Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Nuôi sói trong nhà » Phần 102

Nuôi sói trong nhà


Truyện đã hoàn thành

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 102

Khả Hân mặc đồ và chạy ra ngoài, mà bên kia Tư Kiến đã mất đi phong thái lịch lãm vừa rồi, thậm chí không nghĩ đến việc mặc đồ đi theo mẹ nuôi ra ngoài để bảo vệ cô, lúc này nó đang sững sờ, hai chân đóng đinh tại chỗ.

13 phút sau khi Khả Hân ra khỏi cửa, Tư Kiến ngây ngốc trở về phòng ngủ của mình, sau đó ngồi ở mép giường thơ thẩn, biểu tình không ngừng biến hóa, có lúc rối rắm, có lúc lo sợ, có lúc căng thẳng, phải nói tổng thể hành động của nó rất nhu nhược, dù sao nó vẫn còn là một đứa nhỏ, gặp phải loại chuyện này đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh.

Lúc này màn hình đã đứng yên, toàn bộ căn phòng rất yên tĩnh, Khả Hân đã mặc đồ xong chạy ra ngoài, tôi cũng không biết cô đi đâu, tôi chỉ có video giám sát trong nhà, không có video bên ngoài cho nên tôi cũng không biết cô đi đâu. Mà Tư Kiến vẫn ngây ngốc ngồi ở mép giường, bất động.

Tôi click chuột để tua nhanh, Tư Kiến ngây ngốc ngồi trên giường đến 12 giờ 20, mới xoay người nằm trên giường, nhưng lúc này nó không ngủ được, thân thể nó vẫn còn trần trụi, dương vật tráng kiện giữa háng cũng giống như nó, đã không còn nửa điểm hung khí, so với mấy giờ trước cùng mẹ nuôi làm tình khí thế hùng hổ, quả thực là hai thái cực.

Tôi lại bấm chuột tua nhanh, khi thời gian dừng lại lúc 5: 20 sáng, cửa chính trong nhà cuối cùng cũng mở ra, một bóng người mệt mỏi bước vào. Lúc này đầu tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt không có một tia máu, hơn nữa hai mắt tràn ngập tơ máu, trên mặt mang theo vẽ mệt mỏi, càng nhiều hơn là bất lực và tĩnh mịch, trên mặt cô mang theo nước mắt, đôi giày trắng và quần tây chỉnh tề hiện tại dính đầy bùn, xem ra cô đã ở bên ngoài tìm kiếm cả đêm.

Mà lúc này Tư Kiến còn chưa ngủ, khi nghe tiếng mở cửa, nó vội vàng đứng dậy nhìn về cửa chính, nhìn thấy bóng dáng mẹ nuôi. Sau khi nhìn thấy cô, nó có vẻ lo lắng và sợ hãi, dù sao tạo thành cục diện hiện tại, có thể nói nó là thủ phạm chính, mối quan hệ giữa hai người là do nó chủ động tạo thành, hiện tại sự tình bị bại lộ, sao nó không sợ chứ? Lúc này nó sợ nhất chính là Khả Hân sẽ giận chó đánh mèo trút giận lên đầu nó.

Khả Hân cởi giày ra, vốn là người cực kỳ sạch sẽ, lúc này cô không tắm rửa cũng không trang điểm, chỉ ngồi trên ghế sofa phảng phất như người điên. Cô ngồi trên ghế sofa không nói một lời, một đêm tìm kiếm mà không thu hoạch được gì. Cô suy nghĩ về vấn đề, cầm điện thoại di động, bấm điện thoại gọi lần nữa, nhưng bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh tắt máy, xem ra cô lại gọi cho tôi. Có lẽ cô nghĩ rằng tôi giận nên đã tắt máy, thực tế tôi đã ném nó xuống sông, điện thoại mà cô đã mua cho tôi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.

Thời gian trôi qua từng phút, khi thời gian ấn định vào thời điểm Khả Hân phải đi làm, cô vẫn bất động, lúc này cô đâu còn tâm tư để đi làm?

“Mẹ, tại sao chúng ta không báo cảnh sát?” Tư Kiến người đã trầm mặc gần hai tiếng rốt cục đi tới trước mặt Khả Hân nói, lúc này nó đã mặc đồ, chỉ là nó đang sợ và khẩn trương, nhưng không có bộ dáng lo lắng như cô, có lẽ nó âm thầm hy vọng lần vấp ngã này của tôi vĩnh viễn không bao giờ trở lại mới tốt.

Khả Hân không nói gì, như thể cô không nghe những lời của Tư Kiến nói, cứ ngơ ngác ngồi ở đó.

Tư Kiến quay đầu nhìn đồng hồ coi đã đến giờ đi học chưa, có lẽ lúc này nó đang suy nghĩ có nên đi học hay không, đây là tâm lý của đứa nhỏ, nó không biết sầu muộn là gì.

“Mẹ, đến giờ đi học rồi…” Không biết Tư Kiến muốn dời đi lực chú ý của mẹ nuôi, hay là muốn cùng cô trở về cuộc sống bình thường, vào lúc này nó hỏi một câu không hợp thời.

“Ngươi đi học đi, trước khi tìm được bố, ngươi cần phải tự mình đi học, để cho ta yên tĩnh một chút…” Khả Hân nhìn đồng hồ, sau đó nói. Chỉ là trong lời nói có vẻ rất lạnh lùng, tựa hồ như không có một chút tình cảm nào.

Tư Kiến không dám nhiều lời, có lẽ nó cũng muốn nhanh rời khỏi nơi “thị phi” này. Nó mặc đồ xong mang theo cặp sách rời đi, mà Khả Hân phá lệ không làm điểm tâm cho nó.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Khả Hân lấy điện thoại ra và xin nghỉ với lãnh đạo nhà trường. Sau đó cô ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, cuối cùng mũi co giật vài cái, vẫn là không nhịn được lớn tiếng khóc, khóc thật to, không còn Tư Kiến, lúc này rốt cục cô mới phát tiết. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô khóc tê tâm liệt phế như vậy, tiếng khóc có vẻ đau đớn xé lòng, nghe rất bất lực. Nhìn cô khóc trong video mà lòng tôi không khỏi mềm đi một chút.

Khả Hân khóc khoảng 14 phút sau, cô ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó gọi điện thoại cho tôi một lần nữa. Trước khi gọi, mắt của cô mang theo một tia hy vọng, nhưng điện thoại vẫn tắt, mắt cô trở nên ảm đạm hơn. Bây giờ chưa đến 24 giờ kể từ khi tôi mất tích, cho dù có gọi cảnh sát, họ cũng không khởi kiện vụ án.

Khả Hân không ăn một miếng cơm nào, đến 8 giờ sáng, cô lại đứng dậy, sau đó lê thân hình mệt mỏi ra khỏi nhà, khi cánh cửa đóng lại, toàn bộ căn nhà chìm trong im lặng.

Tôi có thể đoán được lúc này Khả Hân nhất định là đi công ty của tôi, bởi vì cô luôn chú ý đến thời gian, mà chú ý thời gian tuyệt đối không phải là vì nhìn giờ làm việc của mình, mà là xem giờ làm việc của công ty tôi làm, nhất định là cô đến công ty để tìm tôi. Tôi tua nhanh video đến 3: 40 chiều, cuối cùng cô cũng trở về nhà, bây giờ mí mắt của cô đã sưng húp lên, trông cô có vẻ tuyệt vọng.

Xem ra nhất định Khả Hân đã đến công ty của tôi, cho dù không tìm được tôi, nhưng khẳng định từ trong miệng đồng nghiệp của tôi mà biết được tôi đi công tác đã sớm trở về. Như vậy thì chuyện tôi về nhà bắt gặp chuyện xấu của hai người, cuối cùng đã xác nhận, tia hy vọng cuối cùng cũng không còn tồn tại nữa. Lúc này Khả Hân ngồi trên ghế sofa, không có một tia tinh khí thần, phảng phất như mất đi tất cả khí lực, ánh mắt đờ đẫn, tinh thần suy sụp.

Thời gian trôi qua từng phút, Tư Kiến về đến nhà muộn hơn bình thường khoảng 40 phút, xem ra sau khi tan học nhất định là nó ở bên ngoài đợi thật lâu, có lẽ sợ về nhà gặp được tôi đã trở về, cũng sợ bị mẹ nuôi buộc tội. Sau khi nó về nhà, cẩn thận nhìn cô, sau đó định quay về phòng mình làm bài, hiện tại nó đột nhiên trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Chỉ là Tư Kiến vừa mới cởi giày xong, bụng nó bắt đầu kêu ùng ục lên. Buổi sáng và buổi tối nó đều không có ăn cơm, có lẽ chỉ ăn một ngụm nhỏ trong căng tin trường học buổi trưa, hơn nữa buổi sáng không có cho nó bất kỳ đồ ăn nào cũng không cho nó tiền để sinh hoạt.

“Tự đi mua đồ ăn đi!” Khả Hân bị đánh thức bởi tiếng bụng réo ùng ục của nó, cô lấy ra tờ một trăm nhân dân tệ đặt lên bàn cà phê, nói với vẻ mặt trống rỗng. Lúc này, cô vẫn nghĩ đến Tư Kiến, tuy rằng chuyện này ban đầu sai ở chỗ nó, nhưng tính cách cô tuyệt đối sẽ không oán nó, cô chỉ biết ôm hết lỗi lầm lên người mình.

Tư Kiến quả thật đói bụng, cầm tiền xoay người đi ra ngoài, sau 23 phút, nó quay lại với mấy cái túi lớn và túi nhỏ. Nó đặt một phần đồ ăn ở trước mặt Khả Hân, nhưng cô nhìn cũng không nhìn một cái nào! Đến tối, cô lại đi ra ngoài, gửi nó cho một người hàng xóm! Mà phần đồ ăn kia một ngụm cô cũng không ăn, chỉ uống một ly nước trước khi đi.

Sáng hôm sau, Tư Kiến đi học một mình, Khả Hân chưa trở về. Đến khoảng 9h20 sáng, cô mới trở về, đi theo sau là vài viên cảnh sát, cô đã báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát thu thập dữ liệu và bút lục xong liền rời đi, còn cô thì ngồi trên ghế sofa từ từ ngủ thiếp đi.

“Chồng… anh đừng đi… hãy nghe em giải thích… em biết em sai rồi…” Khả Hân đang ngủ giơ một tay lên, trong miệng lẩm bẩm mấy câu này, mắt đã từ từ chảy nước mắt ra. Khi cô tỉnh dậy vì khóc, đã là 2: 10 trưa. Sau khi cô tỉnh dậy, nhìn qua phòng khách quen thuộc này và nhìn thấy bức ảnh cưới của chúng tôi trên tường, cô lại che mặt khóc lên, khóc khoảng 8 phút, cô lau khô nước mắt lại đi ra ngoài.

Tôi bấm chuột tua nhanh, mỗi ngày Tư Kiến đều đi học bình thường, chỉ là nó không dám động tay động chân nữa, mỗi ngày đều có vẻ rất nhu thuận, ở trước mặt mẹ nuôi không dám thở mạnh không dám to tiếng. Còn cô vẫn đi ra ngoài tìm kiếm tôi mỗi ngày, lúc nào tỉnh dậy liền đi ra ngoài tìm, sau khi trở về còn gọi điện thoại cho cảnh sát để hỏi có tiến độ tìm kiếm không, tình trạng của cô càng ngày càng tồi tệ hơn, hơn nữa cũng không có tắm rửa hay trang điểm gì. Người phụ nữ mà đồng nghiệp tôi nói là bà điên, là nói cô, lúc này dáng vẻ của cô quả thực giống như một kẻ ăn mày điên.

Thẳng đến một buổi tối, đã 7 giờ tối, Tư Kiến tan học vẫn chưa về, Khả Hân ngồi trên ghế sofa quên mất khái niệm về thời gian, không chú ý tới nó còn chưa về nhà. Tới 7: 50, Cô nhận được một tin nhắn, mà tin nhắn này làm cho thần kinh của tôi căng thẳng ngay lập tức…

Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://truyensextv.moe/nuoi-soi-trong-nha/

Khi đó Khả Hân vẫn còn đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, Tư Kiến vẫn chưa trở về, tâm tư cô không biết bay tới nơi nào, cho nên cô hoàn toàn không ý thức được nó về muộn, mà mấy ngày nay nó đã bắt đầu trở lại bình thường, cô không có trách nó, cũng làm cho nó yên tâm không ít.

Lúc 7: 50 tối, điện thoại di động của Khả Hân vang lên, đánh thức cô đang trong trạng thái uể oải chợt bừng tỉnh. Trong khoảng thời gian này thần kinh của cô rất căng thẳng, vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là đối với âm thanh điện thoại, mỗi lần chuông điện thoại vang lên cô đều vô cùng khẩn trương, tựa hồ như cuộc gọi này là của tôi hoặc là của cảnh sát gọi tới. Cô muốn biết tin tức của tôi, thậm chí không cần nhìn màn hình hiển thị, trực tiếp nhấc điện thoại.

“Xin chào, xin hỏi là ai…” Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng Khả Hân không nói gì một lúc lâu, mà bên kia đối phương cũng không nói gì. Lúc này cô mới cúi đầu nhìn qua id người gọi, kết quả phát hiện số điện thoại không hiển thị, chỉ hiển thị một dãy số ẩn danh.

Trên mặt Kha Hân hiện lên một tia nghi hoặc, bởi vì hiện tại số điện thoại ẩn danh thường có dụng ý đặc biệt, ai lại dùng số điện thoại ẩn danh gọi cho cô đây? Nhưng cô không khỏi suy nghỉ, trong suy nghỉ mang theo một tia kỳ vọng và lo lắng.

“Ngươi là Trương Khả Hân!” Lúc này, bên kia điện thoại rốt cục có một giọng nói, ở trong căn phòng yên tĩnh này, tôi có thể nghe giọng nói từ điện thoại thông qua màn hình một cách rõ ràng.

Nhưng điều làm cho tôi ngạc nhiên là ở đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ, ngữ khí rất lạnh lùng, làm cho người nghe có một loại cảm giác không rét mà run. Tuy nhiên thanh âm của nữ nhân này, tôi rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.

“Tôi là Trương Khả Hân đây, xin hỏi cô là…” Cảm giác nghi hoặc không chỉ có tôi mà cả Khả Hân nữa. Sau khi nghe giọng nói của đối phương là một nữ nhân, cô có vẻ rất thất vọng, sau đó là nghi ngờ, bởi vì thanh âm này xa lạ quá.

“Ta vốn tưởng rằng ngươi có thể cho anh ta một đời hạnh phúc, cho nên ta mới rút lui, nhưng hiện tại ngươi làm thương tổn anh ấy, ảnh có thể tha thứ cho ngươi, nhưng ta thì không!” Sau khi đối phương trầm mặc một hồi, nói ra một câu, mà những lời này làm cho Khả Hân càng thêm khó hiểu, cô nghi hoặc.

Vào lúc này tôi đột nhiên thanh tỉnh, bởi vì giọng nói này rốt cục tôi đã nhớ ra, nữ nhân này là Lãnh Băng Sương! Người vừa cứu tôi mấy ngày trước, một nữ nhân lạnh như băng sương. Lúc nàng nói ra những lời này, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng.

“Cô là ai? Cô đang nói cái gì vậy?” Khả Hân không biết đối phương là ai, nhưng cô có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương, lúc này cô càng thêm khẩn trương, thanh âm nói chuyện đã run run.

“Hiện tại ngươi đi mở cửa đi, hay chờ chúng ta phá cửa vào!” Lúc này trong phòng xuất hiện hai thanh âm, một là ở trong điện thoại, một thanh âm khác hình như là ở ngoài cửa truyền đến. Ở trong giám sát tôi có thể nghe được, tự nhiên Khả Hân cũng nghe được.

Sau khi Khả Hân nghe được thanh âm này, lại không có cảnh giác báo cảnh sát, còn ngây ngốc chạy đến cửa mở ra một cách dại dột.

“Chồng tôi ở đâu… Ách…” Cửa phòng còn chưa hoàn toàn mở ra, Khả Hân đã khẩn cấp há miệng nói. Chỉ là cô vừa mới nói xong, ngoài cửa phòng liền phun ra một đoàn sương mù, thân thể của cô nhất thời ngả xuống đất ngất đi.

Sau đó có hai nữ nhân tiến vào đỡ Khả Hân dậy và bế cô ra ngoài, cuối cùng cánh cửa đóng lại. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi nhìn thấy một bóng người mặc bộ đồ trắng như băng tuyết, nàng đứng đó với vẻ mặt vô hồn.

Cánh cửa đóng lại, toàn bộ căn nhà lâm vào im lặng, tôi vội vàng click chuột để tua nhanh, thủy chung không có người tiến vào nhà. Màn hình tua nhanh đến lúc tôi mở cửa về nhà. Khả Hân đã bị Lãnh Băng Sương bắt đi, cách khi tôi về nhà được bốn ngày, mà tôi rời khỏi chỗ của nàng còn chưa tới ba ngày. Có nghĩa là lúc đó tôi còn ở chỗ nàng, nàng đã bắt Khả Hân? Hiện tại tôi đã biết nguyên nhân cô mất tích, nếu cô bị Lãnh Băng Sương bắt đi, như vậy có thể Tư Kiến cũng bị bắt đi cùng một lúc.

Biết được nguyên nhân, tôi không khỏi thở phào, bị Lãnh Băng Sương bắt đi ít nhất chứng tỏ Khả Hân không có mất tích, ý nghĩ của tôi vốn lo cho cô ấy và Tư Kiến cao bay xa chạy! Chuyện này cũng không có thực tế, chỉ là ta vừa mới nhẹ nhõm người, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Vừa rồi tôi không có nghĩ tới, bởi vì Lãnh Băng Sương đối với tôi rất tốt, rất dịu dàng, nhưng có lẽ nàng chỉ đối với tôi, khi đối xử với người khác, nàng sẽ như thế nào? Tôi nhớ tới đám côn đồ đã cướp bóc tôi, đều bị nàng chặt tay chặt chân, ngày đó nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai tôi, tôi không khỏi tưởng tượng tới bộ dáng hai người bị nàng tra tấn. Phảng phất như nghe được hai người kêu la thảm thiết…

Đầu óc tôi lập tức tỉnh táo lại, không, tôi phải nhanh chóng đi cứu hai người, hiện tại tôi không biết tính cách của Lãnh Băng Sương như thế nào, không biết nàng sẽ làm tổn thương hai người họ như thế nào, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, tôi không muốn Khả Hân bị tổn thương. Tuy rằng cô ấy đã phản bội tôi và lời thề của chúng tôi, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy, tôi vẫn nhớ rõ tấm lòng tốt và ân tình của cô ấy đối với tôi, mặt khác Tư Kiến là con trai duy nhất của Phượng Quân, tôi cũng đã hứa với Phượng Quân, vô luận như thế nào tôi cũng không để nó xảy ra chuyện.

Sau khi tôi đóng cái laptop, nhanh chóng mặc đồ ra khỏi khách sạn, lãng phí thêm một chút thời gian, thì hai người họ sẽ có nhiều nguy hiểm hơn. Tôi bắt một chiếc taxi, chạy tới biệt thự của Lãnh Băng Sương, trên đường đi, tôi liên tục thúc giục người tài xế tăng tốc độ.

Sau khi chạy đến biệt thự, trước cửa có cảnh vệ, hơn nữa cảnh vệ là quân nhân chân chính cầm súng có đạn thật, lúc tôi rời đi tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn không chú ý tới những chi tiết nhỏ này. Đi tới cửa, tôi đang chuẩn bị thông báo cho quân nhân canh gác, nhưng không ngờ sau khi quân nhân nhìn thấy tôi lại chào theo kiểu quân nhân và mở cửa.

Tôi sửng sốt một chút rồi đi vào, vừa mới hoảng sợ bởi cách chào quân nhân, hơn nữa anh ta không có hỏi tôi, thậm chí cũng không hỏi chứng minh thư và các tài liệu khác của tôi. Chẳng lẽ địa phương Lãnh Băng Sương ở quản lý lỏng lẻo như vậy sao? Tôi đi trên con đường nhỏ, xa xa nhìn thấy tòa biệt thự xa hoa kia, cũng không biết lúc này nàng có ở nhà hay không, một nữ cường nhân như vậy nhất định là một người rất bận rộn.

Khi tôi đi đến cửa, tôi phát hiện một người đàn ông trông giống như quản gia đang đứng ở cửa lớn đợi tôi, có lẽ họ đã nhìn thấy tôi trong giám sát. Người đàn ông có bộ dáng quản gia khom lưng mở cửa cho tôi. Tôi bước vào phòng khách rộng lớn không một bóng người, chỉ có những người hầu đứng xung quanh.

“Lãnh Băng Sương đâu?” Tôi rất sốt ruột, nếu như hiện tại đứng ở trước mặt là nàng, tôi đã sớm sốt ruột hỏi.

“Tiểu thư ở bên ngoài làm việc còn chưa về, tiên sinh đến phòng khách hoặc là phòng của tiểu thư chờ một lát, chúng tôi đã nói cho tiểu thư hay ngài đã về, hiện tại tiểu thư cũng đang trên đường trở về.”

Tôi vốn định ở phòng khách chờ Lãnh Băng Sương, nhưng nhìn qua người hầu xung quanh mình, nếu như một lát nữa tôi chất vấn nàng, khó tránh khỏi sẽ bị những người hầu nghe được, hay là đến phòng nàng nói chuyện với nàng một mình tương đối ổn định hơn. Cuối cùng dưới sự hướng dẫn của quản gia, tôi đi tới phòng nàng, cái phòng mà tôi đã ở nhiều ngày.

Trong phòng còn mang theo hơi lạnh và hương thơm của Lãnh Băng Sương. Sau khi quản gia đưa tôi vào phòng liền nhanh chóng lui ra ngoài, tôi nhớ rõ hình như nàng đã nói, phòng của nàng bình thường người hầu và quản gia cũng không dám tiến vào, mà tôi có thể tiến vào phòng này, trong mắt những người này là một sự đãi ngộ đặc thù.

Lúc này tôi nhớ tới cảnh vệ ở cửa, có lẽ hình dáng của tôi đã bị mọi người trong nhà Lãnh Băng Sương biết, họ đãi ngộ đặc thù với tôi, nhưng điều đó không khiến cho tôi cảm động chút nào. Mặc dù nàng là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp và xuất sắc, nhưng tôi lại không có bất kỳ ý nghĩ cảm tình gì, thứ nhất là tôi yêu Khả Hân sâu đậm, trong tim tôi không có chỗ cho người khác, thứ hai là tôi nghĩ mình không có phúc phận kia, cũng không chịu được nhân cách của nàng.

Tôi ngồi trên cái giường lạnh lẽo, trên tủ bên cạnh giường, vẫn còn bộ quần áo cũ tôi đã thay, bộ đồ đó được xếp gọn gàng và đặt ở đó. Thỉnh thoảng tôi nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này tôi vô cùng lo lắng cho sự an nguy của hai người, khi tôi chờ chừng 16 phút, cửa phòng rốt cục cũng mở ra, ngay sau đó một thân ảnh trắng tinh chạy vào vẫn còn thở hổn hển, chính là Lãnh Băng Sương không thể nghi ngờ! Nhìn bộ dáng của nàng, giờ phút này tôi sốt ruột và hưng phấn, trong màn hình Lãnh Băng Sương bắt Khả Hân đi và Lãnh Băng Sương trước mặt tôi hoàn toàn khác nhau.

“Nghe tin anh trở về, tôi bỏ dở công việc đang làm lập tức chạy về, anh ăn cơm chưa?” Lãnh Băng Sương thở hồng hộc đứng ở trước mặt tôi, trên mặt mang theo nụ cười tươi nói.

“Vợ con tôi đâu?” Tôi không trả lời Lãnh Băng Sương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Thông tin truyện
Tên truyện Nuôi sói trong nhà
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 16/02/2024 12:19 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tự truyện về đời tôi
Trời còn sớm, em cũng chưa muốn về nhà, để em chở về cho, mau lên chứ mưa tới đó chị... Ừ... vậy thì đi... Nói xong tôi dắt chiếc xe đạp sườn ngang của tôi ra ngoài, rất mau, chốc sau thì chị cũng bước ra... Trời chuyển mưa, trên đường ai cũng có chút vội hơn một chút, chứ nhịp điệu vẫn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ lỗ đít Sextoy Tâm sự bạn đọc Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex có thật
Hãm hiếp tập thể nữ sinh tuổi teen
Chuyện kể về cô bạn Vũ Phạm Minh Thi, năm nay cô nàng đang học lớp 12 trường XXX. Chuyện xảy ra lúc cô bạn này mới 14 tuổi, học lớp 9. Minh Thi từ khi dậy thì đã có vẻ ngoài xinh đẹp, gương mặt cũng xinh và dáng người thì phổng phao, trắng trẻo hẳn ra so với các bạn cùng trang lứa. Nhìn Minh Thi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Hiếp dâm nữ sinh Truyện 18+ Truyện sex hiếp dâm
Thung lũng vàng
Sau cái đêm đó Sơn tìm đến nương nhờ gia đình Tuấn. Sau khi nhận được một cây vàng. Món quà của sơn, Tuấn đã hùn vốn với một người bạn mở hiệu sửa xe. Sơn trở thành một tay thợ trong hiệu ấy. Nửa năm trôi qua như vậy. Cuốc sống lao động với những người tốt đã dần dần giúp anh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Truyện bú vú Truyện sex có thật
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân