– Nguyên nhân chê ít cũng đích xác có lý, nhưng suy nghĩ lại rất buồn cười, hắn sợ tiểu nhân khó dây dưa, bởi vì người mà Ma Thánh phái đi trông coi hắn không hề khách khí đối với hắn, rốt cuộc lo lắng người trông coi hắn sẽ hại hắn. Vốn thu nhập vào của Phong Vân Khách Sạn chia làm ba phần, một phần đưa cho hắn, một phần lấy ra đi lo lót quan hệ, một phần khách điếm tự lưu lại để dùng. Kết quả bị hắn vét sạch một cái, Lão Bản Nương lại không thể thiếu đi phần chuẩn bị lo lót quan hệ bên ngoài, vì dù sao đó là thứ căn bản để khách điếm đứng vững. Không làm gì khác hơn được, lão bản nương đành cắt đi phần giữ lại của bên khách điếm. Như vậy, Phong Huyền là một tên tù nhân không ngờ lại chiếm một nửa thu nhập vào hàng năm của Phong Vân Khách Sạn. Nếu như những thu nhập vào đều bị hắn lợi dụng thì còn không nói gì, đằng này đại đa số đều bị hắn lấy đi cho người trông coi hắn. Lão Bản Nương khuyên cũng khuyên không được, nói có nàng ở đây, hắn không có việc gì. Có thể Phong Huyền không chịu được sự hù dọa của người được Ma Thánh phái đi trông coi, khiến cho Lão Bản Nương bó tay không biết phải nói làm sao cho phải!
Mộc Tượng bĩu môi xem thường:
– Cái gì ôn văn nhĩ nhã chứ, cái gì ngọc thụ lâm phong, ta xem như nhìn rõ rồi, với cái loại người chưa từng chịu cực chịu khổ gì như hắn, một khi những hào quang mà người khác khoác lên người hắn rơi đi hết, thì hắn lập tức lộ ra nguyên hình. Không có sự tự tin mà Đạo Thánh cấp cho hắn, hắn còn gì mà ngọc thụ lâm phong chứ, cái thá gì cũng không phải, thậm chí ngay cả người bình thường cũng không bằng. Hèn yếu, nhát gan, sợ chết, khí khái gì của nam nhân đều thành trò đùa. Lão Bản Nương năm đó chung tình với hắn, còn cho rằng mình tìm được một nam nhân chân chính kỳ tài, vì thế mà bất chấp tất cả, nghĩa vô phản cố! Lão Bản Nương cũng không phải người ngu, khi thấy nam nhân mà mình chung tình năm đó không ngờ lại không tệ rạc đến như thế, bản tính thì ra là như thế… Ngưu Nhị, ngươi có thể tưởng tượng Lão Bản Nương có tâm tình ra sao không hả? Ngươi bây giờ biết Lão Bản Nương tại sao phải ngày qua ngày ngồi ở trên sân thượng uống rượu nhìn mặt trời lặn không? Ngươi bây giờ biết Lão Bản Nương tại sao mỗi lần sau khi trở về từ Đại Ma Thiên đều sẽ say mèm chứ? Bởi vì nàng không thấy được hy vọng, cho dù Phong Huyền một ngày nào đó được ra ngoài, nàng cũng không nhìn thấy được hy vọng. Mặc dù như thế, nàng vẫn đối xử với Phong Huyền như thế nào chắc ngươi đều nhìn thấy được rồi chứ? Là vì một lời hứa hẹn lúc đầu, là vì phần tình mà nàng lúc trước đã bỏ ra. Nàng đã ở chỗ này dùng phương thức như vậy yên lặng bỏ ra hơn năm vạn năm vì Phong Huyền! Người trong giới tu hành có mấy người có thể sống lâu như vậy, lại có mấy người có thể có mấy cái năm vạn năm để sống chứ?
Nho Sinh khuyên Miêu Nghị:
– Ngưu Nhị, nữ nhân tốt như vậy có thể gặp được, có thể ủy thân cùng ngươi, là vận khí của ngươi, ngàn vạn lần không được phụ bạc nàng. Không cần quan tâm đến chút chuyện cũ giữa nàng và Phong Huyền, nàng tuy rằng ở mặt ngoài lúc nào cũng luôn tươi cười nghênh đón người, nhưng mà về mặt chữ ‘Tình’, nàng đúng thật là cũng không thể bị tổn thương nổi nữa rồi. Nàng đối với chữ ‘Tình’ này, qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn duy trì một khoảng cách, từ trước đến nay không dám vượt qua nửa bước, đúng thật là sợ rồi. Nếu không phải như thế, bốn người chúng ta ai cũng không muốn bỏ qua nữ nhân tốt như vậy. Giờ này nàng vất vả lắm mới khai khiếu trên người của ngươi. Mỗi ngày thấy nét mặt của nàng tươi tỉnh vui cười xuất hiện, lại còn có nụ cười phát ra từ nội tâm đó, chúng ta đều cảm thấy cao hứng thay cho nàng. Chúng ta cũng quan sát được từ sau đêm hôm đó, các ngươi luôn luôn cẩn thận duy trì một khoảng cách. Đây nhất định là chủ ý của nàng. Vì chúng ta hiểu nàng hơn so với ngươi, mong ngươi cho nàng một chút thời gian. Chuyện của Phong Huyền năm đó náo loạn thành như vậy, nàng không thể nói bứt ra là liền dứt được. Nàng không phải là nữ nhân không chịu trách nhiệm. Không có một sự nói rõ ràng đầy trách nhiệm, nàng ngay cả của ải của chính mình cũng khó có thể vượt qua. Cho nên ngàn vạn lần không được bởi vì một chuyện này mà làm lý do để ngươi rời bỏ nàng. Bỏ lỡ nàng là tổn thất của ngươi, cũng sẽ hại nàng. Ngưu Nhị, Lão Bản Nương mặc dù không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời, nhưng chúng ta dám cam đoan với ngươi rằng nếu như ngươi rời bỏ nàng, trên đời này ngươi không còn cách nào tìm được nữ nhân tốt như vậy!
Miêu Nghị nghe đến đó xem như nghe hiểu rõ rồi, cảm nhận mấy tên này cho rằng là mình lần này có thể sẽ rời bỏ Lão Bản Nương, vây lấy mình ở chỗ này nói một lô một lốc lớn chuyện tình cảm này thì ra chỉ là đang thuyết phục mình, làm mình hoảng hốt đến giật nảy cả giật mình. Hắn còn tưởng rằng đám người này phát hiện gian tình giữa mình và Lão Bản Nương rồi đang muốn làm gì mình đây, thì ra là sợ bóng sợ gió hết một trận.
Quay đầu lại nhìn một ua Đầu bếp cùng Thạch Tượng nhất mực ngồi bên cạnh yên lặng không lên tiếng. Mộc Tượng cùng Nho Sinh nói cả một tràng, hai người này lại không nói gì, ít nhiều có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi:
– Hai người các ngươi không có gì nói sao?
Thạch Tượng chề môi hướng về Nho sinh cùng Mộc Tượng nói:
– Hai người bọn ta năm đó là theo chân Phong Huyền. Hai người chúng ta không thích hợp nói xấu Phong Huyền. Huống chi do hai người bọn họ nói ra không phải là có sức thuyết phục hơn so với hai người bọn ta sao?
Miêu Nghị gật đầu, điều này cũng đúng, hình tượng ngọc thụ lâm phong của Lâm Huyền trong đầu mình xem như sụp đổ ầm ầm. Cảm nhận cái tên gia hỏa kia như vậy còn tưởng rằng đó là dạng long phượng trong đời này, lại có bối cảnh xuất thân tốt như vậy, tranh giành Lão Bản Nương với tên đó còn khiến cho mình cảm thấy rất có áp lực, hại cho lão tử còn đang suy nghĩ phải hạ độc thủ như thế nào đây nữa…
Hắn ở đây đang âm thầm lẩm bẩm, dư quang của ánh mắt bắn ra một đạo ánh sáng, chỉ thấy Đầu bếp thuận tay móc con dao mổ heo ra, ngón cái quét quét cọ cọ lên mép dao, nói:
– Ngưu Nhị, chúng ta nói nhiều như vậy, ngươi có phải cũng nên tỏ thái độ một cái cho chúng ta hay không?
– Tỏ thái độ gì? Các ngươi thật nhàm chán!
Miêu Nghị quay đầu lại liền bỏ đi.
Bá! Đồ đao của Đầu bếp để ngang chặn đường trước người của hắn:
– Bớt giả bộ hồ đồ ở chỗ này đi, chẳng lẽ xem lời nói mới rồi của chúng ta là rắm thúi hay sao?
– Tiểu tử này rất cẩn thận, sợ chúng ta đang gạt hắn.
Nho sinh tiến lên đưa tay đẩy ra cây đao trên tay của Đầu bếp, nhìn chằm chằm Miêu Nghị trịnh trọng cảnh cáo nói:
– Ngưu Nhị, chúng ta nói trước lời khó nghe, ngươi nếu như dám phụ Lão Bản Nương, chúng ta không tiếc bất cứ cái giá nào cũng phải giết chết ngươi!
– Ta nếu thật sự có gì đó với Lão Bản Nương, còn đi sợ bốn người các ngươi uy hiếp hay sao? Thật có bản lĩnh đó, các ngươi giết Phong Huyền trước cho ta xem. Không đánh chết Phong Huyền thì đừng nói mạnh miệng! Giả bộ quan tâm Lão Bản Nương hả!
Miêu Nghị cười híp mắt vừa dứt câu nói, đi tới cửa phất tay vén tấm mành bằng vải bố lên, sãi bước mà đi.
Bốn người trong nhà kho chớp mắt không nói nên lời, có chút trợn tròn cả mắt. Miêu tiểu nhị thuận miệng phản kích một câu, liền chọt trúng yếu điểm của bọn họ, rõ ràng là đang nói giết chết ta thì có tính là bản lĩnh quái gì, cái tên tội phạm đầu sỏ chân chính đang còn sống sờ sờ ra đó kìa!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/10/2019 03:36 (GMT+7) |