– Lão gia hỏa Liễu Nhiên kia rốt cuộc cho Nghệ Phong tu luyện công pháp đẳng cấp gì vậy? Kể cả là Thiên Giai, cũng không đến mức biến thái như vậy chứ? Chẳng lẽ là Thiên Giai đỉnh phong hay sao?
Quái lão đầu thở nhẹ một hơi, trong lòng cũng bắt đầu yên tâm hơn.
Bốn đại học viện phái ra nhiều người tấn công như vậy, không ngoài mục đích chính là ỷ đông hiếp ít. Thế nhưng chỉ cần mỗi lần phản công của Nghệ Phong đều đạt tiêu chuẩn lực lượng Tôn Cấp, nhiều người hơn nữa cũng có ích gì?
Quái lão đầu nhìn về phía Nghệ Phong, thấy hắn đang từng chưởng từng chưởng bức lui đối phương, lại không hề gây bất kỳ thương tổn nào cho đối phương, không khỏi hơi hơi nhíu mày… Điều kiện không đánh trọng thương học viên đối phương quả thực có chút hà khắc. Kể cả là người cường hãn như Nghệ Phong, cũng chỉ có thể bức lui đối phương. Ngay sau đó, đối phương lại vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ như trước.
Tuy nhiên, Quái lão đầu biết trong cơ thể Nghệ Phong có Phệ Châu, thấy Nghệ Phong chỉ vung vẩy cánh tay, nhịn không được trầm giọng quát lên:
– Nghệ Phong! Chơi cũng chơi đủ rồi! Đánh nhanh thắng nhanh. Hiện tại đã là hoàng hôn, lẽ nào ngươi muốn đánh tới đêm khuya luôn sao?
Thanh âm như sấm sét của Quái lão đầu truyền tới bên tai Nghệ Phong, đồng thời cũng truyền tới tai những người đang vây xem. Ánh mắt mọi người nhất thời đều ngưng tụ trên người Nghệ Phong, thầm nghĩ hắn còn có bản lĩnh đánh nhanh thắng nhanh sao? Đây chính là hơn hai trăm người a! Dưới tình huống không đả thương đối phương, làm sao có thể đánh nhanh thắng nhanh đây?
Thế nhưng, Nghệ Phong rất nhanh đã cho bọn họ câu trả lời…
Chỉ thấy Nghệ Phong vốn đứng nguyên tại chỗ không hề di động, lúc này lưu lại tàn ảnh nhàn nhạt, thân ảnh mạnh mẽ biến ảo, từng chưởng liên tiếp quét về phía đám người đang bao vây. Lực lượng một chưởng tăng vọt nhất thời đẩy lui hơn mười người.
Đồng thời, Nghệ Phong huy động liên tục bốn năm chưởng. Quyền thế công kích ẩn chứa thuộc tính Kim bá đạo, nhất thời khiến hơn một trăm người đồng loạt bay ngược ra ngoài, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, tuy rằng không trọng thương nhưng khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng.
Nghệ Phong làm xong tất cả động tác này, đấu khí trong cơ một lần nữa tuôn ra. Khác với vừa rồi chính là, màu lam trên nắm tay Nghệ Phong tăng vọt. Lam quang cường đại đánh thẳng về phía đối phương. Bất luận võ giả nào, vừa tiếp xúc với lam quang này, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi. Một cảm giác tim đập nhanh hơn không thể khống chế được mạnh mẽ hiện lên trong lòng mọi người…
Ầm…
Năng lượng của Nghệ Phong bạo phát ra, hóa thành mười đạo ánh sáng, đồng thời đánh lên mười người. Sau cú đánh này, nhất thời lại khiến mười người bay ngược ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, cố gắng vung vẩy cánh tay nhưng vẫn không ngăn trở được Nghệ Phong đánh vào năng lượng trong cơ thể bọn họ.
Ánh sáng màu lam điên cuồng thôn phệ năng lượng trong cơ thể họ, khiến đấu khí bọn họ vừa vận lên hoàn toàn bị áp chế. Kể từ lúc đó, mười người này đành phải ngồi xếp bằng bên trong đấu trường, không ai dám một lần nữa đầu nhập vào vòng công kích của Nghệ Phong.
Một màn này khiến khóe miệng Nghệ Phong khẽ nhếch lên một tia cười nhạt, lập tức lại đánh ra quyền tiếp theo về phía các võ giả còn lại. Nhất thời lại có hơn mười võ giả sắc mặt tái nhợt ngồi xếp bằng bên trong đấu trường…
Dưới công kích liên tiếp của Nghệ Phong, trường quyết đấu rất nhanh đã ngồi xếp bằng hơn một trăm người.
Một màn quỷ dị này khiến đám người vây xem phía dưới đều tròn mắt nhìn nhau, không rõ đây là ma pháp gì. Dưới mỗi lần công kích của Nghệ Phong, đối phương đều ngồi xếp bằng không hề dám tấn công tiếp. Mà chỉ có một vài võ giả thực lực không tồi mới mơ hồ hiểu ra vấn đề nằm trên ánh sáng màu lam kia.
Bốn vị viện trưởng của bốn đại học viện nhìn ánh sáng màu lam, cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường, trong mắt đều tràn đầy vẻ kinh hãi, nhất thời đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc thốt lên:
– Phệ Châu? Hắn là Nhiếp hồn sư?
Bốn vị viện trưởng đều không dám tin nhìn Nghệ Phong. Phệ Châu đối với bọn họ mà nói không hề xa lạ. Chí bảo thiên địa như vậy, bất kể là ai cũng đều muốn sở hữu. Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, thứ đó chỉ có Nhiếp hồn sư mới có thể dung hợp… Mặc dù bọn họ rất thèm muốn, nhưng bất kỳ võ giả nào cũng đều không có hy vọng. Quái lão đầu có một viên từng khiến mấy lão gia hỏa này đố kỵ muốn chết.
– Kháo… Tiểu tử này không ngờ lại là Nhiếp hồn sư. Hắn dám dung hợp Phệ Châu, cho thấy thực lực cũng đạt đến trình độ không dưới sáu sao. Nhiếp hồn sư sáu sao a! Học viện Trạm Lam này rốt cuộc làm sao bồi dưỡng ra được đây?
Bốn vị viện trưởng nhịn không được đều nhìn về phía Quái lão đầu, thấy trên mặt hắn lộ nét tươi cười. Bọn họ rốt cuộc hiểu rõ, tại sao hắn đồng ý hứa hẹn không đánh trọng thương những học viên này.
Năng lượng Phệ Châu, chỉ cần có một tia tiến vào trong cơ thể, cũng đủ khiến những người này sứt đầu mẻ trán, đâu còn thời gian đi đối phó Nghệ Phong? Bốn vị viện trưởng nhìn hơn một trăm võ giả ngồi xếp bằng trong trường quyết đấu đều hít sâu một hơi. Trận này coi như đã thất bại…
Nghĩ đến bốn đại học viện rõ ràng ngay cả một người của đối phương cũng không thu thập được, sắc mặt bọn họ đều trở nên cực kỳ khó coi. Nếu đúng thật như vậy, mặt mũi bọn họ còn để vào đâu được?
Nghĩ vậy, hai người Lưu Ly và Mộ Quang kìm lòng không được quay xuống phía dưới hô:
– Học viên còn lại, không cần phải quan tâm đến năng lượng màu lam! Cứ tùy ý cho nó tiến vào trong cơ thể. Không cần áp chế!
Những lời này khiến mọi người trong trường quyết đấu nhất thời sửng sốt, ngay cả Nghệ Phong cũng hơi ngẩn ra. Nhưng ngay lập tức hắn đã kịp phản ứng, nhịn không được mắng to bốn vị viện trưởng trên đài:
– Mẹ nó! Các ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Câu mắng giận dữ này khiến sắc mặt bốn vị viện trưởng nhất thời nhịn không được đỏ bừng lên. Từ khi Nghệ Phong vận dụng năng lượng Phệ Châu, bọn họ đã hiểu rõ những học viên này không thể chống đỡ được hắn. Thế nhưng bọn họ không cam lòng chịu thua như vậy, chỉ có thể bất chấp thể diện, kêu những học viên này không nên cố kỵ năng lượng màu lam…
Bọn họ đều hiểu rất rõ, nếu như năng lượng màu lam này tiến nhập vào trong cơ thể mà không áp chế, rất có khả năng khiến những học viên này trọng thương. Nếu là như vậy, cũng xem như Nghệ Phong bội ước. Làm như thế, mặc dù có chút đê tiện, nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Dù sao, với lực lượng như vậy, những học viên trong đấu trường này không ai có thể ngăn trở năng lượng Phệ Châu tiến vào trong cơ thể mình.
– Hừ!
Đối với hành vi đó của bốn vị viện trưởng, Quái lão đầu cũng lộ vẻ xem thường. Tuy nhiên, lão cũng không thèm nói gì thêm.
Nghệ Phong nhìn đám võ giả điên cuồng lao về phía mình, căn bản không hề quan tâm đến năng lượng Phệ Châu, hơi nhíu nhíu mày, phất tay bức lui bọn họ. Hắn hít sâu một hơi, nhìn bốn vị viện trưởng, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Các ngươi cho rằng như vậy là có thể làm khó được ta sao?
Nói xong, trên tay Nghệ Phong đột nhiên xuất hiện một bó kim châm thật lớn. Thân ảnh hắn chợt lóe lên, liên tiếp phóng kim châm về phía mọi người… Kim châm ẩn chứa lực lượng Tôn Cấp của Nghệ Phong khiến những học viên này kinh hãi không thôi, đấu khí trong cơ thể nhất loạt tăng vọt, lập tức huy động năng lượng ngăn cản đám kim châm này.
Nhìn một đám kim châm rơi xuống, bốn vị viện trưởng lần lượt đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu Nghệ Phong đang làm trò gì. Những kim châm này không lẽ có thể chế trụ được những học viên này sao?
Đám người vây xem càng không hiểu gì cả. Chiến đấu như vậy, dùng kim châm có ích lợi gì? Thêm nữa, những kim chân này nếu như không cẩn thận đánh vào đầu người ta, chẳng phải có thể khiến người ta trọng thương tử vong hay sao…
Ngay khi mọi người đang nghi hoặc, thanh âm thản nhiên của Nghệ Phong vang lên, tuy rằng không lớn nhưng lại truyền vào tai mọi người hết sức rõ ràng:
– Cho dù không dùng Phệ Châu, bản thiếu cũng có thể khiến các ngươi cam tâm nhận bại!
Ngay khi Nghệ Phong vừa dứt lời, đám kim châm vốn đang nằm trên mặt đất đều nhất loạt bay trở lại trên tay Nghệ Phong. Cùng với từng đạo tàn ảnh, Nghệ Phong cũng đánh về phía đám võ giả Tướng Cấp.
Trước công kích bất ngờ của Nghệ Phong, một Tướng Cấp nho nhỏ sao có thể chống đỡ được. Với thực lực áp chế tuyệt đối, hầu như không tiêu hao chút khí lực nào, Nghệ Phong đã bắn kim châm vào trong cơ thể hắn.
Ngay khi kim châm của Nghệ Phong đánh vào, lực lượng của tên Tướng Cấp vốn còn đang tăng vọt, đấu khí lại đột ngột thu về trong cơ thể, người hắn cũng lập tức ngã mạnh xuống trường đấu… Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong nhìn cũng không thèm nhìn, đấu khí trong cơ thể tiếp tục tràn ra, liên tiếp phóng kim châm về phía đám võ giả còn lại.
Dưới thế tới vun vút của kim châm, những võ giả thực lực hơi thấp đều không thể chống đỡ được, rất nhanh bị kim châm đánh vào cơ thể. Những võ giả này vốn còn đang sinh long hoạt hổ, đều nhất loạt ngã xuống đấu trường.
Tình cảnh như vậy nhất thời khiến mọi người xôn xao, nhìn Nghệ Phong với ánh mắt cổ quái. Đặc biệt bốn vị viện trưởng, thấy đám võ giả té trên mặt đất, còn tưởng rằng Nghệ Phong hạ sát thủ. Nhưng khi bọn họ kiểm tra những võ giả này lại phát hiện chỉ là đang ngủ say, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt cũng mang vẻ không thể tin được.
Quái lão đầu nhìn sắc mặt bốn người không khỏi cười thầm trong bụng. Cho dù là ai cũng không thể ngờ được Nghệ Phong còn là y sư bát giai. Một y sư bát giai, muốn thi triển một vài thủ đoạn khiến các võ giả tạm thời mất đi sức chiến đấu, gần như là chuyện không hề có chút khó khăn nào.
Hiển nhiên, Nghệ Phong là một y sư bát giai, muốn làm chuyện đó với đám võ giả thực lực thua xa mình quả thực là quá dễ dàng. Dưới những kim châm được phóng ra liên tiếp của Nghệ Phong, người nằm trên mặt đất cũng càng lúc càng nhiều.
Khi tất cả võ giả Tướng Cấp đều nằm trên mặt đất, Nghệ Phong rốt cuộc chuyển ánh mắt lên người đám cường giả Vương Cấp. Đây cũng đồng thời là hơn mười hy vọng cuối cùng của mấy vị viện trưởng.
Bọn họ mơ hồ đoán được nguyên nhân Nghệ Phong có thể khiến những học viên này ngã xuống, nhưng trong lòng lại hy vọng y thuật của Nghệ Phong không quá cao, không thể dựa vào y sư để ngăn cản cường giả Vương Cấp.
Thế nhưng, rất nhanh, bọn họ triệt để hết hy vọng. Người đầu tiên bị Nghệ Phong nhắm tới là một cường giả Vương Cấp ngũ giai. Dưới công kích điên cuồng của Nghệ Phong, kim châm mang theo ánh sáng đánh vào trong cơ thể hắn, chỉ trong khoảng thời gian nửa khắc, hắn không trụ được mà ngã xuống sân đấu.
Một màn này khiến bốn vị viện trưởng trợn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin:
– Y sư lục giai cao cấp?
Y thuật có thể khống chế được Vương Cấp ngũ giai, thấp nhất cũng phải là y sư lục giai cao cấp. Hơn nữa cho dù là y sư lục giai cao cấp cũng không nhất định có thể thành công. Đương nhiên, tỉ lệ thành công của những y sư đạt tới thực lực Tôn Cấp cũng có thể đạt tới mức trăm phần trăm. Nhưng dù thế nào bọn họ cũng không tin Nghệ Phong có trình độ y sư lục giai cao cấp!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |