– Thằng chó chết!!!
Một tiếng gầm lên kèm theo một cái vỏ chai giáng xuống đầu Chính. Cái chai vỡ choang, những mảnh thủy tinh rơi loảng xoảng xuống sàn gạch. Chính trân mắt ngước lên nhìn người đàn ông vừa giáng cho mình một đòn như muốn kết liễu cậu ngay tại khoảnh khắc đó. Là ông Vinh, bố của cậu. Mặt ông đỏ bừng bừng, hai cánh mũi ông phập phồng phả ra những hơi thở nồng nặc mùi rượu. Hai mắt ông trợn trừng những vệt máu vằn lên vì tức giận.
Chính thản nhiên nhìn bố. Từ trên tóc cậu, một dòng ấm nóng chảy xuống mặt, dọc theo má cậu, nhỏ tong tỏng những giọt đỏ lòm xuống chiếc sơ mi lấm tấm những vết máu đã khô. Cậu đang đợi một cơn choạng vạng nào đó ập đến, sau đó cậu có thể ngất đi, hoặc có thể cậu thấy trước mặt mình bừng sáng mở ra một lối đi lên thiên đường nào đó như cậu vẫn tưởng tượng về cái chết. Nhưng thất vọng là, cậu vẫn thấy mình tỉnh táo như không, và có lẽ cậu không thể chết ngay lúc này để ít nhất cũng có thể hả dạ bố cậu.
Ông Vinh cầm phần đầu vỏ chai còn lại trong tay, chỉ vào mặt Chính, hét lên lạc cả giọng:
– Sao mày dám? Mày có biết số tiền mà tao đã phải bán đi của hồi môn của mẹ mày không?
À, 20 triệu trong két sắt. Chính bắt đầu nghĩ lại. Vậy là ông Vinh đã phát giác ra rằng chẳng có vụ trộm nào cả, đều là do thằng con trời đánh của ông gây ra. Và cậu cũng được biết thêm, những món nữ trang của mẹ cậu mà bấy lâu ông cất giữ cẩn thận, thậm chí ông thà đi thế chấp ngân hàng nhà xưởng của mình cũng nhất quyết không đụng tới, thì cuối cũng vẫn phải khuất phục trước những bế tắc mà ông đang gặp phải. Số tiền mà ông hy vọng có thể cứu vãn việc kinh doanh của mình, đã bị Chính đem dâng cho đám lưu manh chỉ vì một đứa con gái lăng loàn.
Chính bất giác cầm lấy cánh tay ông Vinh, dúi mảnh vỏ chai sắc nhọn vào giữa cổ mình.
– Bố đâm vào đây này, đâm mạnh lên thì mới chết được. Chứ đập thế này thì ăn thua gì?
– Thằng mất dạy!
Ông Vinh giằng tay Chính ra, rồi giáng cho cậu một cái bạt tai. Cú tát từ bàn tay cứng như thép của ông khiến Chính ngã dúi dụi ra sân. Ông Vinh nhào đến túm lấy cổ áo Chính mà hét vào mặt cậu:
– Sao mẹ mày lại đẻ ra cái thứ vô lại như mày hả? Lẽ ra không vì mày, thì mẹ mày giờ này vẫn còn ở đây với tao rồi, chứ không phải loại bỏ đi như mày! Sao hồi đó mày không chết đi? Mày không chết đi!
– Con cũng không chọn phải sống thế này!
Chính gào lên. Cậu vùng thoát khỏi tay bố, loạng choạng đứng dậy. Hai mắt cậu đầm đìa nước.
– Tự con không chọn được sinh ra, tự con cũng không chọn được sống! Là do bố mẹ đã đẻ con ra đấy chứ. Đã không muốn có con trên đời, sao bố không tự đeo bao vào? Hay là bóp chết con lúc mới lọt lòng đi. Việc gì phải giữ lại con cho có vẻ là cao cả hy sinh lắm!
Ông Vinh trợn trừng mắt nhìn Chính, miệng lắp bắp:
– Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế thằng mất dạy kia? Mày có biết mày đang nói gì không hả?
Không cần Chính trả lời, ông Vinh đảo mắt quanh sân nhà để tìm kiếm.
– Hôm nay tao phải cho mày một trận nên thân! Đập cho mày tỉnh cái óc lợn này ra!
Thấy một cái gậy ở góc tường, ông Vinh bước nhanh đến cầm lấy. Chính bất giác theo phản xạ, lập tức bỏ chạy khỏi nhà. Sau lưng, có tiếng ông Vinh tức tối thét gọi tên cậu.
… Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: http://truyensextv.moe/nam-sinh-may-man/
Chính cứ mải miết chạy theo con đường rời khỏi trấn. Hai hàm răng cậu nghiến chặt vào nhau để ngăn những tiếng nức nở bật ra. Không cần bố cậu phải đánh, cậu muốn tự mình kết thúc cuộc đời thừa thãi này. Phải, cậu muốn tự tử. Rồi mạng xã hội sẽ đưa tin về cái chết của cậu, báo chí sẽ tìm hiểu về nguyên nhân khiến cậu phải tự vẫn, bọn họ sẽ giật những cái tít về bố cậu như một kẻ bạo hành, đày đọa tinh thần con cái đến chết. Cậu muốn bố cậu phải hối hận, phải bị người xung quanh lên án, phải bị giày vò bởi cái chết của cậu.
Những ý nghĩ ấy khiến Chính cảm thấy hả hê, và gió thốc vào mặt mát lạnh từng cơn khiến cậu bắt đầu tỉnh táo dần. Khi định thần lại, nhìn quanh, Chính nhận ra mình đã chạy thẳng lên đồi “Biệt thự đổ” từ khi nào không hay biết. Ngọn đồi này khi còn nhỏ, cậu vẫn thường hay trốn ngủ trưa để cùng đám trẻ con quanh khu phố chạy lên đây đào dế, thả diều. Nó có một tên gọi gì đó, nhưng vì ở đây có một ngôi biệt thự bỏ hoang đổ nát từ hàng chục năm trước, nên cậu và đám trẻ vẫn gọi là đồi “Biệt thự đổ”.
Chính vào trong biệt thự và dễ dàng kiếm được một đoạn dây thừng. Trước mặt căn biệt thự đổ, có một cây bàng đã hàng chục năm tuổi, rất cao, và có tán cành lớn, rất tiện để Chính có thể treo dây. Thi thoảng, cậu vẫn hay tìm đọc những bài viết về các cách tự tử, có thể uống thuốc ngủ, có thể dùng dao cắt động mạch, hoặc tự đâm vào bụng cho đến khi mất máu chết. Nhưng cũng không biết vì sao lúc này cậu lại chọn cách thắt cổ. Có lẽ vì đọc truyện nhiều, cậu nghĩ rằng khi bố cậu tìm thấy cậu trong dáng bộ đang treo lủng lẳng trên cây thế này sẽ khiến ông kinh hoàng và ám ảnh nhiều hơn.
Chính cầm đoạn dây thừng, thoăn thoắt trèo lên cây bàng, cặm cụi thắt một nút thòng lọng rồi buộc đầu kia vào phần cành cây chìa ngang ra. Xong xuôi, Chính ngồi phịch xuống, tựa lưng vào thân cây để thở vì mệt. Ánh hoàng hôn đổ một màu đỏ lòm lên ngọn đồi, giống như đang muốn đưa tiễn cho Chính một đoạn đường vậy. Bất giác, cậu nghĩ đến rank kim cương trong game mà chỉ cần vài lượt chơi nữa cậu đã đạt được. Trò game mà cậu đã chơi từ khi mới xuất bản, và cậu là một trong những người chơi được vinh danh vì có thành tích xuất sắc nhất toàn quốc. Mấy ngày trước, phía công ty còn gửi thư hẹn sẽ tặng cho cậu một món quà đặc biệt vào thứ ba tuần tới, vào dịp kỷ niệm sinh nhật 5 tuổi của tựa game này. Nhưng giờ cậu lại sắp chết rồi, cũng chẳng cần quan tâm đến món quà ấy nữa, dù còn một chút tiếc nuối. Chính cũng nghĩ đến những bản nhạc RnB mà cậu còn chưa kịp nghe hết một lượt. Cả những bộ JAV của các idol mà cậu còn chưa xem hết. Nghĩ đến vậy, Chính đưa tay lục túi quần mình, và nhớ ra điện thoại cậu vẫn để trong ba lô. Tiếc thật, có lẽ cậu nên cầm ba lô theo, trước khi chết, được gặp các idol lần cuối, có lẽ cậu xuống âm ty cũng sẽ thấy hân hoan hơn trong lòng.
Chính cầm vòng thòng lọng tròng vào cổ mình, rồi bần thần nghĩ ngợi nhìn xuống dưới. Cành cây chỗ cậu đang ngồi cách mặt đất khoảng 3 mét, với chiều cao hơn 1m8 của Chính, cùng với độ dài dây thừng áng chừng khoảng nửa mét, thì chỉ cần nhảy xuống, chắc chắn cậu sẽ không thoát nổi, không cần lo đến chuyện chới với chân lại chạm đất mà không chết được. Bỗng, ánh mắt Chính dừng lại.
Đối diện với cây bàng Chính đang ngồi, dưới gốc cây hoa đào đang bung nở rực rỡ, một cô gái đang chăm chú quan sát cậu. Cô gái mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, đứng bên một cái giá vẽ bằng gỗ và những hũ màu bột lăn lóc dưới chân. Cô có gương mặt trái xoan rất xinh, mái tóc đen thả dài hai bên bờ vai, đôi mắt to với hàng mi rợp đen nhánh.
Chính sững người. Đó chính là cô gái trong giấc mơ đêm qua của cậu.
– Cậu cũng biết chọn chỗ để chết đấy nhỉ! – Cô gái nhìn Chính và bật cười khẽ – Phong cảnh này thực sự rất đẹp, nó sẽ giúp cậu có những ký ức tươi sáng khi sang thế giới bên kia!
Chính ngơ ngác nhìn cô gái:
– Cậu biết tôi à?
Cô gái thoáng ngỡ ngàng khi nghe Chính hỏi mình thế, đến lượt cô ngẩn người ra:
– Cậu có thể nhìn thấy tớ à?
… Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: http://truyensextv.moe/nam-sinh-may-man/
Tháng 2, trời đang vào giữa mùa xuân, không còn rét buốt ẩm ướt như mùa đông, nhưng cũng không quá nóng nực oi bức như mùa hè. Gió đông hây hây thổi mang theo lời đánh thức của thời gian đối với muôn loài cây cỏ. Và điều đầu tiên mà thiên nhiên tỉnh lại sau một quãng thời gian tạm lánh tiết trời khắc nghiệt, đó là bật lên những nụ hoa xinh đẹp bằng tất cả sức sống của mình. Ở thành phố này, người ta nói, muốn biết chính xác mình đang ở mùa nào trong năm, cứ lên đồi “Biệt thự đổ” là thấy ngay. Hè đến, ngọn đồi như được nhuộm một màu xanh biếc như ngọc bích, những màu xanh lần lượt chuyển dần các sắc thái từ nhạt đến sậm như những mảng màu bột đổ lên khắp không gian. Thu sang, nắng giòn hơn, sậm màu hơn khiến cho vẻ ngoài ngây thơ của thiên nhiên cũng trở nên chững chạc bằng một tone màu vàng, nâu trầm lắng. Đông tới, ít người tới lui, căn biệt thự đổ chìm trong màn sương mờ đục, thẫn thờ móng ngong ánh nắng mặt trời đến nỗi chẳng buồn rũ xuống những mảng rêu mốc đã cũ của một vòng chu kỳ trái đất đã lặng lẽ trôi qua…
Mùa xuân của ngọn đồi “Biệt thự đổ” đang đẹp như thế, nhưng lại mảy may lạnh lùng chẳng một chút bận tâm đến những tuyệt vọng oán hận trong lòng cậu nam sinh Trung Chính. Tất cả muôn loài như đang reo vui hân hoan với niềm vui mới mẻ của đất trời, và có vẻ cũng không thấy phiền não chút nào nếu thế gian bớt đi một kẻ vô dụng là cậu. Phải. Chính cay đắng nghĩ, đến ngọn đồi cũng cho rằng cậu nên chết đi. Cậu đã cầm sợi thòng lọng tự choàng vào cổ mình. Chẳng ngờ giây phút cuối đời cậu, số phận thậm chí còn chu đáo đến mức cử một người đến làm khán giả cổ vũ cho cậu nữa! Một cô nàng màu hồng, cứ như một đóa hoa đào đã rụng xuống và biến hình thành vậy.
Cô nàng họa sĩ kia hẳn là biết được ý định của Chính, cô ta còn đưa lời khích lệ cậu, mà cậu cũng chẳng rõ trong câu nói ấy có bao nhiêu phần châm chọc:
– Cậu cũng biết chọn chỗ để chết đấy nhỉ! Phong cảnh này thực sự rất đẹp, nó sẽ giúp cậu có những ký ức tươi sáng khi sang thế giới bên kia!
Chính có thể nhớ rõ mồn một gương mặt cô ta trong giấc mơ của mình không sai lệch một nét nào. Đây là một cô gái khá xinh, cô nàng dong dỏng cao với vẻ mảnh mai khiêm nhường trong chiếc váy bằng vải thô màu hồng nhat, nhưng không hề chìm mất khi đứng dưới những cành đào nặng trĩu hoa. Có thể cô ta đã từng xuất hiện qua mục Hotgirl trên trang mạng xã hội nào đó mà Chính vô tình xem được, nhưng vẫn không đủ gây ấn tượng đến mức Chính lại có thể liên tưởng được đến cô nàng khi lúc ấy cậu lại đang đắm say với một Tú Anh nóng bỏng và thu hút.
Chính nheo mắt nhìn cô gái:
– Cậu biết tôi à?
Đến lượt cô gái ngạc nhiên, thốt ra một câu hỏi kỳ quặc:
– Cậu có thể nhìn thấy tớ à?
Trời đất, xinh nhưng mà hơi ngáo. Chính thầm nghĩ. Cô nàng chọn một cái váy hồng thế kia, chọn đứng dưới gốc cây đào cổ thụ bung hoa đến độ dưới chân đồi cũng có thể nhìn thấy. Khi Chính đang chuẩn bị treo cổ tự tử thì cô ta bước ra thêm vào một câu bình luận, cứ như để cố ý tạo nét cho mình. Thế mà giờ cô ta lại còn hỏi một câu cứ như thể không liên quan gì. Không lẽ cô ta nghĩ mình là tiên nữ hạ phàm hay sao mà cậu không thể trông thấy?
Chính chưa kịp nói gì thì cô gái bật cười lên như đọc được những suy nghĩ của cậu vậy:
– Tất nhiên là không, tớ cũng chỉ là người bình thường như cậu thôi. Vì tớ hay tới đây vẽ tranh mà rất ít khi gặp người nào, nên tớ ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây.
– Tôi vẫn tới đây chơi suốt mười mấy năm, nhưng tôi chưa bao giờ gặp cậu! – Chính đáp lại một cách xỏ xiên.
– Không sao, người sắp chết thì đừng bận tâm nhiều quá!
Cô gái hồn nhiên trả lời Chính. Cô nàng gác bảng màu và cọ vẽ vào một bên giá tranh, rồi lấy một chiếc khăn ra lau những vệt màu lấm lem trên tay mình. Chính để ý những ngón tay của cô ta, đó không phải là một bàn tay búp măng nhưng rất thon và hồng. Những ngón tay uyển chuyển tới nỗi cậu có cảm giác mỗi hành động của cô nàng đều như đang múa vậy. Trên ngón trỏ bàn tay trái có đeo một chiếc nhẫn bạc bản lớn, với những hoa văn khắc nổi theo những hình thù kỳ dị. Cô nàng có vẻ nhận thấy Chính đang chăm chú nhìn bàn tay của mình, liền giấu hai bàn tay sau lưng, rồi lững thững tiến lại gần gốc cây bàng ngước lên nhìn Chính.
– Mà cậu định tự tử thật đấy à?
– Đừng có cản tôi! – Chính khịt khịt mũi. Cú tát trời giáng ban nãy của bố cậu có lẽ cũng khiến cậu văng cả máu mũi ra, nhưng giờ thì cậu lại cảm thấy đang hơi vướng víu đường thở.
– À không, đương nhiên. Tớ không có thói quen chĩa mũi vào chuyện của người khác.
– Tôi thấy mũi cậu hơi dài rồi đấy! – Chính bắt đầu cáu kỉnh.
– Tớ chỉ lo là cậu nhảy từ trên đấy xuống thì chưa chắc đã chết được, mà không may lại còn gãy chân gãy tay, thì sự tồi tệ trong ngày hôm nay mà cậu nhận được sẽ nhân đôi lên ấy.
– Người thích màu hường thì chắc là không có kinh nghiệm về chuyện tự tử rồi!
Cô gái nhún vai mỉm cười:
– Đúng là thế thật. Nhưng tớ có học vật lí ở trường phổ thông. Tớ nghĩ là sợi thừng đã mục sẽ không chịu được trọng lực 700 Newton đâu!
Chính cảm thấy hơi chột dạ khi nghe cô gái nói vậy. Đúng là đoạn thừng này cậu lấy ở chỗ bức rèm rách nát trong biệt thự, và cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc nó còn đủ dai chắc để treo được cái cơ thể của một thanh niên đang tuổi lớn như cậu hay không. Nhưng cậu thấy cay cú với những lời châm chọc của cô gái kia. Cậu thít nút thòng lọng vào cổ mình, rồi nhảy xuống đất.
Sợi dây đứt phựt khi đủ độ căng. Chính ngã bổ chửng xuống đất. Tuy mặt đất mùa này đang rất mềm và xốp, nhưng Chính vẫn nghe được tiếng cột sống mình răng rắc phản đối trò nghịch ngu vừa rồi. Cô gái kia lấy tay che miệng cười. Hay lắm. Chính đã nghĩ rằng ngày hôm nay cậu có thể kết thúc một cách đơn giản hơn nhiều, khi những sự tồi tệ mà cậu dính đến lại đều dính dáng đến những người phụ nữ. Vậy mà tới tận lúc này, vẫn có một cô nàng nhiều chuyện đến và khiến chuỗi đau khổ bất lực của cậu kéo dài thêm.
Chính lảo đảo đứng dậy, tháo sợi dây ra khỏi cổ và bực bội ném xuống đất. Cậu nhìn thấy bức tường hoa bằng đá ong xếp rào bên ngoài ngôi biệt thự đổ. Cô gái kia cũng nhìn về phía đó, và cô có vẻ hiểu Chính đang định làm gì tiếp theo, liền ngừng cười, chăm chú theo dõi tiếp. Chính lấy đà chạy một hơi, hướng đầu thẳng đến những phiến đá. Nhưng đầu cậu chưa kịp chạm vào đá, thì mặt đất cỏ mềm lại trơn hơn ngoài dự tính của cậu. Cậu trượt chân ngã sấp mặt xuống đất.
Chính lồm cồm bò dậy, mặt mũi người ngợm đều bẩn nhem nhuốc. Cậu bước đến cạnh bức tường, nhấc một tảng đá lên. Tảng đá liền vỡ đôi khi tay cậu vừa nâng lên, cứ như đang trêu ngươi cậu. Ngay cả việc tự tử, cậu cũng tỏ ra rất thất bại! Chính trợn mắt hét lên, rồi cầm một nửa viên đá vung lên cao, định tự đập vào đầu mình. Cô gái kia liền lên tiếng:
– Đau đấy nhé!
Chính chùn tay lại. Nghĩ ngợi mông lung, cậu căm phẫn quăng viên đá đi, rồi phủ phục xuống đất, liên tục đấm tay xuống đất mà gào lên uất hận:
– Tôi muốn chết đi thôi, làm ơn để tôi yên ổn mà chết đi có được không???
Chính không kìm được, mọi điều nặng nề dồn nén trong lòng rào ra thành tiếng khóc hu hu như một đứa trẻ. Cô gái lạ mặt kia không nói gì thêm, cô đến ngồi xuống bên cạnh Chính, lặng lẽ lắng nghe cậu nức nở. Một hồi lâu, khi đoán chừng cơn mưa trong lòng anh chàng có vẻ đã ngớt dần, cô gái mới lên tiếng, giọng nói quan tâm rất dịu dàng:
– Có vẻ cậu đã phải trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ nhỉ.
Chính lặng thinh.
– Nếu cậu thật sự muốn tự tử, tớ có cách giúp cậu đấy. Cậu sẽ chết một cách dễ dàng mà không hề đau đớn gì.
Chính ti hí mắt liếc nhìn cô gái ngờ vực. Cô gái nháy mắt với cậu:
– Nếu cậu chịu giúp tớ một việc.
– Việc gì? – Chính cất giọng khàn khàn hỏi lại.
– Cứ đồng ý đi đã. Đằng nào cậu cũng chết mà, sao phải băn khoăn thế?
Chính cảm thấy ở góc nhìn này có vẻ không ổn lắm, chiếc váy dài của cô gái lại không đủ kín đáo che chắn cho cô nàng khi cô ngồi xuống ngay bên cạnh tầm mắt của cậu. Đập vào mắt cậu là một phần đôi chân dài lấp ló sau tà váy vải, mà vì hiệu ứng ánh sáng xuyên qua lớp vải phản chiếu lên làn da một màu trắng hồng âm ấm. Chính cho rằng những suy nghĩ ấy không phù hợp với quyết tâm lúc này của cậu cho lắm, nên cậu ngồi dậy, nhìn thẳng vào cô gái.
Bỗng nhiên, cô gái đưa tay lau vệt máu ở một bên thái dương của Chính, vết thương do ông Vinh đã đập cậu, cất giọng dịu dàng:
– Có đau không?
Chính ngẩn người ra. Cậu thoáng nhẩm tính lại như một thước phim tua nhanh. Ngày hôm nay, một lần bị bọn Hùng Chó nện cho nhừ tử, tự đấm vào tường đến toác cả tay khi chứng kiến chị Phương đang làm trò mua vui cho hai gã làng chơi, bị bố mình đập nguyên cái vỏ chai bia vào đầu, lại thêm mấy lần hơi thất bại trong việc tự tử vừa rồi. Ấy thế mà lúc này cậu hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn gì, cứ như cậu đã quá quen với những chuyện này.
Hoặc là sự dịu dàng của cô gái mới gặp này như một liều thuốc gây tê đã xoa dịu mọi dây thần kinh cảm giác của cậu?
– Cậu muốn tôi làm gì cho cậu? – Chính quay mặt đi, cố giấu vẻ bối rối của mình. Cậu vẫn tự nhận thức được bộ dạng thảm bại của bản thân lúc này, và cái ý nghĩ rằng cô nàng màu hường kia đang thương hại cậu lại khiến cậu có chút khó chịu. – Nhưng tôi nói trước, tôi không làm mấy việc giết người đốt nhà đâu đấy!
Cô gái phá lên cười khi nghe Chính nói vậy:
– Tất nhiên rồi, trông tớ có giống người đang có ý định phạm pháp không? Nói thật với cậu, tớ mới chia tay bạn trai, và chỉ muốn khuây khỏa một chút thôi.
Chính thấy mặt mình nóng ran. Câu thoại này sao mà nghe giống câu mở đầu trong mấy bộ phim cậu hay xem thế. Nữ chính thất tình, gặp nam chính, rủ nhau đi uống thật say, rồi sau đó cả hai sẽ… À mà thôi, một cô gái trông có vẻ có điều kiện tốt thế này, chắc là cô nàng không đến nỗi phải lợi dụng một người đang tuyệt vọng cùng đường như Chính. Cậu nghĩ vậy. Cậu đưa mắt tự nhìn lại mình, cảm thấy ái ngại rất vô cớ.
Nhưng cô gái kia có vẻ chẳng quan tâm lắm. Nhận ra trời đang chuyển tối, cô vỗ vỗ vai Chính và vui vẻ nói:
– Ngày mai gặp lại cậu nhé, tớ sẽ coi như cậu đã đồng ý rồi đấy! Đây là giao kèo của chúng ta nhé! – Cô gái nhìn tấm bảng tên phù hiệu thêu trên ngực trái áo đồng phục của Chính và gọi tên cậu – Nguyễn Trung Chính lớp 12A7!
Chính ngẩn người ra.
Nói rồi, cô gái trở lại gốc cây đào, và bắt đầu thu dọn giá tranh và đồ vẽ của mình vào một chiếc túi totte bằng vải. Chính ngơ ngác, một lúc sau mới nhớ ra mình cần phải nói gì:
– Ơ khoan đã. Tôi liên lạc với cậu bằng cách nào?
– Tôi sẽ ở đây chờ cậu. Cứ đến là cậu sẽ gặp! – Cô gái mỉm cười ý nhị. Cô đeo chiếc túi totte lên vai, và cắp chiếc giá vẽ một bên hông mình rồi vội vã quay đi.
– Tôi còn không cả biết tên cậu! – Chính gọi với theo cô gái.
Cô gái ngoảnh lại nhìn Chính:
– Tớ tên là Minh Duy.
Nói rồi, bông hoa đào khổng lồ ấy thoăn thoắt bước đi, khuất dần sau những bụi cây ô rô đang nở hoa trắng rộ.
… Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: http://truyensextv.moe/nam-sinh-may-man/
Khi Chính trở về nhà thì trời đã tối mịt. Không thấy bóng dáng ông Vinh đâu cả, sàn nhà vẫn rải rác đầy những mảnh chai vỡ. Có lẽ ông lại tìm đến một quán rượu nào đó để quên hết sự đời với những gì vừa gây ra với thằng con đáng thất vọng, hoặc là ông tìm kiếm ở một nơi mà Chính không biết và cũng chẳng muốn biết nữa. Chính lẳng lặng cầm chổi thu gọn những mảnh thủy tinh lại. Cũng chẳng tốt đẹp gì nếu ngày mai đến gặp Minh Duy với một bên chân tập tễnh, dù cho cậu cũng chưa biết cô nàng ấy muốn “khuây khỏa” là khuây khỏa cái kiểu gì.
Chính bước vào phòng tắm và xối vòi hoa sen xuống đầu mình. Làn nước ấm áp khiến cậu bình tâm hơn, và trong đầu cậu đột nhiên lại nhớ lại cảm giác khi được tiếp xúc với làn da mềm mại của Tú Anh trong mơ. Thật khốn nạn, đến giờ, cậu vẫn còn thấy còn chút đau đớn với cái ý nghĩ về cô ta! Cúi xuống cọ rửa phần hạ bộ của mình, bất chợt cậu lại thấy thằng em của mình đang ngóc đầu dậy, chào cậu một cách thân thiện. “Tiếc quá chú bé, không phải là bây giờ.” – Chính cố xua đi những hình ảnh trong ngày đang kéo đến trong đầu mình. Và cũng chẳng biết đến bao giờ. Chính bất giác nhớ lại lúc chiều bắt gặp chị Phương, mồ hôi rịn trên cơ thể, cùng với ánh đèn vàng lờ mờ trong phòng ngủ khiến tấm thân trần truồng của chị bóng láng như thoa dầu. Có lẽ làn da ấy rất trơn, rất mịn và rất ấm. Hệt như làn nước đang vỗ về ôm ấp cậu lúc này.
Mười tám tuổi, nhưng Chính chưa từng biết đến sự gần gũi với thể xác đàn bà. Cùng lứa với cậu, những thằng như Hưng Ngọng, Hải Dấu, Minh Cận đều đã vỗ ngực tự hào mỗi lần ngồi túm tụm ở canteen Tầng 6 ở trường, thì thào kể cho nhau nghe về các cuộc hẹn hò với những cô nàng ăn chơi phóng khoáng từng qua tay chúng nó. “Bọn con gái dễ lắm, cứ đi ăn uống chơi bời vài lần là được thôi. Chỉ cần cho chúng nó biết trong ví mình dày, là mình sẽ biết trong váy nó là gì!” – Minh Cận tỏ ra trải đời với một câu nói nó lượm lặt đâu đó trên mạng xã hội. Vẻ ngoài thư sinh, hay chải chuốt với cặp kính có vẻ tri thức, nó lừa được vô khối nữ sinh tự nguyện ngả vào lòng. Ngay cả thằng nói năng lắp bắp không đầu không đuôi như Hưng vẫn có một em người yêu mông mấy vú căng học bên trường Quận, ấy thế mà nó vẫn còn có tâm trạng đi kiếm mấy chiếc máy bay rải rác đâu đó trên các app hẹn hò trực tuyến được. Nói thế này, mới biết Chính đúng là bại trận thế nào. Sự dữ đòn của ông bố vô tình làm cho Chính trở nên nhút nhát bạc nhược. Lại thêm thiếu thốn tình cảm của người mẹ, khiến cậu xa lạ với tâm lý phụ nữ và xử sự như kẻ lập dị vậy.
