Vị Hành Tẩu cuối cùng cũng đi ra ôm quyền tán thành:
– Lời ấy rất hay, không thể dung túng cho Miêu Nghị làm càn làm bậy được!
Hứa Huy Hoàng gật đầu nói:
– Được, cứ làm như thế!
Ai ngờ y mới vừa lấy ra ngọc điệp chuẩn bị viết pháp chỉ điều tập nhân mã, một tràng tiếng vó long câu rầm rập đã nhanh chóng từ xa đến gần, vừa nghe cũng biết không phải số ít.
Hứa Huy Hoàng ngạc nhiên, nhanh chóng lướt ra ngoài điện quan sát. Chỉ thấy đại đội nhân mã hỏa tốc bức tới, không dừng lại chút nào, chia làm hai đường bọc cánh bao vây, vây khốn Thanh Mộng phủ.
Bên cạnh Hàn Xuân Phong thấy rõ người tới sắc mặt đại biến, nằm mơ cũng không nghĩ tới người của Thủy Vân phủ lại dám đánh đến Thanh Mộng phủ. Trước đó thấy Trần Phi đuổi tới biên cảnh Thanh Mộng phủ bèn đi vòng, còn tưởng rằng chạy trốn tới Thanh Mộng phủ sẽ an toàn, hiện tại mới biết mộng đẹp tan biến, lập tức cao giọng nói:
– Hứa phủ chủ, nhân mã của Miêu Nghị đánh tới rồi!
Kẻ ngu cũng nhìn ra tình huống này không phải là cử động hòa bình, Hứa Huy Hoàng lập tức thi pháp giận quát:
– Địch tấn công! Địch tấn công!
Nơi đây lập tức rối loạn, thành viên sợ hãi chạy loạn khắp nơi tìm kiếm vật cỡi. Chờ bọn họ chuẩn bị xong, nhân mã tới đánh đã tạo thành vòng vây, nhanh chóng ép cho nhân mã Thanh Mộng phủ phải co cụm lại.
Hơn bảy trăm nhân mã từ Thủy Vân phủ tới này lúc trước vẫn chưa trải qua trận mạc bao giờ, nhưng mới vừa chơi đùa một trận, tối thiểu đã không còn mơ mơ màng màng như nằm mộng ban ngày nữa, đã có lòng chuẩn bị chiến tranh. Về trạng thái và khí thế rõ ràng chiếm ưu thế hơn nhân mã của Thanh Mộng phủ, cộng thêm người đông thế mạnh, khiến cho đối phương bị vây kinh sợ rối loạn, càng ngày càng co cụm lại.
Đừng nói những người khác, ngay cả sắc mặt của Hứa Huy Hoàng cũng thay đổi, chỉ cảm thấy khí thế của địch tới thật là hung hãn. Y bèn kêu gọi bộ hạ của mình và đám người chạy trốn tới, cộng thêm một đám thị nữ hốt hoảng, gần bốn trăm người lui về phía sau chen chúc với nhau.
Cho đến khi co cụm lại chật ních, không còn chỗ để chen chân nữa, Hứa Huy Hoàng mới vung đao tức giận nói:
– Người tới trả lời, vì sao phạm Thanh Mộng phủ ta!
Nhân mã hợp vây tách ra, Mộc Thái Lai cùng Trần Phi hiện thân, bàn về chức vị, lúc này Mộc Thái Lai là chính, Trần Phi là phó.
Mộc Thái Lai lần đầu dẫn dắt nhiều nhân mã như vậy bôn tập mà đến, có thể nói là ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi ngay ngắn trên vật cỡi. Không nói ở Bình Dương phủ ra tay động thủ giết mấy người, trong lòng đã trở nên tự tin hơn trước rất nhiều, lúc này thấy mình dẫn dắt đại quân tới đây, dọa cho sắc mặt của phủ chủ một phủ cũng thay đổi, có thể nói một cỗ hào tình bừng bừng sôi trào trong lòng. Y mơ hồ phát hiện ra cảm giác này đường đường chính chính hơn việc vuốt mông ngựa nịnh bợ rất nhiều, dường như ngay cả lưng mình cũng trở nên thẳng hơn trước.
Mộc Thái Lai miệt thị đối phương bị vây khốn một câu:
– Phụng mệnh phủ chủ Thủy Vân phủ đuổi bắt phản nghịch! Hứa phủ chủ, chúng ta cũng không muốn mạo phạm, tốt nhất ngươi giao phản nghịch Thủy Vân phủ ra đây, nếu không đợi đến khi pháp giá Miêu phủ chủ thân tới, chuyện sẽ không dễ dàng như vậy nữa!
Dứt lời vung tay lên bắn ra một miếng ngọc điệp, Hứa Huy Hoàng đối diện bắt vào tay xem. Chỉ thấy bên trong là lời uy hiếp trần trụi của Miêu Nghị, nói thẳng Bình Dương phủ chứa chấp phản nghịch Thủy Vân phủ, không chịu giao ra, nên Miêu Nghị đã khởi binh đạp bằng Bình Dương phủ, lấy mạng chó Thường Chi Cửu. Nếu như Thanh Mộng phủ cũng muốn chứa chấp phản nghịch Thủy Vân phủ, Bình Dương phủ chính là vết xe đổ trước!
Hứa Huy Hoàng đã nghe Hàn Xuân Phong nói trước đó, dĩ nhiên biết đây là nói hươu nói vượn. Rõ ràng là Thiên Trạch phủ, Thủy Vân phủ và Vân Tang phủ liên thủ đột ngột tấn công Bình Dương phủ, lý do chứa chấp phản nghịch cũng chỉ là đặt điều mượn cớ, mang ra là để đe dọa y mà thôi.
Hứa Huy Hoàng cũng không muốn gây phiền phức, y cho là nếu như Thủy Vân phủ lặng lẽ thông báo một tiếng, tự nhiên y sẽ đuổi bọn Hàn Xuân Phong ra ngoài mặc cho đối phương xử trí. Nhưng hiện tại các ngươi lấy trọng binh bao vây bức bách ta giao người là chuyện gì chứ, nếu ta cứ giao người ra như vậy, mặt mũi bản phủ còn đâu?
Nhưng đây hoàn toàn là suy nghĩ một chiều của Hứa Huy Hoàng, nếu Miêu Nghị không dùng võ lực hù dọa, chỉ sợ y chưa chắc sẽ ngoan ngoãn giao người. Bởi vì y cũng cảm thấy không thích tính cách Miêu Nghị hở chút là khởi binh tấn công người khác, cho nên thà rằng y thả người đến Trấn Quý điện còn hơn. Mà Miêu Nghị lại đang tranh thủ thời gian với Trấn Quý điện, không thể nào đùa giỡn với y được.
– Các ngươi có biết hậu quả của việc làm như vậy hay không?
Hứa Huy Hoàng tức giận nói.
Mộc Thái Lai đáp:
– Đây không phải là chuyện ty chức quan tâm, ty chức chỉ biết là nếu Hứa phủ chủ không chịu giao người ra, tất nhiên sẽ phải tự gánh lấy hậu quả!
Đang lúc này, nơi xa lại có tiếng vó vang lên, chỉ thấy Miêu Nghị và Thiên nhi, Tuyết nhi dẫn đầu chạy như bay tới. Vì tranh thủ thời gian với Trấn Quý điện, ba người dựa vào ưu thế cước lực vật cởi bỏ rơi nhân mã phía sau, chạy tới trước một bước.
Vòng vây nhường ra một con đường, để ba người thông qua, ánh mắt Miêu Nghị đảo qua đám Hứa Huy Hoàng bị vây, nghiêng đầu hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Mộc Thái Lai lập tức bẩm báo tình huống, Miêu Nghị lập tức phất tay chỉ, gằn giọng nói:
– Hứa Huy Hoàng, chứa chấp phản nghịch bản phủ là có ý gì, chẳng lẽ là ngươi khích bác ở sau lưng?
Hứa Huy Hoàng lớn tiếng hỏi:
– Người tới phải chăng là Miêu Nghị Miêu phủ chủ, không thể nói lung tung như vậy, là người của ngươi tự chạy tới, lấy đâu ra khích bác!
– Chẳng lẽ cho rằng ta mới tới dễ khi hiếp hay sao! Bọn họ không chạy đi chỗ khác, chỉ chạy tới chỗ của ngươi, còn dám nói sau lưng không có gì mờ ám!
Miêu Nghị quay đầu nhìn tả hữu quát:
– Các bộ nghe lệnh, nửa khắc sau nếu Thanh Mộng phủ không giao người, giết!
Đám Hứa Huy Hoàng bị vây nghe vậy trở nên vô cùng hốt hoảng, lập tức đập tan lòng cầu may của một số người. Bọn Hàn Xuân Phong khẩn trương nhất, tất cả nhìn chằm chằm vào Hứa Huy Hoàng cơ mặt giật giật, hy vọng y có thể có chút cốt khí.
Một Hành Tẩu chắp tay lên tiếng nói với Hứa Huy Hoàng:
– Phủ chủ, đây là chuyện nhà Thủy Vân phủ, Thanh Mộng phủ ta không thể cuốn vào!
Một Hành Tẩu khác cũng phụ họa nói:
– Phủ chủ, Miêu phủ chủ nói chúng ta khích bác ở sau lưng, kế hay hiện tại là giao bọn họ ra, tự nhiên có thể chứng minh Thanh Mộng phủ ta trong sạch!
Vị Hành Tẩu trước đó đề nghị tập trung lực lượng ở biên cảnh Thủy Vân phủ đe dọa cũng ôm quyền nói:
– Phủ chủ, thậm chí chúng ta không biết cả đầu đuôi gốc gọn chuyện này thế nào, cần gì nhúng vào vũng nước đục này?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/09/2019 03:36 (GMT+7) |