– Đổi thành kỳ lân, lần này không còn quê mùa nữa chứ?!
Yêu Nhược Tiên cười ha hả mấy tiếng, không muốn so đo với nàng, vừa muốn đi vào viện đột nhiên thân hình cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, trợn to hai mắt, cánh mũi còn phập phồng ngửi ngửi mấy cái. Đôi mắt ti hí của lão chợt híp lại, nhìn chằm chằm vào chiếc mũ hình kỳ lân trong suốt đội lên đầu tượng sư tử kia, thần sắc giống như vừa gặp quỷ.
Bên này Miêu Nghị cùng Tuyết nhi không thấy phản ứng Yêu Nhược Tiên, chỉ cảm thấy phản ứng Thiên nhi có hơi buồn cười, cũng có thể là thẹn quá hóa giận.
Vốn là đầu tiên Thiên nhi đặt đôi sư tử bằng đá ở cửa tẩm cung Miêu Nghị, dường như nàng cảm thấy như vậy uy phong đẹp mắt. Kết quả Hắc Thán hiềm sư tử đá quê mùa này chiếm mất chỗ nó nằm, ngay cả Miêu Nghị ra vào cửa tẩm cung ngay từ đầu cũng không biết là Thiên nhi trưng bày, cũng thuận miệng nói câu đám nịnh bợ Thủy Vân phủ này ngay cả tầm mắt nịnh bợ cũng có vấn đề, đồ quê mùa như vậy cũng mang tiến cống.
Vì vậy Thiên nhi vội vàng lặng lẽ không lên tiếng mang đôi sư tử đá tới chỗ Yêu Nhược Tiên. Sau này Miêu Nghị mới được Tuyết nhi len lén nói cho đây là một phen tâm ý của Thiên nhi từ đô thành mua về, Miêu Nghị mới biết mình đã lỡ lời, bèn đổi lại khen đẹp mắt để cho Thiên nhi mang trở lại. Nhưng Thiên nhi vẫn không mang về, vẫn để ở chỗ của Yêu Nhược Tiên.
Đoán chừng là nàng muốn lấy lại thể diện ở chỗ Yêu Nhược Tiên, không ngờ rằng Yêu Nhược Tiên nói thẳng quê mùa, ngay cả lão nhân dơ bẩn như lão cũng nói như vậy, không khác nào mọi người đều đang nói tầm mắt Thiên nhi quê mùa. Súc sinh Hắc Thán kia hiềm, Miêu Nghị hiềm, ngay cả lão đầu dơ dáy cũng hiềm, bảo nữ nhân này làm sao chịu nổi, không thẹn quá hóa giận mới lạ!
Yêu Nhược Tiên không chú ý nhiều như vậy mà xoay người đi tới, trợn to hai mắt sờ sờ đầu kỳ lân điêu khắc, lại cúi sát trên đó ngửi một cái, rất là giật mình hỏi:
– Nha đầu, con lấy được vật này từ đâu, chẳng lẽ là thủ hạ tiến cống?
Thiên nhi ngẩng đầu nhìn trời, không nói lời nào.
Thấy lão để ý như vậy, Miêu Nghị ý thức được chuyện gì, đi tới nói:
– Ta cho nàng, có vấn đề gì không?
Hắn đem từ Tinh Tú Hải về một đống đồ lớn không tiện mang theo nên đã cho hai nàng, tỷ dụ như mấy ngàn nhẫn trữ vật, còn có vật liệu sinh hoạt đếm không hết cũng để hai nàng giao cho Diêm Tu phát cho dân nghèo trong thành thuộc quyền cai quản trực tiếp.
Ngươi cho? Yêu Nhược Tiên quay đầu lại hỏi:
– Chẳng lẽ tiểu tử ngươi không biết đây là vật gì sao?
Miêu Nghị sờ đầu kỳ lân trong suốt:
– Vật này không tầm thường, có thể tị hỏa, ta bảo Thiên nhi đi tìm thợ khéo cắt làm mấy món đồ trang sức đeo trên tay trên người để tị hỏa. Để ngừa dưới tình huống vạn nhất nói không chừng sẽ có tác dụng, có thể bảo vệ các nàng an toàn.
Yêu Nhược Tiên chờ hắn nói tiếp, kết quả Miêu Nghị cũng chỉ biết có bấy nhiêu, không nói tiếp. Yêu Nhược Tiên thấy hắn nói tùy ý như vậy, cơ mặt giật giật, lại hỏi:
– Ngươi lấy được từ đâu?
– Lấy được ở Tinh Tú Hải.
Miêu Nghị dừng một chút, bổ sung:
– Là vật trang trí trước cửa Hỏa Cực cung Tinh Tú Hải, ta chặt đầu một con mang về.
Hỏa Cực cung? Yêu Nhược Tiên lấy làm kỳ bèn hỏi:
– Hỏa Cực cung là địa phương nào?
– Ngay cả lão cũng không biết Hỏa Cực cung ư?
Miêu Nghị cảm thấy kinh ngạc.
Yêu Nhược Tiên trợn trắng mắt:
– Ngươi cho rằng ta là vạn sự thông hay sao, thế giới lớn như vậy, có rất nhiều thứ ta không biết. Đừng nói nhảm, ngươi lấy được ở đâu, đây chỉ là cái đầu, sau này ta sẽ nghĩ cách lấy hết toàn bộ.
Nhất thời Miêu Nghị kinh ngạc vô cùng quan sát lão từ trên xuống dưới, chậc chậc thành tiếng nói:
– Lão quỷ, lão xác nhận mình có thể lấy được hết toàn bộ sao?
Yêu Nhược Tiên xì một tiếng nói:
– Địa phương ngươi có thể xông vào, tự nhiên ta cũng có thể xông vào. Nhìn độ lớn của cái đầu này, lấy hết cũng không có gì khó.
– Cũng phải, tu vi của lão cao hơn ta nhiều như vậy…
Miêu Nghị gật đầu liên tục, dáng vẻ hoan nghênh tới cực điểm khích lệ nói:
– Đi đi! Dưới tay Tây Tinh hải Tây Phương Tú Chủ Phục Thanh có chín đại Yêu Vương, một vị Yêu Vương trong đó tên là Liệt Hoàn. Chỗ y ở được gọi là Không Diễm sơn, bên trong Không Diễm sơn có giấu một tòa cung điện, được gọi là Hỏa Cực cung, chính là cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn.
– Ngoài ra nói cho lão biết, kỳ lân này không chỉ có một con, hai bên cửa cung điện Yêu Vương Liệt Hoàn mỗi bên có một con, tổng cộng hai con là một đôi. Đúng rồi, toàn bộ Hỏa Cực cung cũng là dùng vật này chế tạo, chỉ lấy một hai bức tượng kỳ lân vẫn còn ít, tốt nhất là lão dời hết cả Hỏa Cực cung của Yêu Vương Liệt Hoàn về đây…
Yêu Nhược Tiên dường như có hơi sững sờ, há hốc miệng sửng sốt một lúc lâu, tự lẩm bẩm nói:
– Yêu Vương Liệt Hoàn…
Nói xong run lập cập, rõ ràng cảm giác không rét mà run, dường như cũng đã nghe nói qua uy danh Yêu Vương Liệt Hoàn.
Phục hồi tinh thần lại, tỏ vẻ thẹn quá hóa giận, lão rống to một tiếng với Miêu Nghị:
– Tiểu tử ngươi đùa bỡn ta có phải không!? Yêu Vương Liệt Hoàn là nhân vật từng giao thủ với Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu mà có thể toàn thân trở lui, tu sĩ cảnh giới Kim Liên. Bảo ta tới cung điện của y trộm đồ, bất cứ tên thủ hạ nào của y cũng có thể diệt ta, tiểu tử ngươi muốn hại chết ta hay sao?
Miêu Nghị hài hước nói:
– Là tự lão nói muốn đi lấy hết về đây, tại sao hiện tại trách ta?
Yêu Nhược Tiên á khẩu không trả lời được, khoát tay nói:
– Chớ nói nhảm, vì sao ngươi có thể xông vào cung điện Yêu Vương Liệt Hoàn?
Miêu Nghị than thở:
– Tinh Tú Hải Kham Loạn hội! Yêu Nhược Tiên ngẩn người, chợt hiểu ra nói:
– Đúng vậy, đuổi người đi hết! Không đúng, cho dù là không có ai, nhà Yêu Vương Liệt Hoàn há là ai cũng có thể xông vào, tất nhiên có đại trận bảo vệ, bằng tu vi của ngươi làm sao có thể đi vào!
Không muốn nhắc chuyện này, không ngờ rằng lão cứ mang ra hỏi, Miêu Nghị không chịu nổi quay đầu nói:
– Không phải ta muốn xông vào, là lúc ấy ta bị người đuổi giết, chạy trốn tới Không Diễm sơn. Lão không biết lúc ấy ta thê thảm tới mức nào đâu, ngay cả chân cũng bị địch nhân chặt đứt một cái, bị buộc bất đắc dĩ thật sự là không còn đường nào có thể trốn, không thể làm gì khác hơn là nhảy vào miệng núi lửa Không Diễm sơn…
– Ta cũng không biết phía dưới biển lửa kia là một tòa đại trận, vừa nhảy xuống liền mất đi ý thức. Đến khi ta tỉnh lại phát hiện mình đã rơi vào Hỏa Cực cung, toàn thân cơ hồ bị đốt thành than. Gốc tiên thảo kia cũng chính là dùng hết khi đó, hiện tại ta nhớ tới mùi vị chết đi sống lại kia vẫn còn cảm thấy da đầu tê dại!
Hai nàng nghe nói thế bụm miệng, có thể nói là nước mắt rân rấn, không cần nghĩ cũng biết nam nhân của mình khổ sở tới mức nào.
Yêu Nhược Tiên nghe vậy cũng bùi ngùi:
– Xem ra tiểu tử ngươi đi Tinh Tú Hải thật đúng là chịu chút khổ sở.
Há chỉ là một chút khổ, bằng tu vi hắn lúc đó có thể còn sống trở về thuần túy là may mắn. Nếu không phải hắn ứng phó trầm tĩnh, lúc ở trên thuyền đã ra tay trước với đám long câu, e rằng chỉ vừa xuống thuyền đã bị người của ba đại phái giết chết. Nếu không phải trên người mang theo tiểu Đường Lang, phá Luyện Yêu Hồ, cũng đã sớm chết trên tay Bạch Tử Lương.
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Rơi vào Hỏa Cực cung cũng coi như chuyện tốt, người bên ngoài không xông vào được, phần lớn thời gian ở Tinh Tú Hải ta cũng là nấp trong Hỏa Cực cung tu luyện. Nếu cứ bôn ba mãi bên ngoài, có quỷ mới biết sẽ gặp phải người nào hay việc gì. Dù sao ở địa phương quỷ quái đó chỉ cần tu sĩ chạm mặt nhau sẽ lập tức liều mạng với nhau một mất một còn, e rằng thật sự không có cách nào sống sót trở về.
Thật ra thì có lúc hắn cảm thấy may mắn Lục Thánh cũng phái người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, nếu không cho dù là hắn có thể giữ mạng được thời kỳ đầu, tới thời kỳ cuối tất cả cao thủ tập trung lại liều mạng với nhau, e rằng dù hắn liên thủ với bọn Cổ Tam Chính cũng chưa chắc có thể sống đến cuối cùng. Cho dù là thương pháp của hắn giỏi hơn nữa cũng vô dụng, khắp nơi toàn là pháp bảo đập loạn.
Hắn cũng có thể tưởng tượng đến kết thúc của các lần Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trước thế nào, tất cả mọi người tập trung lại hỗn chiến với nhau một mất một còn. Tất cả mọi người đều bởi vì sống tiếp không tiếc bất cứ giá nào, không chừa thủ đoạn nào, tình cảnh ấy vô cùng kinh khủng. Chẳng qua là lần này nhờ Lục Thánh phái người tới thay đổi quy tắc, hắn mới may mắn giữ được mạng nhỏ.
Tinh Tú Hải Kham Loạn hội vốn chính là một trường chém giết kinh khủng, mọi người đều biết chuyện này. Yêu Nhược Tiên lắc đầu một cái, không muốn nhắc thêm nữa tránh cho hai nha đầu lại khóc sướt mướt. Lão xoay người lấy đầu kỳ lân đội trên sư tử đá xuống quan sát một hồi, đột nhiên nhìn chằm chằm bên trong ủa một tiếng:
– Vì sao bên trong điêu khắc thô như vậy?
Miêu Nghị đáp lại một câu:
– Không phải là điêu khắc thô, vốn là đặc ruột, bên trong đã bị ta móc rỗng.
Cái gì? Yêu Nhược Tiên nhất thời giậm chân, tức giận nói:
– Bên trong một khối lớn như vậy bị ngươi móc rỗng hết rồi sao, rồi ngươi vứt đi đâu?
Miêu Nghị thuận miệng nói:
– Tiện tay ném đi.
Ngươi… Yêu Nhược Tiên kích động rất muốn đập chết hắn, đội lại đầu kỳ lân vào tượng sư tử đá, giơ tay chỉ mũi Miêu Nghị đau lòng tới nỗi run lên lẩy bẩy nói:
– Tiểu tử, ngươi có biết đây là vật gì hay không, là Hỏa Cực Tinh mà người bình thường muốn lấy cũng không lấy được! Ngươi là tên phá của, bảo bối quý giá suýt chút nữa mất mạng mới có thể lấy được, ngươi lại ném đi… Vì sao tên khốn kiếp như ngươi lại không chết cháy trong Hỏa Cực cung cho xong?!
Thấy lão phẫn nộ như vậy, Tuyết nhi vội vàng tiến lên kéo kéo, cứu viện cho Miêu Nghị:
– Cha, Hỏa Cực Tinh là gì vậy?
Yêu Nhược Tiên đau lòng giậm chân nói:
– Chính là tinh hoa bên trong lửa ngưng tụ ra tinh thể!
Lửa cũng có thể tạo thành tinh thể ư? Tuyết nhi kinh ngạc sờ sờ đầu kỳ lân trong suốt kia:
– Vì sao sờ vào lại có cảm giác lạnh như băng thấu xương, dường như là khối băng vậy?
– Nha đầu! Chưa nghe nói qua vật cực tất phản sao, đây là sản vật của vùng cực hỏa, cho nên mới gọi Hỏa Cực Tinh, tương phản với nó chính là Băng Diễm.
– Băng Diễm? Băng cũng có thể cháy sao?
– Nha đầu, đã nói là vật cực tất phản, đất cực hỏa có thể kết băng, tự nhiên đất cực băng cũng có thể cháy, chẳng qua là khác với những loại lửa bình thường. Lửa bình thường là dương hỏa, Băng Diễm hay các loại quỷ hỏa khác là âm hỏa.
Miêu Nghị nghe đến đó thoáng động trong lòng, mình có thể hấp thu linh tố từ trong dương hỏa tăng nhanh tốc độ tu luyện, không biết cũng có thể hấp thu được linh tố từ âm hỏa hay không. Nếu như có thể hấp thu, hai loại hỏa linh tố bất đồng gặp nhau không biết sẽ như thế nào, không khỏi chen vào hỏi:
– Dương hỏa và âm hỏa gặp nhau sẽ ra sao?
Yêu Nhược Tiên tức giận nói:
– Dĩ nhiên là âm dương tương khắc, giết chết cái tên tu luyện công pháp hệ Hỏa là ngươi!
Miêu Nghị ngượng ngùng sờ sờ mũi, biết lão già này vẫn còn đang đau lòng vì mình moi ra vứt bỏ Hỏa Cực Tinh, cũng không biết đồ chơi này đáng giá tới mức nào. Thật sự là lúc ấy thấy Hỏa Cực cung sắp sụp đổ, bất chấp hết thảy bỏ chạy trối chết là quan trọng nhất.
Tự nhiên hai nàng không đành lòng nhìn Miêu Nghị bị Yêu Nhược Tiên mắng mỏ như vậy, Thiên nhi cũng vội vàng chen vào nói giúp một tay chuyển sang chuyện khác:
– Cha, như vậy Hỏa Cực Tinh có ích lợi gì?
– Có tác dụng rất lớn, con không nghe tiểu tử này nói có thể tị hỏa sao, con đã nghe qua Tị Hỏa Châu chưa, chính là hạt châu dùng thứ này điêu khắc nên mà thôi.
Yêu Nhược Tiên chỉ chỉ đầu kỳ lân trong suốt.
Tuyết nhi cười nói:
– Đã nghe qua, con còn nghe nói qua Tị Thủy Châu và Tị Trần Châu.
Mắt Yêu Nhược Tiên trợn trắng lên:
– Đó là hai loại khác trong Ngũ Hành, Hỏa Cực Tinh là Hỏa trong Ngũ Hành, Tị Thủy Châu là Thủy Cực Tinh làm ra, Tị Trần Châu là Thổ Cực Tinh làm ra, ngoài ra còn có Mộc Cực Tinh và Kim Cực Tinh, năm thứ này là bảo bối rất tốt để làm ra trận nhãn của pháp bảo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/09/2019 03:36 (GMT+7) |