Nhìn thấy long câu của Miêu Nghị bị giết, Trình Ưng Vũ tỏ ra vui mừng. Ba người kia đều nở nụ cười. Giải quyết được thú cưỡi của Miêu Nghị, là đã khiến Miêu Nghị muốn chạy trốn cũng không trốn được.
– Lục đương gia!
Một tên tùy tùng ra hiệu với Trình Ưng Vũ.
Trình Ưng Vũ vung tay lên. Hai gã bên cạnh nàng lập tức phi ngựa về phía Miêu Nghị. Có vẻ như lúc này bọn chúng đang đến để giết hắn.
Miêu Nghị cầm chéo thương để chuẩn bị nghênh chiến. Cùng lúc đó, hắn cảm giác được nền cát dưới chân đang lúc nhúc không bình thường chút nào, nên hắn đoán dưới chân mình có rết đang ẩn núp.
Tiếng rồng ngâm ông ông vang dội. Dưới ánh trăng bàng bạc, lấp loáng chiếu lên hình ảnh thương Kỳ Lân đang múa may vùng vẫy, bỗng nhiên đâm mạnh vào cồn cát bên dưới.
Trong nháy mắt, một ngọn lửa cháy rừng rực di chuyển từ đầu thương xuống nền cát, đốt cháy đàn rết ở bên dưới. Đám rết đang chuẩn bị chui ra tấn công Miêu Nghị liền bị ngọn lửa kia thiêu đốt thành tro tàn ở dưới lòng cát.
Trừ Miêu Nghị ra, không có ai biết ở bên dưới xảy ra chuyện gì. Với tốc độ có thể nhìn thấy, cồn cát dưới chân Miêu Nghị như đang bị hòa tan, màu lưu ly lóng lánh lấy hắn làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.
Hai gã kỵ mã kia vừa tới gần, lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng, cảm giác đang đến gần một đợt sóng nhiệt nóng đến khủng bố.
– Hí luật luật…
Hai con thú cưỡi đều không khống chế được, chúng muốn thoát đi. Nhưng đã quá muộn, từ bốn vó bắt đầu, một tiếng ‘ông’ vang lên, lửa bùng cháy hừng hực, tựa như đang nuốt chửng 2 con ngựa này, muốn thiêu đốt chúng.
Hai người kia bị hù đến thót tim, vội vàng phi thân lên không trung.
Vốn cho là Miêu Nghị không còn thú cưỡi, lại có bầy rết bên dưới đánh lén, nên việc lấy đầu Miêu Nghị sẽ đơn giản như lấy đồ trong túi.
Không ngờ tình huống bỗng xoay ngược lại. Lúc này đến lượt tọa kỵ của chúng gặp chuyện khác thường. Nhìn xuống vị trí vừa rời đi, lửa lớn bao trùm, nhiệt độ ở phía dưới nóng bỏng chết người. Ở trên không trung, hai tên kia đang luống cuống, không ở trên không mãi được nhưng chúng cũng không dám đáp xuống cát.
Hai tên kia xoay đao thương cùng một lúc, trông giống như đang công kích lẫn nhau, thực chất là đang chuẩn bị mượn lực của nhau để bắn ra 2 phía.
Trên cồn cát đối diện, đôi mắt sáng của Trình Ưng Vũ lại trừng lớn, cất tiếng la hét:
– Cẩn thận!
Hai tay của nàng vung lên cùng lúc, từ đó phóng ra hai lưỡi loan đao bay xoẹt qua như tia chớp.
Còn Miêu Nghị vẫn đứng hiên ngang. Hắn rút thương ra từ nền cát, toàn bộ thân hình nhảy vọt lên như mũi tên đang bắn lên không trung. Đầu thương trong tay hắn nhắm về phía hai gã kia. Vừa thấy hành động của hắn, 2 gã kia liền đổi hướng hành động ngay lập tức. Bọn chúng cùng công kích về phía Miêu Nghị.
Dưới ánh trăng, vang dội lên tiếng rồng ngâm ông ông.
Bất chợt, từ không trung bỗng xoẹt qua hai đường cắt sắc ngọt, lấp loáng ánh sáng lạnh người, để lại dư âm là 2 luồng máu nóng hổi đang tràn ra.
Một mũi thương đâm vào ngực đối phương. Khi rút ra, máu theo đó mà phun ra.
Bóng người vung thương nhanh lạ lùng, chỉ trong thoáng chốc đã cắt được đầu của tên còn lại xuống. Không ngừng lại, bóng người kia lập tức xoay người trên không trung, chém mạnh xuống một đường cắt sắc bén phá tan đòn tấn công chí mạng của hai lưỡi loan đao vừa đánh tới. Lúc này, cái bóng đang cầm thương chĩa xuống kia mới rơi xuống đất, chính là Miêu Nghị.
