Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Nụ cười tỏa nắng » Phần 106

Nụ cười tỏa nắng

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 106

Chưa bao giờ tôi nghĩ tới cảnh tượng bi thảm như ngày hôm nay. Những tưởng rằng với cái thứ hạnh phúc quá đỗi lớn lao ấy, tôi và em sẽ mãi mãi được ở bên cạnh nhau. Tôi biết lỗi lầm của mình gây ra là quá lớn, thế nên tôi sẽ không đổ lỗi cho “định mệnh” và cũng chẳng oán trách Vivi nửa lời.

Thế nhưng sao cái cảm giác này nó đau đớn và khó chịu quá, nó khiến trái tim tôi quặn thắt, lòng buồn vời vợi. Có thể em vẫn còn thương tôi thật đấy, nhưng cái cách em đối xử với tôi chẳng khác nào hai kẻ xa lạ, nó nhẫn tâm và lạnh lùng đến khó tả.

Dẫu biết rằng duyên phận đã hết, nhưng sao tôi vẫn muốn níu kéo nó lại, dù chỉ một chút mà thôi. Để tôi được nhìn thấy em, được nghe em nói cười, và được ôm em mãi.Lặng nhìn em bước đi bên ai kia chẳng phải tôi, tự dưng tôi thấy số phận như đang muốn trêu ngươi mình, và người được giao nghĩa vụ đó chính là em.

Em đến như cơn mưa mùa xuân tưới mát vào tâm hồn tưởng như đã khô cằn của tôi, tôi hạnhphúc và trân trọng tình cảm ấy biết nhường nào. Nhưng rồi em ra đi, trong con tim không nghĩ suy, cũng vào một chiều mưa gió. Em mang hạt mưa mỏng manh ấy mài sắc và cứa mạnh vào nụ cười của tôi, nếu có thể, tôi đã khóc thật lớn để quên hết nỗi buồn – như mong muốn của em. Nhưng rồi, nhưng rồi, mong ước đó quá xa xỉ, tôi chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay và ôm nỗi lòng đó cho riêng mình.

Ngoài trời, gió rít từng cơn, từng hạt mưa tí tách rơi trên đôi vai đang rung lên vì lạnh của một thằng con trai tuyệt vọng, luôn nghĩ rằng mình mạnh mẽ và có tất cả, cho đến hôm nay, khi người con gái nó yêu nhất cũng ra đi, nó chẳng còn biết bấu víu vào đâu để tiếp tục sống và tiếp tục ước mơ.

Nhưng nỗi đau quá lớn ấy đã khiến thằng con trai ấy – là tôi trở nên tràn ngập hận thù. Tôi không thù kẻ đã đưa em đi, mà tôi thù chính em, người con gái đã bóp nát những hy vọng trong tôi rồi lạnh lùng quay bước. Có lẽ, thứ tình cảm mà tôi nghĩ là không có thật, rằng thực tế thì em chẳng còn giữ lại chút vương vấn gì dành cho tôi, chẳng còn gì nữa.

Lạnh, buồn và đau, tôi uể oải lái xe về nhà, trong đầu tràn ngập những nỗi niềm và những suy nghĩ không ai sẻ chia. Ba mẹ đã đi làm cả, anh chị cũng đâu mất tiêu. Chẳng hiểu do tình cờ hay cố ý mà họ đã bỏ tôi lại một mình, để tiếp tục nghĩ và lại đau.

Ngước nhìn đồng hồ, đã gần 2h rưỡi, chỉ còn vài phút nữalà tới giờ tôi phải đến lớp học thêm Toán. Dù đã hạ quyết tâm sẽ đậu đại học để lấy lại niềm tin nơi em, nhưng hy vọng ấy ôi sao mà mỏng manh quá, nó ngỡ như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, làm trai sống trên cõi đời này, lời đã nói như nặng tựa Thái sơn, dù có phải bất chấp tất cả, tôi cũng quyết đem về cho nhạc mẫu tấm giấy báo nhập học, để đường đường chính chính, tôi sẽ được bên em. Cơ mà như tôi đã nói, cái thứ đang xâm chiếm tâm hồn tôi lúc này chỉ còn là nỗi căm hận – dành cho em.

Tôi không hiểu tại sao ngày ấy tôi lại có thể đem lòng ghét bỏ một cô bé hiền lành và đáng yêu như vậy, hơn tất cả, cô ấy lại còn là người mà tôi yêu thương nhất trên thế giới này, bằng cả trái tim. Có thể tôi sai, nhưng hẳn rằng em cũng không đúng khi nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy, dù gì tôi cũng là người em yêu mà, phải vậy không?

Lớp học hôm nay yên tĩnh lạ lùng, có lẽ là vì trời mưa, nhiều đứa ngại đi học, phần vì hôm nay đã là cuối tuần, cái tâm lý muốn nghỉ đã thôi thúc chúng nó nằm bẹp dí ở nhà hơn là lội mưa vác xác đến lớp để rồi ngày mai cũng nằm bẹp trên giường vì cơn sốt 39 độC.

Như trước đây, chắc tôi cũng sẽ hành xử như vậy, cơ mà hôm nay lại khác, ý chí quyết tâm thôi thúc và thậm chí là xô đẩy để giữ tôi không bật ngửa lên giường hay bắt chéo chân trên ghế chơi games.

Tôi đến khá sớm, phần vì muốn chọn cho mình một chỗ ngồi thật tốt, phần vì không muốn nghĩ nhiều đến Vivi, tôi sợ rằng trong một phút giây nóng giận không kiểm soát được mình, tôi sẽ làm điều gì đó tổn thương cho em.

Nhưng dù tôi có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa, tôi cũng không khỏi tức giận khi chứng kiến cảnh thằng Dũng sóng bước cùng em vào lớp kèm theo một nụ cười tít mắt mà tôi đã ngu ngơ nghĩ rằng, nó là của riêng tôi.

Nhác thấy ánh mắt tôi từ phía bàn đầu, nụ cười trên môi em chợt vụt tắt, em líu ríu đi về chỗ ngồi, mở cặp ra và tìm kiếm điều gì đó. Còn về phần thằng Dũng, nó thậm chí chẳng thèm đoái hoài gì đến một thằng bại tướng như tôi mà xách cặp đi thẳng.

Tôi nhếch mép mỉm cười, chẳng có lẽ bây giờ, tôi thảm hại lắm hay sao? Và rồi trái tim tôi lại một lần nữa phải chịu đựng thử thách, và đó, lại là em, bé Vi của … người ta.

Em rón rén tiến đến chỗ tôi với một tập đề cương ôn tập Lý trên tay. Nhìn kĩ, tôi có thể dễ dàng nhận ra tập đề cương này do chính em soạn ra, ở trên đó có cả các công thức, các định lý cũng như các phương pháp giải nhanh nhất, phù hợp với một đứa yếu kém như là tôi. Có vẻ như vẫn còn sợ khi tôi nhìn ban nãy, em lí nhí trông thật tội nghiệp và có phần … đáng yêu:
– H mang về ôn đi, không khó lắm đâu, có gì không hiểu thì gọi cho em, nha?

Dù một nửa trong tâm trí tôi lúc này muốn ôm chầm lấy em và nhận từ em tập đề cương cùng với bao nhiêu công sức ấy. Thế nhưng hơn một nửa còn lại trong tôi lại cảm thấy khó chịu cực độ, tôi tức giận vì từ mai, em chẳng còn là của tôi nữa. Và điều không ai muốn xảy ra đã chính thức xảy ra. Tôi – một đứa luôn được đánh giá cao ở sự ga lăng và nhường nhịn trước con gái đã làm một việc mà đến tận bây giờ tôi cũng không thể nào tha thứ được cho chính mình. Thay vì đưa tay đón lấy một cách cẩn thận, tôi lại giận dữ hất mạnh tay của Vivi sang một bên làm sấp giấy bắn tung tóe:
– Về đi, tôi không cần!

Nhưng mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu em cũng hành xử như vậy với tôi. Đằng này, cô bé cúi xuống nhặt và xếp lại từng tờ giấy một cách gọn gàng, thỉnh thoảng lại đưa tay quẹt ngang lau nước mắt. Chính hành động ấy của em đã khiến tôi căm giận bản thân mình hơn bao giờ hết, tôi thấy mình trẻ con quá chừng, chỉ biết giận cá chém thớt, chuyện nọ xọ qua chuyện kia.

Vivi thì trước giờ vẫn thế, vẫn ngoan ngoãn và chưa bao giờ cãi lời tôi cả. Sau khi thu dọn mớ hỗn độn đó và đưa cho tôi, Vivi vẫn không quên nở một nụ cười trấn an, điều đó khiến tôi lại càng cắn rứt và dằn vặt hơn nữa:
– Em biết H giận em nhiều, em cũng không dám xin H tha thứ, coi như đây là điều cuối cùng em có thể làm, H nhận cho em vui, được không?

Lại một lần nữa nước mắt tôi tuôn rơi ở chốn đông người thế này. Chẳng có nhẽ tôi mắc bệnh gay của thằng Phương rồi hay sao? Hổ thẹn, tôi đưa tay từ từ đón lấy chồng giấy trên tay em, miệng lắp bắp không nói nên lời:
– Anh … xin lỗi, Vi đừng buồn anh!

Nhưng khi tôi chỉ vừa mới chạm tay được vào tập đề thì thằng Dũng đã ở đâu chạy tới, mắt mũi long sòng sọc. Nó nhìn tôi với đầy vẻ căm hận. Chẳng đợi nửa giây suy nghĩ, thằng Dũng đã vung tay lên đấm mạnh vào mặt tôi một phát.

Cú đấm của nó mang đầy mùi căm hận, kể cũng phải, nếu tôi thấy một thằng con trai mà đối xử với một cô gái bé nhỏ như vậy, tôi cũng sẽ ra tay, huống hồ Vi còn là người mà nó thích. Trúng đòn bất ngờ nên tôi không kịp phản ứng gì mà ngã vật xuống, khóe miệng đã rơm rớm máu.

Xấp giấy lại một lần nữa bay tứ tung trong sự đau đớn và pha lẫn chút xấu hổ của tôi. Tôi hoàn toàn có thể đánh lại, thế nhưng tôi biết mình đang ở thế yếu nên chẳng có cơ sở gì mà làm vậy, chỉ biết ngồi im chịu trận. Được đà, thằng Dũng lại hùng hổ lao tới toan tặng tôi thêm vài cú đá khi tôi đã ngồi khuỵu xuống sàn.

Thế nhưng, một lần nữa, Vivi lại đứng lên và bảo vệ cho tôi, không cần biết tôi đã phạm những lỗi gì, em vẫn luôn thế, lo lắng và mãi mãi đứng về phía tôi. Đến bây giờ thì tôi cũng chẳng biết ai mới là đứa con nít nữa:
– Đừng mà, H biết lỗi rồi, Dũng đừng đánh nữa mà!

Em dùng thân thể nhỏ bé của mình che chắn cho tôi khiến thằng Dũng cũng hời hợt mà quay lưng bỏ qua. Vivi cúi xuống và lại sắp xếp đống đề cương cho tôi. Khi tôi đang tính mở miệng nói lời cảm ơn thì em đã đưa tay ra hiệu im lặng, kèm theo một chiếc khăn tay và lau vết máu cho tôi, em nói:
– Em biết rồi, H đừng nói gì nữa. H cố gắng lên, em tin là H sẽ làm được mà, phải không? Em chờ đấy …

Khi em vừa kết thúc câu nói cũng là lúc bao nhiêu lo lắng bực dọc trong người tôi bỗng như tan biến đi đâu hết. Dù bình thường tôi có hơi ngốc và chậm hiểu, thế nhưng hôm nay, khi chỉ vừa nghe ba từ ấy, tôi đã chắc chắn đến 96, 69% rằng em vẫn còn yêu tôi nhiều lắm và em sẽ chờ tôi trởl ại với tấm giấy trúng tuyển đại học – y như những gì tôi đã hứa với nhạc mẫu, và giờ là với em.

Để nói ra được lời chia tay, chắc em cũng suy nghĩ và đắn đo nhiều lắm, dù rằng vừa rồi em không nói hẳn ra, thế nhưng tôi cũng biết được nhiều điều. Tại sao ư?

Vì hai chúng tôi là … một, từ lâu lắm rồi mà, Vi ha. Thằng Dũng hẳn là không nghe thấy những điều đó, thế nên nó chỉ kéo tay em đi một mạch, bỏ mặc tôi lại với những dòng suy nghĩ miên man và một nụ cười bâng quơ. Hy vọng là em vẫn giữ nguyên lời hứa của mình, đó là chờ đợi tôi, cho tôi thời gian và rồi rúc đầu vào người tôi mà thỏ thẻ như ngày xưa.

Buổi học hôm ấy, tôi bỏ dở, chẳng phải vì tôi đã nản chí, mà vì sức hấp dẫn từ cơn mưa ấy, tôi muốn nhờ nó để gột rửa tất cả. Tôi muốn tâm hồn mình sẽ lại như lúc đầu, tôi muốn hiểu được cảm giác của một kẻ si tình ngày đêm làm tất cả để được ở bên người mình yêu.

Như tôi đã từng nói, tôi muốn tình yêu của mình phải trải qua giai đoạn cưa cẩm khó khăn để tôi có thể giữ chắc khi đã đạt được nó. Hơi khùng nhỉ nhưng đó mới là tôi đấy, mọi người à. Và dĩ nhiên là sau khi tắm mưa, tôi sẽ liệt giường liệt chiếu rồi.

Cơ mà điều tôi không ngờ tới đó là việc Kim Ngân tình cờ đi ngang và trông thấy tôi đang vắt vẻo trên cái xích đu ngoài công viên mặc cho trời mưa lớn. Và tôi lại càng bất ngờ hơn nữa khi người mà cô bé gọi điện đầu tiên không phải là Vivi, mà là Hà Trang – cái đứa mà tôi lưu tên là BFF trong điện thoại – tức là bạn thân mãi mãi.

Cả hai thay nhau chăm sóc tôi từ chiều đến tối, tất nhiên là không tắm rửa gì rồi, việc đó chỉ giành cho Vivi mà thôi. Câu đầu tiên mà cô em gái bé bỏng hỏi tôi không phải để tìm hiểu nguyên nhân mà tôi dầm mưa, chắc có lẽ cô bé nghĩ rằng tôi đau khổ vì tình yêu, có vậy thôi:
– Anh còn mệt không, em nấu cháo cho anh ha?
Tôi lắc đầu và mỉm cười đáp lễ, tôi chọc:
– Hết rồi bé con, anh chỉ hơi lạnh, lại đây cho anh ôm cái được không?

Những tưởng Kim Ngân sẽ giãy nảy và tặng tôi mấy cái đánh, nào ngờ cô bé làm thật. Từ từ tiến đến và toan ôm lấy tôi. Thế nhưng tôi đang gạt bé Ngân, tôi vẫn còn sốt, lỡ lại lây cho em nó thì cu Luân lại đấm tôi vỡ mồm không biết chừng, thế nên tôi xua tay gạt phắt đi ý định đen tối do chính mình đề xướng ra:
– Thôi đi, anh đùa thôi, mày mà lây bệnh thì ai lo cho anh đây?
– Chị Trang lo, em không sợ, em khỏe lắm, em là siêu nhân, ai da, ai da!

Cô bé đưa tay lên múa máy khiến tôi ôm bụng cười bò
– Mày chưa mưa mà đã vậy rồi, giống anh nữa chắc mày lên Biên Hòa là vừa đấy!

Tôi cợt nhả Kim Ngân cười, cái nụ cười đáng yêu ấy, cô bé trở về với tâm thái nghiêm túc và liên tục hỏi tôi về chuyện với Vivi. Tất nhiên là với em gái mình, tôi chẳng ngại ngần kể vanh vách từng chi tiết ra, từ lúc tôi ham chơi đến khoảnh khắc đáng nhớ của ngày hôm qua. Cuối cùng, tôi chốt bằng một câu mà sau đó đã khiến đôi má của tôi lại … thêm một lần đau:
– Vi ác dễ sợ, Ngân ha?

Kim Ngân chẳng đợi lâu, vung tay là tặng tôi một bàn tay vào bên má còn lại, một tiếng “chát” vang lên, mặt tôi đỏ bừng còn cô bé thì như giận dữ lắm:
– Anh là đồ ngốc, thế mà không hiểu hay sao? Em thất vọng vì anh lắm!

Nói rồi, bé Ngân vụt chạy ra ngoài, bỏ mặc tôi ngơ ngác trên giường và buồn cười vì câu nói của chính mình. Thực tình là tôi ngốc, có thể tôi không hiểu được ai, nhưng bé Vi là một nửa trái tim của tôi, dù em có bóng gió mấy tôi vẫn nhận ra được, huống hồ là nói thẳng.

Tôi chỉ định đùa một chút cho vui, ai ngờ bé Ngân nhạy cảm đến vậy, đùng đùng bỏ đi.Nhưng đời tôi đâu chỉ có một cô gái, dù tôi không đào hoa lắm nhưng ít nhất thì tôi cũng kết thân được kha khá những mỹ nhân quanh mình. Ngay khi Kim Ngân vừa biến đi mất, ngay lập tức Hà Trang hoảng hồn chạy tới và lo lắng hỏi tôi một cách tới tấp:
– Mày có sao không, có đau lắm không? Sao bé Ngân nó lại như thế?

Tôi dư biết bên cạnh Vivi thì người thương tôi nhất chính là Hà Trang, cô bạn thân yêu của tôi. Dù rằng xúc cảm của hai đứa đã không còn như ngày xưa nữa, thế nhưng tôi vẫn cố gắng giả đau và … nũng nịu. Tôi ngả hẳn vào người Hà Trang và ôm lấy cô ấy, thật chặt:
– Mày đừng bỏ rơi tao, tao không biết làm gì cả đâu, huhu!

Nếu như bình thường có lẽ tôi đã ăn tát nổ mồm rồi, cơ mà hôm nay, nó bỗng hiền lành và đáng yêu biết chừng nào. Không chỉ vỗ về tôi, Hà Trang còn khiến tôi yên tâm với lời hứa sẽ giúp tôi ôn tập thật tốt để chuẩn bị thi đại học, với một điều kiện nho nhỏ là gọi nó bằng “chị”. Dĩ nhiên là tôi đồng ý ngay tắp lự rồi, đó chẳng khác nào một tấn vàng đối với tôi lúc này. Tuy nhiên, tôi vẫn tranh thủ và giả làm trẻ con:
– Thế Trang cho em hỏ ití ha?
– Ừ, hỏi đi!
– Sao bây giờ ôm em chặt vậy mà ngày xưa cưa mãi không chịu đổ?

Hà Trang bối rối đỏ mặt liền buông tôi ra ngay và luôn, hình như nếu tôi không nhầm thì nó vẫn còn chút xúc cảm với tôi thì phải:
– Tại … mày … bỏ cuộc sớm quá làm chi … thêm chút xíu nữa thì người ta … chịu rồi!

Tôi hơi sốc, cơ mà vẫn cợt nhả, dù gì thì được cái này mất cái khác. Nếu ngày đó tôi và Hà Trang là một cặp thì tôi làm gì có cửa mà quen được Vivi dễ thương như bây giờ:
– Vậy giờ em đang FA nè, chịu em đi, em cho Trang ôm mỗi ngày luôn!

Hà Trang thè lưỡi nhí nhảnh:
– Giờ chị mày có mối rồi, không thèm mày nữa đâu, lêu lêu!

Tim tôi bỗng đập mạnh vì hình ảnh đó, hình như ngày xưa tôi cũng từng chết đứng chết ngồi vì nó thì phải. Cơ mà bây giờ thì khác, tôi còn những nhiệm vụ quan trọng và cao cả hơn nhiều, đó là giành lại niềm tin từ bé Vi, hơn thế nữa, là một suất đại học và niềm vui cho gia đình. Với sự giúp đỡ từ người thân và bè bạn, tôi tự tin rằng mìnhcó thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tối cao này.

Nhưng mà, buổi chiều hôm đó …

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Thông tin truyện
Tên truyện Nụ cười tỏa nắng
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/07/2016 16:14 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Mẹ và con
Buổi sáng hôm sau, Dung và Nam mặc bộ đồ khá ấm rồi đi ra ngoài. Trời đã ngớt tuyết nhưng trận bão tuyết vừa rồi đã để lại lớp tuyết dày đến nỗi mỗi bước chân của họ cứ xào xạo. Nam và Dung đành phải lấy giày đi tuyết mới tiếp tục đi được. Họ đi tới chỗ thung lũng ngay cạnh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ mẹ ruột Sextoy Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện người lớn
Yêu trẻ con – Quyển 2
Lễ tang của bố em kết thúc chưa lâu, một ngày nọ bỗng có vụ lùm xùm khiến mọi người xung quanh chú ý. Hôm đó tôi đang ngồi làm ly cà phê ở quán nước đối diện nhà em thì thấy có một chiếc xe máy dừng trước cổng. Bước xuống xe là một người đàn ông trung niên mà thoạt đầu tôi không chú...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen Yêu trẻ con
Cuộc đời thay đổi - Tác giả Phương Trời Lung Linh
Im lặng... chỉ có hơi thở của cậu bé vang lên nặng dọc, người nữ bác sỹ mới 20 tuổi đang nói với cô hộ lý: Mẹ cậu bé sao rồi? Vẫn còn hôn mê, luôn miệng gọi con yêu, có điều... Sao? Có lúc lại nói con ơi mạnh nữa lên mẹ sướng quá... khi phát hiện thì hai mẹ con không có một mảnh vải...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ tập thể Phá trinh lỗ đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân