Truyện sex ở trang web truyensextv.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Nuôi ma ngải » Phần 3

Nuôi ma ngải - Tác giả Hùng Sơn


Update Phần 14

Phần 3

Chỉ vài giờ sau Lưu đã xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Lẽ dĩ nhiên chẳng có ai ra đưa đón như những Việt kiều khác. Dù bạn bè rất đông và nhiều người sống bằng tiền của Lưu gửi về từ Mỹ. Nhưng nhất định kỳ này trở về chàng không cho ai biết, vì muốn giấu tung tích để nuôi Ma Ngải và trả thù cho bằng được. Thằng khốn nạn đã cướp người yêu của chàng không thể nào thỏa mãn được dục vọng của y. Nhất định Lưu phải đoạt lại người tình bé bỏng này. Nếu không, thằng khốn nạn Trần Hùng Phú cũng không thể nào sống thoải mái với Tú Quyên yêu kiều của chàng như vậy được.

Vừa bước ra khỏi sân bay, đã có hàng trăm người vừa xe ôm, vừa taxi xúm lại đón khách. Lưu không dám theo những người này vì kinh nghiệm của những người đi trước. Chàng leo lên xe của hãng du lịch ngay. Về tới khách sạn, cất đồ đạc và quần áo vào tủ, Lưu xuống đường kêu một chiếc xe ôm chở tới nhà thằng Thi liền. Thi là một đứa em nuôi của Lưu hồi còn ở Việt Nam và sau này thỉnh thoảng chàng cúng gửi cho nó chút ít quà để sống. Tội nghiệp thằng nhỏ, đã nghèo lại có cả chục đứa con. Gia đình nó sống thực nheo nhóc tuốt bên Thủ Thiêm từ hồi nào tới giờ.

Cả nhà Thi đang ăn cơm trưa, thấy Lưu tới giật mình. Thi vội buông chén cơm, chạy ra ôm chầm lấy Lưu, nước mắt lưng tròng.

“Trời ơi anh Hai, anh về đây hồi nào vậy. Sao không báo trước cho tụi em ra phi trường đón.”

Lưu vỗ nhè nhẹ sau lưng Thi, nói:

“Anh về có công chuyện, không muốn ồn ào. Chỉ có tụi em biết thôi. Nhưng mà bây giờ ăn cơm đi rồi làm gì thì làm.”

Thi lụp chụp buông Lưu ra, la mấy đứa nhỏ ngồi xích vào nhau cho chàng ngồi xuống chiếc chiếu rách trải giữa nhà, dùng để làm bàn ăn cơm. Mấy đứa bé nhìn Lưu đăm đăm. Lẽ dĩ nhiên là chúng không biết chàng là ai, vì hầu hết khi Lưu vượt biên có đứa còn ẵm trên tay. Có đứa chưa sinh. Thằng lớn nhất cũng mới có ba tuổi. Vợ Thi lật đật lấy thêm một cái chén, gắp cho Lưu một củ khoai, nàng cười gượng, mời:

“Anh Hai tới hơi trễ, tụi em không nấu đủ cơm ăn tạm củ khoai nhé anh.”

Lưu mỉm cười gật đầu, đỡ cái chén. Nhìn vô mâm cơm chàng biết tụi nó cũng vừa mới dọn ra đây thôi. Trong những chén cơm của mấy đứa nhỏ, có đứa nào có hột gạo nào đâu. Chúng nó đang ăn khoai trừ cơm chứ còn gì nữa. Chính giữa mâm cơm chỉ có muối vừng và một tô canh rau muống thực bự.

“Hồi này tụi em làm ăn ra sao?”

Thi thở dài.

“Thì em vẫn đạp xích lô, vợ em nuôi ba con gà và ra chợ chiều mua bán mấy con tôm, con tép.”

“Mấy đứa nhỏ đi học ở đâu?”

“Chúng nó có đứa nào đi học hành gì đâu, con nhỏ lớn thì theo mẹ ra chợ bán buôn. Còn mấy thằng choai choai này thì ở nhà coi lẫn nhau, nuôi ba con gà thôi mà.”

Lưu cắn củ khoai mà muốn nghẹn ở cổ, nhưng cũng cố nuốt. Những đứa bé ăn uống thực ngon lành. Hình như củ khoai trong chén chàng lớn nhất. Lưu chỉ ăn vài miếng rồi bẻ củ khoai cho mấy đứa nhỏ đã ăn hết phần của chúng, nhưng vẫn còn thòm thèm. Thi la lên:

“Mấy đứa mày đâu có được ăn khoai của bác.”

Lưu mỉm cười nói ngay:

“Ăn đi các cháu, bác ăn cơm ở khách sạn rồi, không đói đâu để chút nữa bác đưa tiền cho mẹ cháu mua bao gạo về nấu cơm chiều ăn nhé.”

Một đứa nhìn Lưu đăm đăm hỏi:

“Chiều nay có gạo nấu cơm hả bác.”

Lưu gật đầu:

“Ừ cả thịt gà nữa.”

Thằng nhỏ trợn mắt nhìn Lưu:

– Mẹ nói gà nuôi lớn để đẻ trứng đó bác Hai. Không thịt được đâu…

Vợ chồng Thi và Lưu cùng cười lớn, Thi nạt con:

“Thằng Tí không được hỗn chứ. Bác Hai không thịt con gà của con đâu. Bác mua con gà khác về làm thịt đó.”

Thằng nhỏ tròn mắt hỏi mẹ nó:

“Bố nói thực không hở mẹ?”

Lưu xoa đầu thằng bé.

“Thực đó, bác sẽ mua nguyên một con gà trống thực bự nấu cơm tối nay ăn, cháu chịu không?”

Cả đám trẻ nhao nhao lên.

“Cháu ăn nữa nhé bác Hai.”

“Cháu nữa.”

“Cháu nữa. Lâu lắm rồi cháu không được ăn miếng thịt gà nào đó.”

Thi có vẻ hơi ngượng vì cảnh nghèo của mình, mắng át lũ con:

“Tụi mày có im đi không, ồn ào quá đi. Ăn cơm xong, ra sân chơi, tối nay đứa nào cũng được ăn hết đó.”

Đám trẻ reo hò kéo nhau ra sân ngay. Chúng ồn ào đó rồi cũng tan nát ngay đó. Lưu móc túi đưa cho vợ Thi một trăm đô, nói:

“Em cầm lấy mua gạo và ít thức ăn cho tụi nhỏ. Phải nhớ là tối nay có cơm và một con gà trống thật to đó.”

Mặt vợ Thi sáng lên, nàng xuýt xoa:

“Trời ơi, sao anh Hai cho tụi em nhiều thế.”

Lưu mỉm cười:

“Không nhiều đâu, anh còn ăn ở đây dài dài mà.”

“Chỉ sợ anh chê thôi, chứ anh mà ở đây còn gì hơn nữa.”

Thi nhìn Lưu hỏi:

“Bây giờ anh ở đâu, định về đây ở bao lâu.”

Lưu ngần ngừ nói:

“Anh cũng không biết bao giờ trở lại My. Tuy nhiên, chắc chắn phải ở lại đây vài tháng. Bây giờ ở tạm khách sạn của công ty du lịch. Nhưng anh tới đây định nhờ em mướn dùm căn nhà nào tĩnh mịch ở vùng này cho đỡ tốn.”

Thi vui ra mặt, nói ngay:

“Vậy thì hay quá, ngay đầu đường này có một căn nhà thật xinh. Tường gạch, mái ngói, họ đang muốn bán. Nhưng em có thể hỏi mướn vài tháng cho anh ở được. Không mắc đâu.”

Vợ Thi nhìn chồng, hỏi:

“Nhà ông Ba Hiển hả?”

Thi gật đầu:

“Ừ căn nhà đó.”

Vợ Thi có vẻ hơi ngại.

“Em sợ ông ấy chỉ muốn bán nhà để trả nợ thôi, chứ có phải dư dả gì đâu mà cho mướn nhà.”

Lưu hỏi Thi:

“Ông ấy muốn bán bao nhiêu?”

“Dạ, hai lượng. Nhưng có thể bớt nữa được. Căn nhà thì không rộng lắm, nhưng được cái vườn xung quanh rộng, lại có cây cối mát mẻ nữa. Nếu phải như lúc bình thường thì căn nhà này cũng phải bốn năm cây đó anh Hai.”

Lưu nói ngay:

“Mua cho anh đi.”

Thi ngạc nhiên hỏi:

“Anh mua nhà làm chi ở vùng này vậy? Bộ tính ở luôn không về Mỹ nữa hay sao?”

Vợ Thi cười khúc khích:

“Anh Hai nói chơi thôi, chứ anh làm sao ở nơi nghèo nàn này được. Dù cho anh trở về đây làm ăn thì cũng phải mua nhà ở Sài gòn, chứ lẽ nào chui qua khu Thủ Thiêm này hả.”

Lưu ngần ngừ, nói:

“Tại các em không biết, anh có nỗi khổ tâm mới về đây, chứ không ở luôn đây đâu.”

Thi mau mắn hỏi:

“Chuyện gì vậy anh tụi em có thể giúp gì được anh không?”

Lưu gật đầu, tử từ kể lại hết câu chuyện Tú Quyên và Trần Hùng Phú. Sau cùng bảo vợ chồng Thi:

“Bởi vậy anh mới phải về đây. Bây giờ tụi em giúp anh mua căn nhà đó đi. Hai cây cũng không bao nhiêu đâu, chỉ có điều anh đứng tên không được. Còn tụi em cũng có nhà rồi, có mua được nữa không? Anh đi lâu không biết luật lệ mới bây giờ ra sao?”

Thi nghe Lưu kể xong câu chuyện, nghiến răng nói:

“Để em lụi cho thằng khốn nạn đó một dao là yên chứ gì Anh làm gì phải khổ sở thế.”

Vợ Thi nói át chồng:

“Anh này chỉ được cái nóng sảng thôi, đừng có làm hư việc của anh Hai chứ.” – Ngừng một lát, nàng nói tiếp…

“Em có một thằng em trai chưa có vợ con gì, nó cũng đi đạp xích lô như nhà em và mướn nhà ở gần đây, để em nhờ nó đứng tên dùm, chắc chắn được.”

Lưu mừng rỡ, nói:

“Được như thế còn gì bằng nữa. Xong việc, anh về Mỹ, sẽ để cho nó ở đó giữ nhà cho anh, khỏi phải mướn nhà nữa.”

Vợ Thi tươi hẳn nét mặt, lụp chụp nói:

“Như vậy thì hay quá rồi, tự nhiên thằng nhỏ có nhà ở khỏi trả tiền còn gì sướng hơn nữa.”

Thi nhanh nhảu.

“Nếu vậy để em chạy qua nhà ông Ba Hiển, kêu ông ta lại đây cho mau chuyện.”

Lưu gật đầu, nói:

“Ừ em đi đi.”

Thi lật đật lấy xe xích lô đi ngay, chỉ vài phút sau Thi đã chở ông chủ nhà tới. Nói chuyện một lát lại chở Lưu đi coi nhà luôn và chàng bằng lòng mua ngay. Căn nhà thật lý tưởng cho chàng nuôi Ma Ngải.

Lưu thích nhất cái chái nho nhỏ bên hông nhà. Thật là thích hợp làm chỗ nuôi ma. Ớ đó có thể kê được một cái đi văng và một cái bàn đủ để trồng chậu ngải. Phòng lại có cửa nẻo thực chắc chắn và kín đáo, nơi này ông Ba Hiển làm phòng ngủ cho đứa con gái hồi nó chưa đi lấy chồng. Phía ngoài có một phòng khách và một phòng ngủ liền với nhà bếp và phòng tắm. Cái phòng nho nhỏ Lưu dự định làm chỗ nuôi ma có cửa ăn thông ra cả phòng ngủ và phòng khách.

Thế là Lưu có thể dọn nhà ngay lập tức, còn giấy tờ vợ chồng Thi và thằng em vợ của nó lo cho chàng sau. Tối nay Lưu nhất định mở vỏ sò cho trứng ma nở.

Lưu trao cho vợ Thi tiền mua nhà, rồi cùng Thi lên Sài Gòn mua ít đồ đạc và và khách sạn lấy quần áo, bụi ngải và chiếc vỏ sò có trứng Ma Ngải. Chỉ tới tám giờ tối là mọi chuyện đều đâu vào đó. Lưu thấy trong lòng vui sướng làm sao. Như thế là cái mạng chó của thằng Trần Hùng Phú chỉ còn sống được ba mươi sáu ngày nữa là cùng. Nhất định nó phải đền tội. Cái tội ngang nhiên cướp người yêu của chàng.

Tắm rửa thật sạch sẽ, chờ tới đúng mười hai giờ đêm. Lưu vô phòng nuôi ma. Cởi hết quần áo. Lấy dao cạy chiếc vỏ sò. Trong đó quả có một cái trứng lớn bằng trứng chim se sẻ và một cây đũa tre vót thật khéo, một đầu nhọn hoắt, một đầu dèm dẹp như cái muỗng nho nhỏ. Cả hai thứ này đều nằm trong một chất nước sền sệt như nhớt, màu đen thui.

Lưu lấy chiếc đũa tre ra, nằm xuống đi văng, chích một mũi ngay trên ngực chỗ trái tim như ông lão dặn, rồi khều trái trứng ma đặt vô chỗ mới chích. Máu trên ngực chàng rỉ ra, tự nhiên hút lấy trái trứng như nam châm hút sắt. Độ nửa giờ sau, trái trứng tách làm hai. Lưu nghển cổ lên nhìn, một con vật giống như con khỉ, nhỏ bằng hạt bắp, yếu ớt bò ra.

Chân tay nó dài như chân con nhền nhện. Cái mặt nhăn nheo coi dễ sợ. Đặc biệt hai con mắt nó nhỏ li ti mà đã phát ra một luồng ánh sáng xanh lè, trông tới rợn người. Nó từ từ bò ra khỏi vỏ trứng, lấy đầu ủi cái vỏ ra khỏi chỗ vết máu và cúi xuống hút máu chàng. Mình mẩy Lưu nổi gai ốc, tóc tai chàng dựng đứng. Vừa thích, vừa sợ.

Lưu bắt đầu lâm râm đọc câu thần chú của tên Song Ba trao. Con ma ngẩng lên nhìn chàng. Ánh mắt xanh lè của nó tự nhiên làm Lưu buồn ngủ ghê hồn và không biết chàng lịm đi tự lúc nào…

Con ma trên ngực Lưu tự nhiên nặng trĩu. Không lẽ nó lên mau như vậy được hay sao. Chàng từ từ mở mắt và vô cùng ngạc nhiên thấy một thiếu nữ đẹp như tiên đang nằm trên mình, nàng say sưa hôn lên ngực Lưu ngay chỗ trái tim. Chàng cố mở mắt thật to, nhìn cho kỹ, lại thấy người con gái ấy có dáng quen quen. Đưa tay dụi mắt và lần này Lưu đã nhận ra nàng là ai.

Sao lại có thể như vậy được? Lưu nghĩ mình đang nằm mơ chăng? Nhưng quả thực người con gái đang nằm trên mình chàng là Tú Quyên chứ còn ai. Lưu không tự chủ được nừa, vòng tay ôm lấy nàng. Bàn tay vừa chạm vô mình Tú Quyên bỗng tê buốt như chạm phải điện cao thế. Lưu giật thót người lên, bàng hoàng. Trước mắt chàng bây giờ lại là con Ma Ngải và tay Lưu vẫn còn trong thế chực ôm lấy nó.

Hai mắt con Ma Ngải tóe ra tia nhìn như đổ hào quang, nó nhìn Lưu thật hung dữ như căm hận ghê gớm. Vừa đây nó đã lớn bằng ngón tay rồi. Lưu chợt nhớ lời ông lão dặn: Trong ba ngày phải lấy chiếc đũa tre khều nó chứ không được đụng tay vô mình con Ma Ngải.

Bỗng chuông đồng hồ gõ sáu tiếng. Lưu giật mình, thì ra trời đã sáng rồi hay sao. Như thế là chàng đã nằm trong phòng nuôi Ma Ngải tới sáu tiếng đồng hồ rồi. Lưu lật đật lấy chiếc đũa tre khều con Ma Ngải bỏ lên bụi ngải được trồng trong góc phòng. Con Ma Ngải bấu lấy cành cây ngay. Miệng táp chiếc lá gần đó nhai một cách ngon lành, nó ăn lá ngải nghe sồn sột và chỉ một thoáng hết chiếc lá.

Lưu thấy những điều ông lão dặn chàng, có nhiều điều không đúng. Nhưng chẳng sao, miễn là nuôi được con Ma Ngải trả thù thì thôi. Lưu mặc quần áo, ra nhà ngoài. Chàng không quên khóa cửa cẩn thận. Bây giờ Lưu mới thấy chỗ vết thương ở ngực lớn bằng đồng xu, chứ không nhỏ như lúc chàng chích bằng chiếc đũa tre lấy trong vỏ sò nữa. Máu đã khô lại trên miệng vết thương. Lưu lấy băng keo dán chỗ đó lại chàng sợ có thể nhiễm trùng thì khốn.

Bạn đang đọc truyện Nuôi ma ngải tại nguồn: http://truyensextv.moe/nuoi-ma-ngai/

Tuy mới ngủ dậy, nhưng Lưu thấy mệt không thể tả được Chàng vô phòng ngủ leo lên giường, nhắm mắt được một lúc lại thấy khát nước muốn khô cả cổ. Lưu với chai nước lọc ực một hơi gần hết nửa chai. Chàng ngạc nhiên thấy chưa bao giờ cái bụng mình có thể chứa được một lượng nước vô địch như vậy.

Chàng lại ngả lưng và chợp mắt là ngủ ngay. Tới trưa, Thi mang cơm qua, kêu mãi Lưu mới thức. Thấy Lưu mới có một đêm mà mặt mày phờ phạc, Thi lo lắng hỏi:

“Anh có sao không? Coi chừng sức khỏe nghe.”

Lưu ngáp dài, vươn vai, lắc đầu.

“Không sao, tại tối qua thức khuya quá nên hơi mệt thôi.”

“Em mang cơm cho anh, có cá lóc nướng trui với mấy chai bia 333 nữa, anh nhậu cho đỡ buồn.”

Mắt Lưu sáng lên.

“Tốt, em biết cái gu của anh đó. Cả chục năm rồi không được một hớp bia 333. Uống toàn rượu Mỹ cũng chán.”

Thi dọn cơm ra bàn mời Lưu ăn. Lưu ngồi xuống, nói:

“Em ăn với anh cho vui.”

Thi dạ một tiếng, không khách sáo, bới cơm cho Lưu. Hình như vợ Thi cố tình làm đủ cả phần cho chồng nên cơm nước dư giả. Cả hai ăn no nê vẫn còn thừa thật nhiều.

Cơm nước xong, Lưu và Thi ra ngoài đi dạo chung quanh vườn. Nhà tuy nhỏ nhắn, nhưng được cái đất xung quanh thực rộng. Có cả một ao cá con con, có thể thả cá tra nuôi chơi được. Xung quanh ao, một lùm tre mọc tràn cả xuống mé nước, che khuất hết khúc sau vườn. Phía trước nhà được bao quanh bằng một hàng rào trúc. Một cây si thực lớn mọc ngay sau nhà, cành lá xum xuê che khuất cả mái ngói. Những dây si thòng xuống tua tủa trông thực đẹp mắt.

Đứng ở xa, Lưu nhìn căn nhà nằm lọt trong vòng cây si, chàng có cảm tưởng như mình đang ở trong một cái miếu. Giá bây giờ chàng đem sơn đỏ hết căn nhà thì chắc chắn nó phải thành cái chùa rồi.

Sau khi Thi về, Lưu lại leo lên giường ngủ ngay. Mấy chai bia làm chàng càng buồn ngủ hơn. Khi thức dậy, trời đã tối hẳn. Bây giờ Lưu mới để ý sự hiu quạnh và lạnh lẽo trong căn nhà này. Chàng thấy cô đơn lạ lùng. Hình ảnh Tú Quyên lại lởn vởn trong đầu. Lưu mong cho tới giờ nuôi Ma Ngải. Chàng còn nhớ tối qua, người con gái nằm trên mình chàng rõ ràng là Tú Quyên, nhưng Lưu không được sờ vô nàng. Bây giờ chàng mới nghĩ ra có lẽ đó là con Ma Ngải chứ không phải Tú Quyên, vì ông lão đã nói sau ba ngày chàng mới được đụng vào Ma Ngải. Như thế dù nó có hiện hình ra ai chăng nữa. Lưu cũng không được sờ tay vô. Chàng cố nhớ điều đó để khỏi làm trở ngại việc nuôi Ma Ngải. Nếu bây giờ mà nó chết đi thực là uổng công mà lại mất toi một số tiền không phải nhỏ đối với chàng.

Đợi tới mười hai giờ đêm. Lưu lại mở cửa phòng nuôi Ma Ngải. Cởi hết quần áo như tối hôm qua. Lấy chiếc đũa tre khều vết thương cho máu rỉ ra. Lần này chàng không còn sợ đau nữa, vì chỉ cần lấy chiếc đũa tre khều lớp máu đóng vảy trên vết thương ra là máu đã chảy rồi.

Ngửi thấy mùi máu. Con Ma Ngải đã rít lên nghe chói tai. Hai chân nó cuốn lấy cành ngải như khúc dây thừng, thả mình treo lơ lửng và hai tay đưa ra với với. Lưu đưa chiếc đũa tre cho nó nắm. Con Ma Ngải ôm được chiếc đũa tre, thả luôn hai chân bám lấy chiếc đũa. Lưu phải cầm thực chắc, vì chiếc đũa nặng trĩu. Chàng vội vàng để nó lên ngực mình liền và nằm xuống ngay.

Con Ma Ngải buông chiếc đũa tre, nhảy tới chỗ vết thương liền. Nó vục đầu le lưỡi liếm những giọt máu đang rỉ ra thực nhanh. Kỳ diệu thay, máu không chảy ra nữa. Miệng vết thương như khô lại ngay.

Con Ma Ngải khoanh tròn lại trên ngực Lưu, mắt nó lim dim như buồn ngủ, rồi từ tử nhắm lại. Mắt Lưu cũng nặng trĩu và chàng ngủ lúc nào không hay. Tới khi gà gáy sáng Lưu mới thức dậy và cùng lúc ấy, con Ma Ngải cũng mở mắt. Lưu lấy chiếc đũa tre khều nó đặt lên cây ngải. Nó lại bắt đầu ăn những lá ngải nghe sồn sột…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Nuôi ma ngải
Tác giả Hùng Sơn
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Gái vú to, Truyện sex chubby, Truyện sex Ma Quỷ, Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Update Phần 14
Ngày cập nhật 19/09/2024 05:55 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Hùng Sơn

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - 789BET - https://go88apk.app/ - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba