– Cô ấy (Hường) có chửa được gần 3 tháng mà bụng to như 4 – 5 tháng. Có dễ sinh đôi?
– Chúng con mừng cho bố và thím…
– Ban đầu bố và cô ấy cứ lo dân làng dị nghị. Nhưng thấy ai cũng nói như thế nên cũng mừng.
Đang dở dang câu chuyện thì Liên và mọi người đã quay lại.
Liên:
– Cậu Tuân ơi! Về đi! Trên Thái Nguyên mọi người đã về đến nhà rồi đấy.
Tôi:
– Vâng!
Rồi xin phép và chào bố vợ để chị em tôi về bên nhà. Liên cũng không quên nhắc lại lời mời.
Ra xe, qua sân gặp vợ mới của bố vợ tôi nói đùa:
– Khi nào ở cữ thì Thím báo trước để cả nhà mừng nhé.
Một thoáng ửng hồng nơi gò má và ánh mắt ngời ngời của bà Thím đủ nói lên sự hạnh phúc. Con bé Hinh dạo này đã thấy có da, có thịt và phổng phao hơn chứ không quắt đen, gầy gò như trước.
Trên đường về, Liên bảo:
– Chồng ơi! Dừng lại hôn vợ nào kẻo mấy ngày này đông người thì để vợ chết thèm à?
Tôi dừng xe, quờ tay sang ôm Liên vào lòng và hôn em say đắm.
– Chỉ hôn thôi à? Anh muốn…
– Đừng anh ơi! Giữa đường, giữa chợ thế này. Mí lại em bây giờ hình như không còn hứng nữa. Già rồi…
– Đừng buồn em nhé! Nếu em không muốn nữa thì anh cũng không ép. Nhưng phải để anh hôn, bú ti và sờ… lồn em bất cứ lúc nào. Nhé!?
– Vâng! Em là vợ của anh chứ có phải là ai đâu. Vợ phải yêu chiều chồng như lời bố mẹ đã dặn. Nói rồi Liên nhìn tôi. Mắt nàng đã nói lên tất cả.
Xe vào trong sân đã thấy Tâm, Minh và bé Ngọc đứng đợi.
– Cả nhà mình về rồi à? Lâm đi nhanh nhỉ.
Minh:
– Loáng cái đã về đến nhà.
Tâm:
– Cứ tưởng phải đến tối cơ.
Bé Ngọc nói, giọng phụng phịu:
– Bác Lâm cứ hay nghỉ ở dọc đường…
Anh Quốc và Lâm bước ra chào tôi.
Thấy tiếng người ồn ào từ phía vườn sau đưa lại. Tôi đã chực hỏi thì thấy con gái anh cả tôi ra chào, nói:
– Cả nhà nấu ăn ở ngoài vườn, chú ạ. Xong hết rồi.
– Ơ! Thế mẹ có về không cháu?
– Có, chú ạ!
Nhìn đồng hồ tay đã chỉ sang số 4. Mới 4 h chiều mà đã thấy như 6 giờ tối. Mùa Đông mà!
Chị Thanh và chị dâu tôi đi…
Vào, theo sau là rồng rắn một lũ trẻ con, có cả hai đứa con sinh đôi của tôi và Thuý.
Chị Thanh hối thúc mấy đứa cháu lớn trải chiếu và sắp mâm.
(Để mọi người đỡ mất thời gian lan man theo những công việc mà tôi phải thực hiện và đã thực hiện trọn vẹn trong những ngày ở quê nên tôi sẽ chỉ đề cập đến những vấn đề tình ái của tôi với 5 người phụ nữ đã coi tôi là chồng và kể cả bé Bích Ngọc – Búp bê bé nhỏ, xinh xinh của tôi thôi nhé!)
Vị chi là 12 ngày (Từ 21 tháng Chạp đến Mồng 3 Tết) tất cả mọi người trong nhà, trong họ đều tụ tập đón Tết. Tôi nói vậy là tính cả Lan, chỉ còn mỗi mình anh Quốc là khách.
Tôi có và cố tình tạo ra những thời cơ, thời điểm thích hợp để gặp gỡ riêng từng người đã đầu gối, tay ấp với tôi, ở bất cứ chỗ nào tách biệt, riêng tư nhất.
Với Thuý:
Khi tôi nắm tay em ở ngoài vườn. Em ngả người vào cây mít đổ nghiêng đón nụ hôn của tôi.
– Chồng ơi! Chồng có biết không? Mỗi lần thắp hương em đều khấn các cụ phù hộ, độ trì cho vợ chồng mình và các con. Em luôn nhận là vợ của anh Lưu Thanh Luân đấy, mình ạ!
– Anh yêu Thuý! Với anh, em luôn là cô vợ bé bỏng của anh, người đã yêu anh đằm thắm, người đã sinh cho anh 2 đứa con đẹp như thiên thần…
– Em còn muốn đẻ nữa, chồng ơi! Khi có mang lần đầu em cũng thèm khế, thèm chanh. Bây giờ lại thế rồi. Mong rằng em lại được mang Luân con trong bụng. Mình có thích không?
– Khỏi phải nói! Giàu con hơn giàu của mà em. Anh thích mình có được con đàn, cháu đống. Em cứ đẻ cho anh…
– Em sẽ đẻ đến khi nào hết trứng, nhá?
– Đến chừng nào Thuý còn yêu anh…
– Mãi mãi, đến trọn đời. Kiếp sau em sẽ lại chọn anh làm chồng.
Chúng tôi hôn nhau và không giấu diếm cơn nứng, không che sự thèm khát và luôn để buồi tôi và lồn em gặp nhau, kệ trời lạnh giá.
Thuý và tôi đã làm tình bên gốc mít này 5 lần trong dịp này.
Với Tâm:
Tôi và em đi ra cổng lúc cả nhà xúm quanh màn hình TV. Ven đường làng, dọc bờ kênh, hễ nơi nào có bãi cỏ phẳng hoặc một đống rạ là tôi và Tâm “ngả bàn đèn”. Tôi địt Tâm như hàng tháng chưa được địt. Em cũng hào hứng không kém và cuồng dại đáp lại. Nhưng em có vẻ dè dặt chứ không mạnh mẽ như mọi khi. Tôi nhận ra điều đó khi Tâm cắn nhẹ vành tai tôi, thì thầm:
– Hơn hai tháng rồi đấy, mình ạ! Làm nhè nhẹ thôi kẻo dễ hư thai. Sau 3 tháng thì cho chồng thỏa mái.
Tôi mừng vì em đã mang trong mình giọt máu của tôi. Tâm chỉ thích (hoặc cố gượng) để tôi hôn, sờ vú, liếm lồn và mút buồi tôi mà hạn chế cho tôi… giã cối. Mỗi lần em cầm bàn tay lạnh giá bởi mùa đông của tôi đưa vào xoa xoa lên bụng em, em luôn nói nhỏ mà tha thiết:
– Anh ru con nhé! Để khi chào đời việc đầu tiên nó nhận ra là mình có bố.
– Vợ anh luôn chu đáo với chồng, con. Anh yêu Tâm.
– Vợ yêu chồng từ hồi vợ còn bé tí. Yêu đến giọt máu cuối cùng…
– Và đến quả trứng cuối cùng nữa chứ? Tôi đùa vui.
– Tất nhiên rồi, chồng yêu!
Tôi và em, trong những ngày ở quê cũng 5 lần bên nhau như vậy. Hương cỏ, hương rơm từ những phút giao hoan cứ vương lại, thơm nồng vào cả trong giấc ngủ của tôi, của Tâm.
Với Minh:
– Úi! Chồng ơi! Ấn nhẹ thôi kẻo con nó quấy đấy! Em muốn chồng địt mạnh lắm nhưng giờ em đang có thai đấy. Mới được ba tháng mà em thấy bụng to thế chứ nị!
Nói rồi, Minh vén áo cho tôi nhìn. Thấy cái núm rốn đã phẳng và da bụng căng căng. Tôi cúi xuống hôn lên bụng em và thì thầm: “Bố hôn con nhé!”. Đoạn, tôi kéo trễ cạp quần Minh xuống tới đầu gối và hôn lên mu lồn rằm rặm lông. Minh cố dang rộng háng để lưỡi tôi lùa vào khe lồn ấm áp và ươn ướt của em. Mỗi lần thấy em rúm chân là một lần lưỡi tôi lại nhận ra có thêm giọt dâm thuỷ từ trong cái lồn mà tôi đã địt không đếm được là bao nhiêu lần tiết ra.
– Ối! Chồng ơi, vợ muốn quá. Chồng địt vợ đi, em tụt hết quần đây. Không lạnh đâu. Chồng đút… đút… đút mạnh vào. Thế! Thế! Ôi sướng quá. Chồng ơ… ơi…
Nàng rú lên hoang dại như con ngựa cái non lần đầu bị địt. Nàng xuýt xoa, viên mãn sau mỗi lần chúng tôi địt nhau. Lúc thì dưới bếp, khi thì ngoài vườn… tôi luôn địt em trong tư thế Minh cúi khom lưng. Những cú thúc của tôi mới sâu thêm đến cổ tử cung. Bởi bây giờ cái mu lồn của Minh dường như đã mọng hơn, dày thêm. Cái lồn chửa ba tháng múp míp và êm ấm, vuốt ve, bóp bóp cái buồi tôi. Rất sướng! Đúng như câu của các cụ xưa: “Địt cái lồn chửa, sướng nửa đời người”
– Này vợ! Nếu mình chửa thai đôi thì anh dặn trước tên của hai đứa con là Thanh Thanh & Lưu Thanh nhé!
– Sao lại thế?
– Mẹ là Thanh Minh, bố là Thanh Luân. Một đứa có tên mang hai chữ đệm của bố và của mẹ, còn đứa kia lấy họ bố làm tên đệm, lấy tên đệm của bố mẹ là tên chính.
– A, thế mà em chẳng nghĩ ra. Nhưng đẻ một đứa một thì đặt tên thế nào hả chồng?
– Đứa đầu là Lưu Thanh, đứa sau là Thanh Thanh.
– Đứa thứ ba, thứ tư thì sao hả mình?
– Đến lúc đó sẽ có.
– Con em đẻ ra có được mang họ Lưu của bố nó không hả anh?
– Anh sẽ tìm cách để con chúng mình mang họ của bố chúng là…
– Lưu Thanh Luân. Minh tiếp lời tôi.
Chúng tôi cứ bên nhau và nói chuyện tương lai như thế.
– À, chồng ơi! Thế đứa con mà Tâm đẻ cho anh thì mang họ gì?
– Tâm họ Lưu, chồng họ Lưu thì con đẻ ra mang họ mẹ ( vì Tâm cũng không chồng mà chửa đẻ như em nhưng em thì khác. Em mang họ của anh rể anh, chồng của mẹ em, bố ruột của em. Con em đẻ ra không muốn mang họ mẹ thì có thể mang họ bà ngoại nó cũng được.
– Nhất chồng mình.
Rồi Minh hôn tôi, mút chim tôi đến rát cả lên để hứng, nuốt hết từng giọt tinh khí mà tôi phụt ra trong miệng nàng.
Với Lan…
Tuy chỉ đôi ba lần đụng chạm, hôn hít, sờ nắn nhau nhưng tôi biết Lan si mê tôi như thế nào. Trong mấy ngày ở quê, ngoài những lần quan hệ với tôi, em còn nghĩa vụ với người chồng chính thức của em – Anh Quốc – nữa. Nên tôi thấy thương em mà không cố (dù rất muốn) để địt Lan, đê khả dĩ bù đắp cho em vì em là người vợ “thiệt thòi” nhất trong số 5 bà vợ của tôi. Số lần tôi và Lan địt nhau chỉ có Lan nói là chính xác.
– Em mới chỉ được Luân địt… lần. Đầu tiên là ở… lần thứ 2 ở… lần thứ… ở… Sao mình không được liên tục hả chồng?
Tôi không muốn và không thể trả lời câu hỏi này của Lan vì chồng Lan – Anh Quốc – còn…”đương nhiệm”. Chả lẽ…
– Em biết Luân cũng yêu thương em và đã coi em là vợ như Nguyên. Nhưng giá mà em có với anh một đứa con chung nhỉ?
– Cứ gì chỉ có con chung mới yêu thương nhau hả em? Anh đã gọi em là vợ có nghĩa là đã gắn cuộc đời nhau vào nghĩa tào khang chồng vợ rồi. Em cứ yên tâm rằng anh sẽ lo cho em như người vợ chính tắc. Chỉ cần em luôn nghĩ Lan đã và sẽ mãi là vợ của Luân.
– Chồng ạ! Nhiều khi nhìn thấy nhau, em thèm lắm. Lúc không có thời cơ địt nhau em nghĩ thương chồng quá. Một người đàn ông khỏe mạnh, sung sức như Luân mà vắng vợ ở xa thì chắc… khó chịu lắm. Biết vậy mà chẳng thể nào mà sang nằm cùng anh được. Bây giờ dù ít ham muốn nhưng Lan vẫn sẵn sàng hiến dâng thân thể của Lan cho Luân…
– Anh biết và luôn cảm ơn Lan. Sắp tới anh đi, ở nhà em giúp chị Liên, giúp vợ chồng và các cháu nhà Thuý là coi như giúp anh, vì anh…
– Anh có thương cái Thuý không?
– Anh thương Thuý, thương Lâm, thương hai đứa trẻ như thương em, thương Liên, thương chị em Minh – Tâm và bé Ngọc. Chúng mình giờ cùng một nhà mà em.
Thấy mắt Lan long lanh, chờ đợi là tôi không nín được dục vọng và ham muốn. Thế là tôi tiếp tục thực hiện công việc của 1 giống đực đang hăng với một giống cái mặc dù con cái đã ít còn khả năng làm tình vì đã quá thời kỳ sinh sản.
Với Liên…
Em luôn là người đầu tiên tôi nghĩ đến. Nghĩ đến em không phải vì tình dục mà tôi nhớ đến mối tình đầu của mình. Nàng đã vượt qua mọi trở ngại để tình nguyện hiến dâng cho tôi. Nàng đã không khi nào là không vì tôi, kể cả khi tôi ở nơi xa lắc xa lơ và chưa hề gặp lại. Nàng đã âm thầm sinh con cho tôi mà không hé lộ một chút gì, chỉ khi bố mẹ tôi nói ra sự thật mà ông bà đã biết thì em mới thú nhận. Đúng như em đã nói: ” Sống để dạ, chết mang theo”. Nàng đã bao năm yêu chiếc bóng của chính mình trong mối tình ngang trái ” Hai chị em có con với nhau vì quá yêu mà không muốn giữ mình “…
Tôi biết, giờ Liên đã thành một bà già 60 dù không còn khả năng tình dục và cũng chỉ còn rơi rớt chút xíu ham muốn nên nhiều khi phải gắng gượng chịu đau rát lồn vì muốn chiều tôi.
Cũng như mấy ngày trong dịp về Quê, nàng chỉ chủ động một lần duy nhất kéo tôi lên giường khi chỉ có hai người trong nhà với khoảng thời gian ngắn ngủi…
– Chồng ơi! Em muốn…
Chồng hôn lồn vợ đi, liếm lồn cho vợ ra đi, đút buồi vào đi, nhanh lên… Ôi sướng quá, sướng quá… Lần ấy, tôi địt Liên một cách háo hức, bền bỉ và mạnh mẽ như lần đầu. Đến khi xối xả phóng tinh trùng đầy ắp lồn Liên, thấy gương mặt liên màu hồng đã làm mờ những vết nhám xạm trên má và đắm đuối ánh mắt nhìn để giấu đi những đau đớn khi cái buồi to cứng của tôi thúc vào âm hộ đang khô dần. Tôi thương em đến quặn lòng khi rút con chim rát bỏng ra khỏi lồn Liên đã thấy những dây máu màu đỏ từ trong lồn Liên rỉ ra, dính quanh buồi tôi và pha trộn cùng tinh trùng tôi thành một thứ màu nhờ nhờ đỏ.
– Ra Tết chồng đi thì khi nào chồng lại về với vợ con, với các cháu? Nhớ lắm, chồng ạ!
– Anh cũng nhớ vợ, thương con. Anh sẽ về vào dịp cuối năm sau. Trước hết ưu tiên 3 mẹ con Nguyên về thăm ông ngoại và chào đón cậu (hoặc dì) mà bà trẻ Hường sắp sinh…
– Công nhận ông ngoại con Liên Hoa và thằng Thanh Long khỏe nhỉ. Hơn 70 mà vẫn đẻ con.
– Đàn ông mà. Hơn nữa bà trẻ còn trẻ thế nên dễ thụ thai. Không chừng còn tiếp tục vỡ kế hoạch.
– Em ước mình còn trẻ để được có thêm con với anh nhỉ. Ví thử giờ mà em còn đẻ được thì buồn cười nhỉ. Thằng Lâm 30 tuổi lại có em cùng mẹ, cùng cha. Chị em con Thuý Hải – Hải Long lại có cô, hoặc chú cùng tuổi chơi…
Liên vừa nói vừa nhìn xa xa, mơ màng. Thương Liên quá.
Với bé Bích Ngọc.
Bất kể tôi đi đâu sang nhà ai chơi tham, bé Ngọc cũng bám vào tay tôi đi cùng. Ai cũng bảo: “Ông cháu nhà này bám nhau nhỉ”.
Đã đôi lần bé thì thầm khi đi bên tôi: ” Ông không nhớ Ngọc nữa à?” Hoặc ” Ông bế Ngọc đi ông!” Hoặc ” Ngọc hôn ông nào”… Nhưng tôi không thể khi quanh tôi và bé còn có biết bao người. Một lần, tôi ghé vào tai bé, nói nhỏ: ” Yêu và nhớ Nàng tiên bé bỏng quá! Muốn hôn Ngọc quá nhưng không phải ở đây, không phải bây giờ. Bé yêu đợi nhé.” Và không quên ngậm môi vào vành tai nhỏ bé của Ngọc mà nhấp nhấp nhẹ nhàng. Sau đó thấy Ngọc đỡ ỉu xìu nét mặt rồi bé lại tung tăng nô đùa cùng lũ trẻ lớn.
Mới đôi ba tháng mà thấy bé gái vừa qua sinh nhật tuổi thứ 8 đã thay đổi đột ngột đến ngỡ ngàng. Bé hình như cao hơn cỡ những đứa trẻ 12, 13. Đôi mắt cứ mơ màng như thiếu nữ 16, làn da trắng hồng, mỡ màng, đôi má núng nính đỏ, cặp môi như mọng hơn. Tiếc là đang mùa đông nên chưa thể biết đôi khuy áo, đôi nút chai, đôi chũm cau trên vồng ngực của bé giờ ra sao. Phải nói rằng Tâm và cả Minh đều biết chăm chút cho con gái cách ăn mặc, nói năng và hành động rất… người lớn. Tôi luôn nghĩ đến cái lỗ nhỏ thông buồng như con mắt thần, như cái camera, như cái Ăng ten đã thu lại hết những thước phim, hình ảnh động và âm thanh từ những cuộc giao hoan của người lớn đã nhập nguyên vẹn sang thân thể, vào nếp nghĩ và thấm vào cả cử chỉ, lời nói của đứa trẻ gái mới hơn 8 tuổi để biến nó, bắt nó, hối thúc nó thành thiếu nữ tuổi dậy thì.
Một lần, vào sau bữa trưa, lúc mọi người nằm nghỉ, khi tôi bế, cho ăn và ru hai đứa con sinh đôi của tôi đã ngủ để bế vào trao cho mẹ chúng – vợ Thuý của tôi và không quên cố tình chạm mạnh vào vú Nàng, quay ra, tôi rủ bé Ngọc (cố tình nói to để mọi người đều nghe thấy):
– Bé Ngọc đi bắt châu chấu, cào cào với ông không?
Đang nằm cùng bà ngoại (Liên), bé Ngọc vùng ngay dậy, quên cả mặc áo ấm, chạy ngay ra. Cả Liên và Tâm đều bảo phải mặc ấm mới cho đi. Liên không quên dặn tôi:
– Ông đưa cháu ra đồng nhiều gió lạnh đấy. Đừng chạy đuổi cào cào mà toát mồ hôi khi gặp lạnh dễ bị cảm đấy, cả hai ông cháu cẩn thận. Đi một lát rồi về nhé, càng về chiều trời càng lạnh đấy.
Tôi khoác cho bé cái áo ấm. Khi kéo khóa áo, tôi cố tình kéo chậm qua ngực bé, tay tôi chạm vào và cảm thấy rạo rực nhận ra núm vú của bé đã nổi rõ, đã hơi gồ lên cưng cứng…
Tôi đưa bé ra đồng cao, nơi đó đất khô bởi ruộng trồng màu. Có những gò đất nổi với vòng cây dứa dại mọc bao quanh như một ốc đảo xanh rì. Tôi thừa biết nơi đó lũ cào cào, châu chấu, dế… thường tụ tập cư ngụ. Và tôi cũng biết rất rõ nơi ấy người ta thường gom rơm rạ chất đống chờ đưa về nhà. Nơi ấy ít người qua lại và không mấy ai quan tâm, để ý tới hai người mà có biết cũng chỉ cho rằng ông đưa cháu đi bắt châu chấu, cào cào…
Quả thực như dự đoán, khi vượt qua rặng dứa dại, vào phía trong gò đất là thấy vô số cào cào, châu chấu bay toát ra rồi liệng lại, đậu chênh vênh, bình thản trên những phiến lá. Tôi đã mang theo một hai cái túi nilon nhỏ, chẳng mấy chốc đã chộp được mấy chục con châu chấu, cào cào. Đặc biệt có những con cồ cộ to và vài ba con châu chấu voi to như ngón tay cái, dài chừng 7 – 8 phân có đôi càng to đầy gai và hai cái răng sắc gọn. Vài con muồm muỗm béo núc ních. Tất cả gom vào một túi. Còn một túi chỉ đựng riêng lũ châu chấu voi vì nếu nhốt chúng cùng lũ kia thì chúng sẽ cắn chết hết.
Nhìn bé Ngọc đang ham đuổi theo những cánh côn trùng bay quanh gò. Tôi gọi to:
– Ngọc ơi! Rồi giơ cao hai túi nilon đã nhiều côn trùng bị tóm cho Ngọc nhìn và vẫy tay gọi.
Bé chạy đến, trên tay nắm chặt một con muồm muỗm và tay kia thỉnh thoảng lại đưa lên miệng mút. Tôi biết là chắc bé bị muồm muỗm cắn rồi. Răng con muồm muỗm sắc và cứng lắm.
Quả đúng như vậy. Bé bị chính con muồm muỗm bé cầm trên tay cắn cho một nhát. Vì còn bé, da mỏng và non nên vết cắn sâu đến rỉ cả máu.
Tôi nhặt con muồm muỗm đã gần chết ngạt trên tay bé để nhốt chung vào túi nilon rồi buộc túm, chọc thủng mấy lỗ nhỏ để chúng thở rồi đưa cho bé cầm. Tôi đưa ngón tay bị cắn của bé lên miệng mình và mút. Kinh nghiệm tuổi thơ như thế để đỡ đau và hạn chế bị chảy máu thì bất cứ đứa trẻ nào ở nông thôn đều thạo.
Khi tôi mút ngón tay thấy bé đứng im lặng. Ngẩng lên, đôi mắt thơ ngây nhìn tôi đăm đăm. Tôi kéo bé vào lòng mình, đã thấy bé cao hẳn lên so với mấy tháng trước, nay đã tới ngực tôi rồi. Tôi cúi xuống, chưa kịp đưa môi mình vào môi bé thì đã thấy hai túi nilon nhốt lũ côn trùng bị thả xuống nằm trơ trên thảm cỏ. Bé quàng ôm cổ tôi rồi đưa môi bé tiếp vào môi tôi. Hai môi vừa chạm nhau, bé đã há miệng đợi. Tôi lùa lưỡi mình sang miệng bé và uốn éo trong khoang miệng bé nhỏ, ngọt ngào kia để cái lưỡi mềm ấm của bé xoắn xuýt tìm theo lưỡi tôi. Bé như ngây dại và mềm nhũn người như chực ngã. Tôi bế bé ra cạnh hai mô rơm đã gom thành hai đống nhỏ khi hai cái miệng vẫn không rời nhau. Tôi nhẹ nhàng đặt bé nằm xuống và rời khỏi miệng bé. Bé vẫn chưa khép miệng vừa như để thở dồn vừa như chờ đợi tôi hôn tiếp, đôi mắt bé nhắm lờ đờ, đôi tay còn giơ lên như đang ôm một thứ gì đó hay như vẫn còn đang ôm đầu tôi. Tôi cúi xuống để tiếp tục hôn lên đôi làn môi mọng đỏ, khêu gợi và toát lên đầy ứ sự dâm dục. Bé vừa nhận vừa trao cuống quýt những nụ hôn thèm khát suốt bao ngày.
Đôi bàn tay bé nhỏ của bé khi thì vò tóc tôi, lúc lại túm ve áo tôi như muốn xé tung và đôi cánh tay mềm, yếu ớt cứ muốn như ôm choàng cả thân thể của tôi mà kéo xuống, mà ghì chặt…
Tôi hôn đôi mắt nhỏ đang nhắm hờ với hai hàng mi dài và cong, đôi lông mày đang độ chuyển từ màu vàng nhạt sang đen huyền. Tôi hôn để làm ấm đôi vành tai mềm mại đang lạnh giá. Tôi hôn đôi má mịn màng, nóng ấm và ửng đỏ. Tôi hôn xuống chiếc cổ trắng ngần và đang dần thành ba ngấn. Bé thở dồn dập và chủ động, rất nhanh kéo tuột chiếc khăn len quàng cổ để cho môi tôi, lưỡi tôi dễ dàng lướt quanh vòng cổ nhỏ và còn rất ấm, phảng phất mùi nước hoa quen thuộc mà Tâm, Minh vẫn dùng thỉnh thoảng xức cho bé Ngọc. Một tiếng gọi rất nhỏ: “Ông ơi! Yêu… y… ư… ư”. Tôi ngồi bệt trên thảm cỏ, kéo bé ngồi trong lòng. Cúi xuống thơm lên mái tóc mềm như tơ vương vương thơm mùi nước hoa. Nâng cằm bé lên, mắt bé nhìn tôi như cầu xin, như chờ đợi và như thúc dục. Tôi lại hôn tất cả những phần da thịt cơ thể của bé từ cổ lên tới đỉnh đầu, không bỏ sót một chỗ nào. Tôi thấy bé run run, thỉnh thoảng lại rùng mình.
– Nàng Tiên bé nhỏ lạnh à? Rồi ôm Ngọc chặt hơn như muốn truyền hơi ấm từ thân thể mình sang thân thể bé nhỏ đang lả đi trong vòng tay tôi, dưới đôi môi và cái lưỡi ram ráp của tôi.
– Ngọc không lạnh đâu… Rồi bất ngờ, Ngọc duỗi thẳng chân nằm gối đầu lên đúng háng tôi. Cũng bất ngờ, Ngọc úp mặt xuống, hai bàn tay thon bé túm ngoài quần đúng vào cái buồi đang cương cứng của tôi. Cũng may là tôi chỉ mặc bộ nỉ thể thao mà không mặc quần âu nên con chim được thỏa mái ngóc đầu và ngoan ngoãn theo chiều tay của bé đưa qua lại, lắc lư. Tôi nhổm dậy, kéo cạp quần trong (sịp) và quần nỉ dài bên ngoài xuống. Cái buồi được tự do, bật dậy đứng thẳng tưng. Bé vồ lấy và đưa vào miệng mà mút một cách say sưa, y như những lần trước đây và có vẻ như chăm chú, nhẹ nhàng hơn. Tôi ngả ra sau để cho Ngọc dễ mút hơn.
Lúc sau, bé ngẩng đầu lên. Tóc rối bù vì bị tay tôi vò. Bé thì thào: “Ngọc nhớ ông, yêu ông mà ông không nhớ, không yêu Ngọc nữa à?” Nhìn đôi mắt như chực khóc của bé, tôi không cầm lòng được. Tôi cúi xuống nói chậm, rõ và thì thầm với Ngọc:
– Bích Ngọc ơi, Nàng tiên bé nhỏ, Búp bê xinh đẹp ơi!
A… an… anh yêu em lắm!
Tôi cũng chẳng biết mình đổi cách xưng hô thế nào, lúc nào. Chỉ biết rằng, Ngọc kéo nguyên cả cái đầu buồi nhẵn thín của tôi vào miệng mà liếm, mút y như Tâm và Minh đã làm.
Tôi nứng quá, buồi căng phồng lên, rúm mông lại rồi phóng tinh trùng vào miệng bé. Bé vẫn vừa liếm, vừa mút buồi tôi, vừa nuốt dòng tinh dịch mà tôi đã phóng ra. Bé ngẩng lên, một sợi dung dịch đùng đục chảy từ mép nhễu xuống. Tôi vội ôm và hôn miệng bé, bé thành thạo mớm sang tôi thứ dung dịch pha trộn tinh trùng của tôi và nước bọt của bé. Rồi lại nhận từ tôi cái thứ hỗn hợp ấy. Cứ thế qua, lại giữa đôi cái miệng mấy lần rồi bé nuốt hết. Bé bảo “Ông à a… anh yêu Ngọc đi!”.
– Cởi ra là lạnh lắm đấy Ngọc ạ!
– “Ngọc không thấy lạnh mà!”
Tôi từ từ đưa tay sang dưới tà áo ấm bên ngoài của Ngọc, để một lúc mới đưa vào dưới lớp áo len mỏng bên trong. Khi tay tôi chạm vào da bụng của bé, tôi thấy bé chợt rùng mình định rút tay ra, bé nắm chặt tay tôi giữ lại. Tôi vẫn để bé nằm ngửa bên cạnh tôi đã nghiêng hẳn người ghé vào bé. Vừa xoa bụng bé vừa nhìn vào khuôn mặt tròn trịa, ửng đỏ của bé. Bé như nín thở… Rồi thở mạnh, dồn dập và ngắt quãng khi tay tôi xoa nhẹ vào hai vầng vú đã to như hai nửa quả trứng gà đang căng cứng dưới những ngón tay tôi đang vờn quanh đôi bồng đảo.
Ngọc cầm tay tôi, bất giác túm chặt làm cho mấy ngón tay tôi xiết lại, bóp đúng vào nơi cứng nhất. Một tiếng rên A a to dần thoát ra từ cả miệng Ngọc và miệng tôi như đồng thanh cùng một lúc. Tôi kéo ngược cả hai lần áo của Ngọc lên tới cổ, để lộ ra hai vồng ngực đã căng nở với hai vầng vú tròn trịa, nhô nhọn lên với hai quầng vú nhỏ như cúc áo, phớt hồng, hai núm vú bé như hạt đỗ con… Tôi cúi xuống liếm vòng quanh rồi há miệng ngoạm nhẹ cả vầng vú vào miệng, hết bên này tới bên kia…
Ngọc rên lên ư ư, một tay thì “chỉ đạo” tay tôi trên ngực mình, còn một tay vẫn mân mê buồi tôi đang cứng và nóng hôi hổi.
Còn tôi, một tay tôi mải miết, chủ động hoặc theo tay của Ngọc mà…”Tuần du, tham quan” hai gò bồng đào, còn một tay tôi lùa vào cạp quần Ngọc và đưa dần dần như sên bò xuống dần dưới háng. Ấm quá! Mềm mại quá! Tay tôi chạm vào mớ lông mịn màng, đã dài thêm trên mu lồn mũm mĩm để chạm thấy chốn Đào nguyên đã nhơm nhớm nước nhờn. Tôi vùng dậy, xoay người, úp mặt vào cái lồn trinh nguyên, mịn màng… mùi tinh khí cô gái 8 – 9 tuổi sao mà thơm, mà quyến rũ mà khêu gợi đến thế chứ. Tôi liếm, mút và húp chùn chụt, lè lưỡi khua dọc hai mép lồn hồng đỏ và hột le cứng cộn ở giữa khe. Tôi nhẹ nhàng tách đôi hột le ra để thấy một cái khe bé hẹp đang óng ánh hồng. Tôi ngậm chặt hột le và lấy lưỡi lùa nhè nhẹ. Khe hẹp đã thấy dần dần nở ra. Một giọt nước trong vắt từ trong cái khe đó cứ ứ dần, đầy dần rồi tràn ra hai rãnh lớn có mấy sợi lông ngắn mềm…
Phía háng tôi, vì tôi và Ngọc đang trong tư thế 69, cả miệng, môi, răng, lưỡi của Bé cũng thành thạo chăm sóc cái buồi của tôi giống như hai vợ Tâm và Minh của tôi đã làm.
Vừa liếm, vừa mút lồn Ngọc, tôi vừa nói:
– Ngoc ơi! Ngọc có thích thế này không?
Ngọc nhả buồi tôi ra và nói sành sỏi: “Ngọc thích! Thích lắm! Ngọc muốn…” ” Ối ối! Anh ơi! Ngọc muốn anh đ… i… địt Ngọc đi “. Nói xong, Ngọc vùng ngay dậy mặc cho cái lưỡi của tôi đang liếm tới phía lỗ đít.
Ngọc xoay người, nằm ngửa, hứng cái lồn bé nhỏ hồng hào, háo hức ngay dưới cái đầu buồi tôi đang giật giật.
Quả tình, tôi muốn nhét buồi vào cái lồn đẹp đẽ như một kiệt tác đang chào đón. Tôi tin rằng cả hai đều nứng. Nhưng…
Tôi sợ! Ngọc mới hơn 8 tuổi. Dù cơ thể đã phát triển như một thiếu nữ 13. Dù tâm lý đã già trước tuổi, ngang bằng tâm lý của một người con gái sẵn sàng đón nhận một biến cố đau đớn về thể xác nhưng sung sướng về sinh lý, tinh thần.
Tôi sợ! Vì cái buồi của tôi quá to, cứng và dài thế này liệu có phá nát rồi để lại di chứng, biến dạng về thân thể bé không?
Tôi sợ! Nếu bé không chịu nổi, máu cứ đầm đìa, khóc khóc mếu mếu mà kể hết ra thì…
Tôi sợ! Giả sử các bà vợ kia biết thì sẽ đau khổ biết bao và tôi còn nơi nào để trốn tránh cả pháp luật lẫn đạo lý…
Nghĩ và lo sợ làm cho chim tôi ngoẻo đi, mềm rũ…
Nghe thấy tiếng Ngọc khóc ngày càng to. Tôi ôm bé, hôn và uống những giọt nước mắt từ hai khóe mắt chảy xuống hai bên thái dương, nơi có những sợi tóc mai dài, xanh mướt đang bết lại vì nước mắt. Tôi an ủi:
– Đừng khóc nữa Ngọc ơi! Thế này thì buồn lắm, không dám nhìn thấy Ngọc khóc đâu.
Ngọc nín nhưng vẫn thỉnh thoảng nấc lên: ” Sao anh không yêu Ngọc? Không làm vợ chồng với Ngọc? Sao anh không gọi Ngọc là vợ như gọi mẹ Tâm, bác Minh và…”. Tôi bịt miệng bé bằng một nụ hôn và tự vấn rằng sau chữ ” và” kia là gì? Là Bà ngoại (Liên) ư? Tôi chột dạ và rất nhanh, tôi nghĩ ra cách giải quyết.
Biết rằng chuyện tôi và Minh + Tâm địt nhau, nói cùng nhau như thế nào thì Ngọc đều biết (và giờ đúng y như thế) mà bé biết im lặng, giờ do buồn tưởng tôi không coi bé như người lớn nên bột phát hóa lại thành đứa trẻ đúng cái tuổi của mình. Nếu chỉ có vậy thì không ngại. Nhưng tôi phải biết sau chữ “và” mà bé chưa kịp nói ra là gì?
Tôi cầm tay Ngọc đưa vào cái buồi đang nguội dần của tôi rồi hôn Ngọc.
– Ngọc là vợ của anh mà. Anh là chồng của Ngọc mà. Chúng mình đã là vợ chồng từ hồi ở Thái Nguyên chứ…
Ngọc vừa xóc chim tôi đang cứng dần, vừa phụng phịu: “Thế sao anh không địt Ngọc?”
– Anh sợ làm đau Ngọc, sợ làm Ngọc chảy máu, sợ ai biết anh với Ngọc làm chuyện vợ chồng thì anh bị đi tù, không được làm chồng của Ngọc nữa. Ngọc mới lên 8 tuổi…
Ngọc véo mạnh buồi tôi, nói to: “Ngọc không khóc, Ngọc không đau, Ngọc không nói với ai đâu, chảy máu Ngọc cũng không sợ…”
Cái buồi tôi đã hùng dũng trở lại. Tôi sờ lồn Ngọc thấy nước lồn nhầy nhụa, nhơn nhớt.
Tôi khẽ lùa tay vào để tách hai cái môi nhỏ của hột le ra, đã thấy hé rộng vừa ngón tay thò ra, thụt vào. Mỗi lần tôi ấn ngón tay vào là một lần Ngọc ưỡn lên, tay cấu chặt vào tay tôi. Tôi ngồi xổm dạng hai chân sang hai bên hông Ngọc, chấm chấm đầu buồi vào mép hột le để thăm dò. Tôi cúi xuống nhìn. Mu lồn Ngọc như chiếc bánh bao đậm bột nở, cứ vống lên. Cái khe nhỏ chia đôi hột le đã mở rộng và mấp máy và rỉ nước tràn ra. Tôi quệt đầu chim dọc cái khe hồng đang giãn dần ra sau mỗi lần đầu buồi tôi miết xuống. Ngọc dùng hai tay kéo banh mép lồn sang hai bên. Đầu buồi tôi đã chui được đến cái khấc vào chốn kỳ quan. Ngọc cứ ưỡn mông lên, đôi bàn tay nhỏ quờ quạng, kéo đẩy một thứ vô hình. Bất chợt, tôi ấn mạnh buồi mình vào. Một tiếng kêu đau đớn thoát ra từ cái miệng xinh đẹp, mọng đỏ. Hai hàng nước mắt đầm đìa trào ra. Chỉ có vậy. Rồi cả hai diễn ra màn giao phối nhịp nhàng. Những tiếng rên nhè nhẹ, những nụ hôn xoắn xuýt, những ngón tay bấm sâu vào lưng tôi đau nhói. Ngọc giật lên mấy lần, mỗi lần như thế đầu buồi tôi lại cảm nhận được dòng dâm thuỷ mới, ấm áp và trơn nhớt ứa ra bao phủ cái buồi làm cho nó ra vào dễ dàng hơn. Tôi biết buồi tôi quá dài so với âm đạo một cô gái 8 tuổi nên đôi không dám ấn sâu lút cán như đối với các bà vợ kia. Tôi cứ nhẹ nhàng ra, vào. Chợt Ngọc rú lên: “Ối chồng ơi! Nhanh lên, nhanh lên! Địt em nhanh lên…” Tôi tăng nhịp độ và cắm sâu hơn rồi con chim giật như pháo cối, phóng xả tinh trùng vào lồn em. Ngọc mỹ mãn và nằm im. Từ hôm nay, em Lưu Bích Ngọc, 8 tuổi rưỡi, học sinh lớp 3 (Bé đi học sớm và thông minh nên học cùng lớp với các em 9 – 10 tuổi), đã chính thức tự nguyện làm vợ của tôi – Lưu Thanh Luân – em là người vợ trẻ nhất của tôi. Từ hôm nay, ngày tháng Chạp, năm 1999 âm lịch (Tháng 2 dương lịch năm 2000) em đã thành đàn bà bởi một người đàn ông yêu em, hơn em 42 tuổi và em chắc chắn cũng rất yêu ông ấy.
– Vợ ơi! Đau không? Anh rút ra nhé.
Ngọc không nói gì và nắm chặt hông tôi, ý chừng chưa muốn cho tôi rút buồi ra. Tôi hôn em khắp người. Mồ hôi của cả hai trộn lẫn và dính vào thân thể trần truồng của cả hai. Tôi định hôn lồn bé. Khi nhìn ra thấy máu chảy nhiều quá, còn đang rỉ xuống phía hậu môn.
Khi địt em, tôi cứ nghĩ như địt Tâm, Thuý hay Minh mà không nghĩ rằng em chỉ là em bé nhi đồng, màng trinh còn dày và tất nhiên sẽ rất đau và chảy nhiều máu. Tôi lấy chiếc áo may ô thấm chấm nhẹ nhàng nơi mép lồn. Chả mấy đã thấm đỏ quá nửa chiếc áo trắng. Tôi chấm thấm cả những giọt máu còn chưa kịp đông trên nền thảm cỏ rồi cẩn thận gói lại.
Ngọc cầm tay tôi, nói nhỏ: “Chồng nằm xuống ủ em cho ấm đi!”
Tôi nằm úp lên em, hai thân thể trần truồng sưởi ấm cho nhau bằng lửa tình từ hai con tim một già và một trẻ, rất trẻ, từ hai con tim một của ông tuổi 50 và một của cháu bé nhi đồng lên 8.
Vừa nằm ủ em, tôi vừa sờ vú, mút vú em rồi lân la ghé bến Đào nguyên để tận hưởng mùi trinh huyết của tiên nữ tí hon vừa tình nguyện hiến thân cho kẻ may mắn này.
Bỗng có tiếng ồn ào đang gần lại. Tôi nhổm lên, vươn cổ khỏi đám dứa dại để nhìn. Thì ra có hai con trâu cà đuổi theo con trâu cái, gặp nhau nghênh sừng đánh kẻ tình địch. Một đám người hò hét chạy theo nhằm tách hai chàng trâu tranh gái đánh nhau kẻo sẽ có một con bị thua, bị thương hoặc bị húc lòi ruột là người dân thiệt.
Định gọi Ngọc dậy mặc quần áo để về thì đã thấy bé mặc xong đang dùng tay chải mái tóc dài đã rối tung trong lần đầu hoan lạc.
Tôi cũng mặc quần áo. Vả nhặt hai túi cào cào, châu chấu đưa cho Ngọc rồi bế thốc Ngọc lên. Lại hôn nhau đắm đuối. Phải công nhận, nhờ có lỗ hổng trên tường, nhờ có những lần “đụng độ” của tôi với hai chị em Minh Tâm đã bị Ngọc thu hình mà hôm nay tôi mới được tận hưởng một cuộc tình có một, không hai với bé.
Tôi nhớ ra việc dò để biết sau chữ ” và” mà Ngọc nói khi nãy là gì? Tôi phải khôn khéo nhắc lại câu nói của Ngọc để bé nhớ ra đã nói gì và định nói gì? Mãi sau, như nhớ ra, Ngọc bảo: ” Những lúc chồng đã hôn em, sờ lồn em và em được chấm buồi chồng vào lốn đấy chứ gì nữa!”
Tôi thấy nhẹ lòng.
Dọc lối về, tôi cố tình đi sau xem dáng đi của Ngọc có sao không? Bởi khi tôi lấy Nguyên, tôi là người phá trinh em, hôm sau Nguyên đi vẫn gượng gạo và kêu đau.
Ngọc đi cũng có vẻ gượng gạo và chắc là còn đau lắm.
– Ngọc ơi! Đau lắm à? Thấy vợ đi khệnh khạng thế, thương quá!
Ngọc quay lại, nhìn tôi: “Không đau đâu, về đến gần nhà em sẽ cố. Mà chồng nhớ đừng nói với ai, đừng gọi nhau là vợ chồng đấy. Em sợ…”
Tôi nhận ra sự chín chắn, già trước tuổi và rất tinh ranh, khôn khéo, chu đáo của Ngọc – Người vợ thứ 7 của tôi.
Bất ngờ, Ngọc hỏi: “Cái áo trắng chồng lau máu lồn cho em í, sao không vứt đi? Bẩn chết!”
– Vứt sao được! Của quý của em tặng anh, anh phải giữ và luôn mang bên mình.
Ngọc ôm cổ tôi và hôn môi, hai cái lưỡi còn quyến luyến mãi.
Về đến nhà đã gần chiều muộn. Ánh chiều đã mờ và cũng ít ai để ý đến dáng đi của bé Ngọc.
– Hai ông cháu bắt được nhiều cào cào, châu chấu không? Xem nào! Liên nói.
Ngọc đưa hai cái túi cho bà Ngoại rồi ngồi xuống thềm.
– Ngọc ơi! Vào tắm trước đi! Có nước nóng rồi đấy – Tâm giục con.
– Vâng ạ!
Tôi tíu tít ôm hai đứa con sinh đôi và chuẩn bị cho chúng ăn. Thuý đi qua nói nhỏ:
– Em chuẩn bị đồ ăn cho hai con rồi. Chồng cho chúng nó ăn nhé. Lúc nãy ngủ dậy, không thấy ông đâu cả hai khóc inh lên đòi đi tìm ông.
Rồi Nàng hạ giọng: “Đúng là con đẻ của bố”. Tôi trêu Thuý:
– Hôm nay có hàu sống ăn không vợ ơi?
Nàng nguýt yêu rồi te tái vào bếp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người tôi yêu |
Tác giả | Vi Thăng Long |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Loạn luân với chị họ, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 50 |
Ngày cập nhật | 23/08/2021 22:33 (GMT+7) |