũng tối om, cả căn nhà đều không có ánh đèn, tôi vốn định vào cửa chung cư, nhưng sợ hai mẹ con đang ở nhà lúc này. Có lẽ hai người đã trở về, đang ngủ chung trong phòng, hay giống như đêm đó, đang đòi hỏi nhau kịch liệt giao cấu!
Vì sợ đụng phải Khả Hân, tôi áp chế nội tâm của mình, đứng trước tòa nhà chung cư khoảng 8 phút, tôi đi bộ trong hoa viên chung cư, ngồi xuống cái ghế dài công cộng, lúc này đã là 8 giờ tối. Dựa theo trước kia, cô đang dạy kèm cho Tư Kiến, sau đó hai người mới đi ngủ.
Chỉ là từ sau khi tôi đi, có lẽ cuộc sống của hai người đã thay đổi, trong nhà có bị đảo lộn hay không? Lúc này băng ghế dài đã có chút lạnh, nhưng tôi lại không thấy lạnh chút nào, ở trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, sở dĩ tôi ngồi trên cái ghế dài này là bởi vì ngồi ở đây có thể nhìn thấy cửa lớn chung cư và cửa căn hộ nhà tôi.
Tôi sẽ chờ một đoạn thời gian, có lẽ có thể nhìn thấy hai người từ bên ngoài trở về, hơn nữa hiện tại thời gian còn sớm, đợi một hồi rồi nói sau. Lúc này tôi đội mũ, trên mặt đeo khẩu trang, trên người mặc đồ Lãnh Băng Sương mua cho tôi, cho nên không sợ bị nhận ra. Thời gian trôi qua từng phút, bất tri bất giác tôi ngồi ở trên ghế đã hai tiếng đồng hồ, lúc này thời gian đã hơn 10 giờ tối, dựa theo bình thường, hai người đã chìm vào giấc ngủ.
Từ đầu đến giờ tôi cũng không thấy bóng dáng hai người ở cổng chung cư, mà cửa sổ nhà tôi ở, cũng không có đèn, tôi biết tiếp tục ngồi đây cũng vô ích, tôi đứng dậy. Chỉ là vừa mới đứng dậy tôi phát hiện mông và chân không biết từ lúc nào đã không còn cảm giác, bước một bước thiếu chút nữa té ngã. Vừa mới ngồi trên băng ghế dài hơn hai tiếng đồng hồ không nhúc nhích, mông và chân đã tê, lực chú ý đều đặt vào suy nghĩ.
Sau khi nghỉ một hồi, tôi cảm giác được hai chân mình lại sung huyết một lần nữa, sau đó lảo đảo đi tới tòa nhà chung cư, tôi dùng chìa khóa mở cửa căn hộ đi vào, hạ mũ xuống, đeo khẩu trang lại để ẩn mặt, trong hành lang vẫn bày biện những vật quen thuộc và cái mùi quen thuộc. Tôi bước từng bước lên cầu thang, chỉ là tâm tình của tôi đã khác trước rất nhiều, tôi không nghĩ rằng sẽ có ngày mình trở lại ngôi nhà này.
Trong lòng đầy lo lắng cho Khả Hân, tôi từ từ đi tới tầng lầu nhà tôi, nhìn cánh cửa quen thuộc, trên cửa còn lưu lại câu đối xuân năm mới dán lên, đó là tết năm ngoái hai chúng tôi cùng nhau hoàn thành, cô đưa cho tôi, tôi đứng trên ghế và dán nó từng cái, đây là những dấu vết mà chúng tôi lưu lại.
Đứng ở cửa một hồi lâu, tôi giơ tay lên, hô hấp có chút dồn dập, khẽ run. “Cộp cộp cộp” tôi gõ cửa ba cái, đồng thời hai chân đã chuẩn bị, vừa nghe tiếng mở cửa, tôi sẽ lập tức quay người bỏ chạy, bởi vì tôi muốn xác nhận tình hình hiện tại của cô ấy chứ không muốn gặp mặt, chỉ cần biết cô ấy ở nhà là được rồi, như vậy mọi chuyện đều không sao. Nhưng chờ một hồi lâu, cũng không có tiếng mở cửa, thậm chí cũng không nghe tiếng bước chân trong phòng khách, mọi thứ đều rất yên tĩnh.
“Cộp cộp cộp” Tôi lại gõ ba cái, lần này tôi dùng nhiều sức, nhưng chờ một hồi lâu cũng không có thanh âm nào vang lên, chẳng lẽ thật sự hai người không có ở nhà? Thực ra, cách tốt nhất để xác minh xem hai người có ở nhà hay không là quay lại khách sạn và sử dụng cái laptop để kiểm tra giám sát tại nhà.
Khi ra khỏi khách sạn, tôi có chút rối loạn, hơn nữa trong lòng rất quảng giao, quên đi máy tính ở khách sạn. Cho dù có nhớ tới tôi cũng sẽ chọn về nhà, dù sao về nhà kiểm tra vẫn là chân thật hơn. Tôi đợi một hồi lâu, vẫn không có ai mở cửa, tôi giơ tay lên gõ cửa một lần nữa, nếu lần này không ai mở thì tôi sẽ lấy chìa khóa ra mở cửa vào xem.
“Cộp cộp cộp” Tôi gõ cửa lần thứ ba, hơn nữa lần này khí lực rất lớn, cả hành lang đều vang lên tiếng gõ cửa. Lúc này tâm tình của tôi vô cùng khẩn trương, một mặt phải cẩn thận nghe bên trong có tiếng chân hay không, một mặt còn phải chuẩn bị tốt xoay người bỏ chạy, chỉ là tôi khẩn trương hồi lâu vẫn không có thanh âm.
Lúc này tôi không thể bảo trì bình tĩnh được nữa, tôi lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, nhưng khi tra chìa khóa vào lỗ khóa, tôi lại hoang mang, sau khi tôi vào cửa có đối mặt với cảnh tượng như đêm đó không? Chẳng lẽ giống như đêm đó, hai người đang giao cấu và ân ái mãnh liệt nên hoàn toàn không nghe tiếng gõ cửa?
Bất quá tôi lắc lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ cực đoan này, tình cảm của chúng tôi đã có nhiều thăng trầm trong nhiều năm như vậy, cho dù cùng Tư Kiến xảy ra quan hệ vượt qua thân tình, nhưng người Khả Hân yêu hẳn vẫn là tôi, ít nhất còn yêu tôi nhiều một chút, một người muốn thay lòng đổi dạ cần có thời gian, nếu nói cô yêu nó nhiều hơn tôi, tôi nghỉ thời gian hai người ở chung có lẽ còn chưa đủ. Nhưng nếu mất đi tin tức của tôi mà cô còn có tâm trộm tình với nó thì chứng tỏ cô đã thật sự yêu nó, đã không còn để ý đến tôi.
“Kẹt…” Động tác của tôi rất nhẹ, nhưng vẫn truyền đến thanh âm cửa bị mở, trong khoảnh khắc hô hấp của tôi cũng ngừng lại. Cửa vừa hé ra một khe hở, một mùi quen thuộc đập vào mũi, mùi quen thuộc này, trong lòng tôi không khỏi xuất hiện một tia đau lòng, làm cho mình bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nuôi sói trong nhà |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/02/2024 12:19 (GMT+7) |