Miêu Nghị không muốn lãng phí một phen nhiệt tình huynh đệ kết nghĩa, không thừa dịp còn nóng mà rèn sắt còn đợi khi nào, lập tức chắp tay nói:
– Hôm nay tiểu đệ chỉ hỏi Đại ca một câu, có người chạy đến địa bàn tiểu đệ chèn ép bắt chẹt, còn muốn làm nhục nữ nhân tiểu đệ, Đại ca có làm chủ giúp tiểu đệ hay không?
Đã sớm biết nhận người huynh đệ này không có chuyện gì tốt lành, từ trước tới nay y vẫn không nhận, hôm nay vừa nhận quả nhiên là phiền phức tới cửa… Cơ mặt Hoắc Lăng Tiêu trong lúc lơ đãng giật giật một cái, chần chờ nói:
– Đệ muốn chỉ Trầm Phong Hoa ư, đệ muốn thế nào?
Sau khi hỏi xong y cảm thấy mình nói nhảm, tên này ngay cả hơn chín mươi người thủ hạ mình cũng giết, hiện tại tìm tới cửa còn hỏi muốn thế nào…
Miêu Nghị lập tức chỉ về phía Thiên Vũ, tức giận nói:
– Xin hỏi Đại ca, nếu như Trầm Phong Hoa lôi kéo Thiên Vũ, Lưu Tinh bồi rượu, lời lẽ cử chỉ cực kỳ vũ nhục, còn muốn bắt bọn họ ngủ với mình, Đại ca sẽ xử trí như thế nào?
Con bà nó, ngươi và ta có thể so sánh sao, làm sao Trầm Phong Hoa dám động tới nữ nhân của ta! Hoắc Lăng Tiêu cảm thấy chán ngán vô cùng, nhưng lời này chỉ có thể để ở trong lòng không thể nào nói ra ngoài miệng. Người ta là huynh đệ kết nghĩa của mình, nếu nói ra mình sẽ trở thành súc sinh!
Bằng chứng như núi, nhiều người viết lời chứng như vậy, còn có thể xử trí như thế nào? Hoắc Lăng Tiêu chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói:
– Bảo Trầm Phong Hoa tới gặp ta!
– Dạ!
Thiên Vũ ứng tiếng rời đi.
– Đại ca không nên tức giận, thứ người như thế chết không có gì đáng tiếc!
Miêu Nghị đưa tay mời dùng:
– Đại ca uống trà!
Hoắc Lăng Tiêu hơi có vẻ trầm mặc ừm một tiếng, nâng chung trà lên mới cảm giác có vẻ không đúng lắm, rốt cục đây là nhà của ai?! Y liếc nhìn Miêu Nghị bưng chén trà không khách sáo chút nào uống ừng ực ừng ực, không biết nói gì, ngươi thật sự xem mình là huynh đệ ruột với ta sao?!
Không bao lâu Trầm Phong Hoa mập úc núc lẽo đẽo đi theo sau Thiên Vũ tới.
Lúc dừng ở trong đình viện chờ triệu kiến, Trầm Phong Hoa có hơi thấp thỏm bất an, y cho là bình thường mình cũng hết sức lấy lòng Thiên Vũ, nhưng lần này Thiên Vũ sa sầm nét mặt. Y dùng lời rào đón trước sau hỏi thăm nhưng không hỏi được điện chủ tìm mình có chuyện gì, ngược lại bị nói móc mấy câu, có vẻ hơi bất bình thường, trong lòng càng cảm thấy không yên.
– Đại nhân, Trầm Phong Hoa chờ ở bên ngoài!
Thiên Vũ vào bên trong thông báo một tiếng.
Hừ! Hoắc Lăng Tiêu hừ lạnh đứng dậy đi tới cửa.
Thiên Vũ thấy Miêu Nghị cũng đứng dậy chắp hai tay sau lưng, cáo mượn oai hùm đi theo phía sau điện chủ, trong lòng không nhịn được nhỏ giọng mắng một câu.
Hoắc Lăng Tiêu sa sầm nét mặt, đứng trên bậc thềm trước cửa, trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn Trầm Phong Hoa.
Nói thật, y không muốn Trầm Phong Hoa gặp chuyện không may, Trầm Phong Hoa có thể suy đoán tâm ý của y hết sức nhanh nhạy, từ trước tới nay cũng làm việc theo tâm ý của y, rất khó tìm ra thủ hạ nô tài vừa ý như vậy. Cũng không phải là Trầm Phong Hoa tài giỏi gì, mà những khi Hoắc Lăng Tiêu bị cấp trên quở trách cảm thấy khuất tất nhục nhã, quay trở về thấy dưới tay mình có một tên cẩu nô tài có thể quát mắng sai bảo, khiến cho y có cảm giác mình vẫn là người đường đường chính chính, có thể làm cho y cảm thấy sống cũng không oan uổng, đây chính là nguyên nhân y thích Trầm Phong Hoa!
– Điện chủ!
Thân thể trắng mập của Trầm Phong Hoa gật đầu cúi người, lộ vẻ nịnh hót tiến lại:
– Điện chủ cho đòi ty chức tới có gì căn dặn?
Hoắc Lăng Tiêu đang muốn mở miệng, lại phát hiện đã chậm, sau lưng đã có người lên tiếng thay y trước một bước:
– Trầm Chấp Sự, nhiều năm không gặp quả thật là phong thái vẫn như xưa, còn nhận ra được Miêu mỗ hay không?
Miêu Nghị từ sau lưng Hoắc Lăng Tiêu chuyển ra, chắp tay đứng sóng vai cùng Hoắc Lăng Tiêu, Hoắc Lăng Tiêu lộ vẻ không biết nói gì nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Trầm Phong Hoa ngẩn ra, phát hiện người này có vẻ quen mắt, chợt nhớ ra, vô cùng kinh ngạc chỉ tới:
– Ngươi là sơn chủ Trấn Hải sơn Miêu Nghị, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Y kinh ngạc không hiểu vì sao Miêu Nghị dám nói năng càn rỡ ngay trước mặt Hoắc Lăng Tiêu như vậy.
Động tĩnh bên ngoài cùng với thanh âm của Miêu Nghị làm mấy người Diêm Tu trong thiên sảnh đi ra nhìn xem, cũng có vẻ kinh ngạc.
– Ta còn cho rằng Trầm Chấp Sự quý nhân nhiều chuyện, đã quên mất Miêu mỗ!
Miêu Nghị nắm quyền chĩa ngón tay cái chỉ chỉ Hoắc Lăng Tiêu bên cạnh, vô cùng phách lối nói:
– Điện chủ Trấn Ất điện là Đại ca kết bái của ta, ngươi nói xem tại sao ta lại ở này?
Trầm Phong Hoa cả kinh thất sắc, còn cho là mình nghe lầm.
Phàn Tử Trường, Diêm Tu, Thiên nhi và Tuyết nhi đứng ở cửa thiên sảnh rốt cục đã được xác nhận, ai nấy trợn mắt há mồm.
Cơ mặt Hoắc Lăng Tiêu lại giật giật, Thiên Vũ phía sau liếc nhìn, hiện tại rốt cuộc hiểu rõ tại sao lúc trước Đại nhân không muốn công khai người huynh đệ kết nghĩa này.
– Trầm Chấp Sự, năm xưa ngươi đến Trấn Hải sơn ta bắt chẹt, ta nể mặt Đại ca không làm khó dễ ngươi, không nghĩ tới ngươi càng ngày càng lấn tới. Lá gan ngươi cũng không nhỏ, chẳng lẽ cho là nấp ở Trấn Ất điện ta sẽ không làm gì được ngươi sao?
Miêu Nghị cười lạnh một trận.
Nể mặt ta ư, khi đó ngươi biết ta là ai sao!? Hoắc Lăng Tiêu thật sự có chút không chịu nổi hắn, nghiêng đầu liếc nhìn Miêu Nghị, rất muốn bảo hắn câm miệng!
Rốt cuộc Trầm Phong Hoa minh bạch tại sao điện chủ sa sầm nét mặt, tên này vội vàng quỳ xuống cầu xin khẩn thiết:
– Điện chủ! Điện chủ! Thuộc hạ không biết Miêu Đại nhân là huynh đệ kết nghĩa của ngài, thuộc hạ thật không biết!
– Không phải huynh đệ kết nghĩa của ta ngươi có thể làm xằng làm bậy như vậy ư?! Ngươi bảo từ trên xuống dưới Trấn Ất điện sẽ xem bản tọa thế nào?!
Hoắc Lăng Tiêu vung tay lên, trên bàn trà phòng khách bay ra một đống ngọc điệp, rơi lả tả trước mặt Trầm Phong Hoa, chỉ tay quát lớn:
– Ngươi tự xem đi, có oan uổng ngươi hay không!
Trầm Phong Hoa quỳ trên mặt đất run rẩy đưa tay cầm từng phần ngọc điệp lên xem, càng xem sắc mặt càng trắng nhợt, thân thể run rẩy nhiều hơn. Rốt cục y không xem nữa, lại nặn ra nước mắt khóc thút thít nói:
– Điện chủ! Thuộc hạ đúng là vô ý mà thôi, nếu biết cho dù là có một vạn lá gan, thuộc hạ cũng không dám đắc tội Miêu Đại nhân chút nào!
Hoắc Lăng Tiêu gằn giọng nói:
– Ta hỏi ngươi có biết tội không?
– Ở trước mặt điện chủ, thuộc hạ không dám giải thích, thuộc hạ biết tội, thuộc hạ trung thành cảnh cảnh với điện chủ, thuộc hạ…
Trầm Phong Hoa còn chưa nói hết lời, Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:
– Biết tội thì tốt, đỡ phải nói ta oan uổng ngươi!
Hắn vừa nói vừa lắc mình lướt tới, vung hai tay lên tát vào mặt Trầm Phong Hoa liên hồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/09/2019 03:36 (GMT+7) |