Mũi chân vừa chạm đất, hắn đã thu lại thương vào sau người. Hai chân hắn nhún nhẹ lấy đà rồi lại phóng tới cồn cát đối diện, đó là nơi Trình Ưng Vũ đang đứng.
Phía sau hắn, hai cỗ thân thể vừa chạm vào nền cát liền bị thiêu đốt bởi hai ngọn lửa xuất hiện đột ngột trên mặt cát lưu ly. Vừa nhìn thôi đã có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cát.
Trình Ưng Vũ bị dọa sợ hết hồn. Hắn dùng thương cực nhanh, nhanh đến nàng không thể thấy rõ được là đã xảy ra chuyện gì.
Hai tên thuộc hạ của mình cũng đã chết, tu sĩ Thanh Liên mà lại đạt đến tốc độ này sao?
Ngay lập tức, nàng biết mình gặp phải cường địch. Gần như chỉ trong nháy mắt, toàn thân nàng đã được bao bọc bởi chiến giáp, trong tay cũng cầm một ngọn giáo dài.
Tay còn lại của nàng thì tung ra hư chưởng vào hư không. Hai lưỡi đao vừa tấn công Miêu Nghị liền lượn vòng lại, tiếp tục chém về phía Miêu Nghị lần nữa.
Cùng lúc, Miêu Nghị cũng vọt tới như sấm sét. Hắn vươn ra một tay, xòe bàn tay ra trước mắt nàng. Một chiếc gương bỗng hiện ra trong tay hắn. Vào lúc hắn nắm lấy kính Huyền Âm, một luồng khí âm sát mãnh liệt được phun ra chỉ trong nháy mắt.
Lúc này, đôi mắt sáng của Trình Ưng Vũ đang trừng lớn, đầy vẻ hoảng sợ. Nàng biết điều khiển thú cưỡi thoát đi sẽ không kịp, liền tung người bay lên. Nhưng công kích của kính Huyền Âm quá mức lợi hại, nàng vẫn không tránh được.
Thú cưỡi đông cứng tại chỗ. Còn Trình Ưng Vũ thì bị sương trắng bao phủ toàn thân, như một khối băng cứng còng, đổ rầm xuống cát.
Miêu Nghị thu Kính Huyền Âm lại, nhân tiện dùng ống tay áo quấn lấy thương rồi vung một cái. Hai tiếng loảng xoảng vang lên, hai lưỡi loan đao vừa chém đến liền bị đánh bay ngay lập tức. Miêu Nghị mở bàn tay ra, hút lấy hai thanh loan đao không có người điều khiển. Lãng phí là đáng xấu hổ!
Hắn phất tay áo lên. Trong nháy mắt, hai loan đao thu vào túi. Hắn xoay người bay lại, nhặt chút ít chiến lợi phẩm từ trong cỗ thi thể đã bị đốt rụi thành hai đống tro tàn. Thu được đồ xong rồi mới phi thân về, đáp xuống bên người Trình Ưng Vũ đang trong trạng thái cứng quèo.
Hắn vỗ một chưởng vào thân thể bị đông cứng của long câu, hóa giải khí âm sát trong cơ thể nó. Không đợi cho long câu tỉnh táo lại, hắn đã thu nó vào thú túi để làm đồ dự bị.
Sau đó, Miêu Nghị ngồi xổm ở bên người Trình Ưng Vũ. Hắn vừa lột y phục của nàng ra, nói đúng hơn là lột chiến giáp ra, lại vừa sờ soạng khắp người nàng. Nơi không nên động chạm cũng dám sờ, vơ vét sạch sẽ đồ ở trên người nàng ta.
Hắn phát hiện đối phương không hổ là làm trộm cướp. Thứ vụn vặt linh tinh đúng là có không ít, chắc cũng thuộc về thành phần có tiền tại vùng Lưu Vân Sa Hải này.
Miêu Nghị không đặc biệt quan tâm tới tài sản của nàng. Hắn kiểm tra vật phẩm của nàng lại lần nữa, muốn tìm thư tín qua lại có thông tin về kẻ muốn giết hắn. Kết quả là: Đồ dùng của nữ nhân thì lôi ra được một đống lớn, tin tức cần biết thì lại không có, chỉ tìm thấy được bức họa về bản thân hắn ở trong một khối ngọc điệp. E rằng chỉ có thứ này còn có thể xem như là tin tức liên quan.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/09/2019 03:36 (GMT+7) |