Lau khô người, Chính cứ để thân thể tồng ngồng đi thẳng ra ngoài nhà. Lúc về mải lãng đãng với những ý nghĩ lộn xộn, cậu quên mất không lấy quần áo sẵn, cứ thế lao vào nhà tắm. Mà cũng chẳng hề gì, nhà có mỗi hai bố con, bố Chính thì phần lớn thời gian ở quán nhậu hoặc ở xưởng, cũng chỉ mình cậu.
– Chính ơi! Chị rang cơm nhiều quá không ăn hết…
Cánh cửa mở tung, chị Phương xuất hiện với tô cơm rang thập cẩm trên tay, và đứng hình khi thấy một pho da thịt thanh niên đang phơi bày ngay trước mắt mình. Chị vội vàng xoay người quay lưng lại với Chính, trong khi cố gắng nói nốt câu dang dở:
– … nên chị đem sang cho em!
Chính cũng sững người hoảng hốt khi bị chị Phương bắt gặp với bộ dạng này. Nếu là ngày trước, có lẽ cậu sẽ phi một mạch vào nhà tắm rồi rối rít xin lỗi chị Phương, hoặc nhảy bổ đi tìm một cái gì đó để che thân mình lại và kiên trì thanh minh bản thân mình không phải biến thái đến vậy. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng chị threesome cùng hai gã đàn ông với bộ dạng nhớp nhúa ấy, giờ đây cậu lại không cảm thấy xấu hổ hay bối rối nhiều. Cậu thản nhiên trở vào phòng tắm nhặt chiếc khăn tắm lên quấn quanh hông mình, vừa nói một cách tỉnh bơ:
– Sao chị cứ phải tỏ ra mình đoan trang thánh thiện như thế làm gì! Mấy cảnh này chắc chị quen thuộc lắm rồi ấy chứ!
Phương thoáng kinh ngạc khi nghe Chính nói vậy. Chị từ từ ngoảnh mặt lại nhìn Chính, khi thấy cậu nhóc đã che chắn cẩn thận lại, chị mới lên tiếng hỏi lại, giọng nói có phần nghiêm nghị:
– Sao em lại nói như thế?
Chính không muốn giải thích về việc cậu đã lén rình mò chị và hai gã kia. Cậu tránh né ánh mắt của chị Phương, lấy ra một giọng lạnh lùng:
– Chị về đi, từ nay cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa!
Phương bàng hoàng. Trong một thoáng khi đang thoi thóp giữa cơn cực khoái mà gã trọc đem đến, chị đã vô tình đưa ánh mắt ra ngoài cửa, và nhìn thấy tấm lưng của Chính đang hối hả quay đi. Chị không biết Chính đã ở đó từ bao giờ, đã chứng kiến được những gì, nhưng có lẽ cậu cảm thấy thất vọng về chị lắm. Trước giờ chị vô tư chăm sóc cho cậu bé, vì trong lòng chị chỉ xem cậu như đứa con trai mắc bệnh Down mà chị phải dằn lòng để lại ở quê nhà cho người mẹ già chăm sóc. Chị từng ngày thấy Chính lớn lên, cũng cảm nhận được những va chạm có phần vô tình, có phần cố ý của cậu bé đối với mình. Nhưng chị vẫn cố gắng giữ khoảng cách với cậu bé, chỉ vì muốn cậu có được những quan niệm đúng đắn về chuyện tình cảm trai gái, sự gần gũi giữa đàn ông và đàn bà.
Hôm nay cũng vậy, Phương sẽ không sang đây đưa cơm cho Chính, nếu như không nhận được điện thoại của ông Vinh, cho chị hay biết những chuyện đã xảy ra ban chiều. Ông Vinh biết mình đã xử sự không đúng, nhưng vẫn như mọi lần sau khi để cơn giận bùng phát, ông lại muối mặt sang nhờ Phương tìm cách tiếp cận với Chính để có thể an ủi cậu. Nỗi cảm thông với người cùng cảnh làm cha mẹ, Phương không đành từ chối. Nhưng chị chẳng bao giờ ngờ được, Chính lại thẳng thừng nói với chị theo cách hỗn hào thế này.
– Em không có tư cách nói với chị như thế đâu, Chính ạ! – Phương rành rọt nói từng lời với cậu bé.
– Tư cách? Ý chị là chỉ cần có tiền trả cho chị là tôi sẽ đủ tư cách phải không? – Chính nhíu mày nhìn chị Phương.
– Em…
Chị Phương run lên vì giận, chị giơ tay lên định tát Chính, nhưng bất ngờ cánh tay chị đã bị Chính chụp lấy. Trong lòng Chính bùng lên cơn giận dữ. Chị ta vẫn còn giờ giọng cao ngạo để nói với cậu ư, vẫn xem mình như một kẻ bề trên đang lên mặt dạy dỗ khuyên răn cậu như xưa ư? Ngày hôm nay, cậu đã bị cùng lúc ba người con gái chế nhạo, xem thường và phản bội. Chẳng nhẽ cậu cứ mãi mãi là kẻ thừa thãi trong mắt họ như thế này sao? Cậu không cam tâm.
Chính túm chặt tay chị Phương, giằng mạnh. Bát cơm rang đổ tung tóe xuống sàn nhà. Hai mắt Chính đỏ hoe, cậu ra sức ép chị vào góc tường và ghé sát tai chị nói thầm:
– Cũng chỉ là kiếm tiền thôi mà. Chị vẫn hay lấy bao nhiêu? 500? Hay 1 triệu? Tôi có tiền trả cho chị là được chứ gì?
Chính dúi mặt vào cổ chị Phương mà hôn hít, một tay vẫn đang khóa hai cổ tay chị, tay kia cậu thọc vào cổ áo lôi bầu vú của chị ra mà xoa bóp bạo liệt. Phương vừa hoảng sợ, vừa bất ngờ trước vẻ liều lĩnh của Chính, chị rối rít kêu lên:
– Không, không, dừng lại đi! Chính!
Chính chẳng nghe được chị nói gì. Cũng chẳng sao cả, tội hiếp dâm thì cũng ghê đấy, nhưng cậu cũng đâu thiết tha cuộc sống hay tương lai gì nữa. Người ta vẫn hay nói “Chết dưới hoa mẫu đơn, cũng thành quỷ đa tình” [1] mà. Không lẽ sang thế giới bên kia rồi, cậu vẫn cứ làm một thiếu niên chưa trải sự đời thế này à. Chính đưa môi mình xuống ngậm lấy bầu nhũ hoa màu nâu sậm của chị Phương mà mút mạnh. Bàn tay tự do của cậu luồn vào trong quần của chị. Vì chị Phương ở nhà chỉ mặc bộ đồ thun, nên bàn tay cậu dễ dàng vượt qua cái đai chun và đi thẳng vào nơi cấm địa. Chính thoáng giật mình khi phát hiện ra chị còn chẳng mặc cả đồ lót. Thật là một người đàn bà dâm tiện. Chị ta cố tình mặc thế này để thuận cho việc kiếm cơm của mình, hay là muốn đong đưa mời chào cả những tay đàn ông trong xóm này nữa?
Sinh con ra vừa được 2 tháng, không đủ tiền ăn uống cho cẩn thận, Phương dần bị mất sữa. Chị buộc lòng đem thằng bé về, quỳ lạy van xin đề người mẹ lòa giúp chị chăm con, bản thân chị long đong đủ việc làm để kiếm tiền nuôi miệng, mua sữa cho con. Những đêm bầu vú căng tức, chị biết con trai đang khóc đến lạc cả giọng vì nhớ sữa. Đồng lương làm lao công quét rác ba cọc ba đồng, trừ đi tiền nhà thì chẳng đủ cho chị có lấy hai hộp cơm thắt dạ. Khi được một mụ đàn bà dẫn mối, chị cũng chỉ định nhắm mắt một vài lần để qua cái đận khó khăn trước mặt. Nhưng cuối cùng, chị sa chân vào cái nghề tủi nhục này từ lúc nào không biết. Mỗi khi miệng đàn ông ghé vào đầu vú chị, chị lại ảo giác rằng đứa con trai mình đang ấm áp bú dòng sữa ấm nóng mà lớn lên. Cảm giác mơ hồ ấy khiến chị vơi đi nỗi nhớ con, và cũng vơi đi sự day dứt của mình vì đã không thể cho con dòng sữa quý giá rút ra từ tất cả tình yêu thương của người mẹ. Lúc này cũng vậy, Chính lại như một đứa con trai mà chị luôn yêu thương che chở từ thuở nhỏ. Nếu con trai không bị bệnh, có lẽ nó cũng sẽ cao lớn và điển trai như Chính. Là chị đang muốn tìm lại cảm giác yêu thương đứa con trai của mình thôi mà. Với chị, Chính cũng như con trai.
Ý nghĩ ấy khiến Phương choàng tỉnh. Chị dữ dội co chân lên một gối vào hạ bộ của Chính. Chính cong người kêu lên đau đớn. Phương xô Chính ngã dúi dụi ra phía sau, nhanh nhẹn thoát ra khỏi tay cậu. Run bắn lên vì sợ, chị vẫn cố lấy giọng nghiêm khắc để nói với cậu:
– Chuyện hôm nay chị xem như không có. Nhưng nếu em còn cố tình hỗn láo, chị sẽ không bỏ qua đâu đấu.
Chị Phương lấy lại bình tĩnh, chỉnh trang lại quần áo, chị nhặt cái bát nhựa lăn lóc trên sàn rồi bỏ đi.
Chính ôm hạ bộ quằn quại giữa nhà, mặt méo xệch không nói nổi gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nam sinh may mắn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Some, Truyện sex cưỡng dâm |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 15/06/2023 08:33 (GMT+7) |