Miêu Nghị một đòn đắc thủ, kéo thương mạnh một cái, kéo cả thi thể Triệu Linh Đồ tới, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Kinh biến như vậy khiến cho bọn Đổng Toàn phía sau sợ ngây người, thậm chí có vẻ không hiểu nổi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao Triệu Linh Đồ tay cầm trọng bảo vừa đối mặt liền thua bởi tay Miêu Nghị. Biến hóa này không khỏi cũng quá nhanh, nhanh tới mức mọi người đều không phản ứng kịp.
Thấy Miêu Nghị mang theo thi thể cùng bảo vật Triệu Linh Đồ bỏ chạy, lúc này bọn Đổng Toàn mới phản ứng được muốn hỗ trợ, muốn đoạt lại mấy món bảo vật kia.
– Giết!
Mấy tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm lập tức dẫn dắt đại đội nhân mã vọt tới.
Hắc Thán Thoát khỏi chiến trận chạy ra không xa dừng lại, Miêu Nghị cầm thương nơi tay quay đầu ghìm Hắc Thán cao giọng nói:
– Không nên dây dưa, rút lui cho mau, ta sẽ ngăn cản truy binh!
Nhiều người như vậy vọt tới, ba người Triệu Phi cũng biết mình không ngăn được, nếu bị quấn lấy sẽ phiền phức, lập tức đánh một đòn toàn lực ép văng đối thủ, ba người quay đầu bỏ chạy.
Vừa quay đầu lại thấy Miêu Nghị một tay cầm thương, một tay cầm Huyền Âm Bảo Kính nơi tay.
Ba người vừa chạy ngang qua bên cạnh Miêu Nghị, thình lình nghe thấy sau lưng vang lên tiếng ti ti. Tư Không Vô Úy theo bản năng run lên một cái, một cảm giác khắc cốt minh tâm khó quên nổi lên trong lòng.
Ba người nhanh chóng dừng ngựa quay đầu lại, chỉ thấy Huyền Âm Bảo Kính trong tay của Miêu Nghị phun ra một cỗ khí âm sát, quét ngang bọn Lỗ Tư Bình vọt tới, khí âm hàn khuếch tán thấu xương bức người.
Đối mặt khí âm sát quét tới, bọn Lỗ Tư Bình lộ vẻ hoảng sợ, dường như muốn nói, không phải ngươi nói Huyền Âm Bảo Kính trừ quỷ tu ra không ai không thể thi triển sao?
Sở dĩ bọn họ dám đuổi theo là bởi vì thấy Triệu Linh Đồ đã lấy được Huyền Âm Bảo Kính, tin lời của Miêu Nghị. Cộng thêm hai món bảo vật khác của Miêu Nghị lại là mới vừa đoạt vào tay, còn chưa kịp tìm được bí quyết điều khiển, tự nhiên muốn nhân cơ hội đánh tới đoạt lại bảo vật.
Bọn Đổng Toàn dẫn dắt nhân mã cùng xông tới hăng tiết như gà chọi cũng có suy nghĩ như vậy, lúc này Miêu Nghị không cách nào sử dụng các loại bảo vật, chính là thời điểm rất tốt để đoạt bảo, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm cho bọn họ thấy lại uy lực kinh khủng của Huyền Âm Bảo Kính.
Khí âm sát trong Huyền Âm Bảo Kính đã thu lại vào trong kính, đám Lỗ Tư Bình bị đóng băng cả người lẫn long câu, theo quán tính ngã lăn ra đất. Người nào người nấy toàn thân trắng như tuyết, không thể cử động, duy trì tư thế trước khi ngã xuống.
– Còn dám tiến thêm một bước, đừng trách Miêu mỗ không niệm tình cũ giết không tha!
Miêu Nghị vẫy vẫy Huyền Âm Bảo Kính trong tay, hét lớn một tiếng về phía nhân mã vọt tới.
Tiếng vó long câu rầm rập lập tức dừng lại, bọn Đổng Toàn nhanh chóng trợn to mắt nhìn Miêu Nghị, sau đó nhìn lại Lỗ Tư Bình ngã xuống. Đối mặt Miêu Nghị cầm Huyền Âm Bảo Kính nơi tay không còn ai dám khinh cử vọng động, dừng ở tại chỗ kiêng kỵ không dứt. Thích Tú Hồng chạy ra xa chờ đợi thấy bên này đại thế đã định, như dỡ bỏ được gánh nặng trong lòng. Mắt thấy khí thế của Miêu Nghị một mình một long câu hù dọa gần ngàn nhân mã, khẽ cắn cắn môi.
Thấy mọi người không dám khinh cử vọng động nữa, Miêu Nghị lập tức lục soát một trận thi thể Triệu Linh Đồ nằm ngang trên lưng Hắc Thán, lúc này mà còn khách sáo ắt sẽ bị trời phạt.
Bảo giáp trên người Triệu Linh Đồ bị Miêu Nghị lột xuống, thu toàn bộ bảo vật có thể vào nhẫn trữ vật, nhẫn trữ vật các loại thì đeo lên tay. Hiện tại không có thời gian sắp xếp, chạy trốn trước hãy tính.
Dưới mắt mọi người, Miêu Nghị lục soát vơ vét sạch sẽ đồ trên người Triệu Linh Đồ, bọn Đổng Toàn đối diện có thể nói âm thầm chảy nước miếng, ba món pháp bảo nhị phẩm cao cấp, ba món, toàn bộ rơi vào tay của một mình Miêu Nghị.
Chỉ thấy thi thể Triệu Linh Đồ bị ném bay lên, một cánh tay Miêu Nghị cầm thương lăng không chém. Thi thể đã bị đóng băng bị chém thành hai đoạn, rơi xuống đất không chảy giọt máu nào.
Lại thấy Miêu Nghị nhảy xuống long câu, sải bước đi về hướng bọn Lỗ Tư Bình đóng băng ngã xuống đất.
Miêu Nghị cắm Nghịch Lân thương xuống đất, chống tay mà đứng, nhìn chằm chằm mặt của Lỗ Tư Bình dính đầy băng sương.
Người nằm dưới đất này từng chủ động tới đầu, từng nói muốn cùng Miêu Nghị đồng sinh cộng tử chín năm, hôm nay lại muốn giết hắn.
Người nằm dưới đất này từng ngã xuống dưới Huyền Âm Bảo Kính, là Miêu Nghị đã cứu y một mạng, hôm nay lại ngã xuống dưới Huyền Âm Bảo Kính của hắn.
Đường tu hành gian nan hiểm trở, dọc trên đường đi tràn đầy mưa máu gió tanh, sinh sinh tử tử, thị thị phi phi, là địch hay bạn, tất cả chỉ trong một niệm.
Miêu Nghị xòe năm ngón tay ra, chậm rãi buông Nghịch Lân thương cắm dưới đất.
Đột nhiên hắn rút kiếm, bảo kiếm bên hông mang theo một vệt ô quang ra khỏi vỏ, mặt không lộ vẻ gì, không chút do dự một kiếm chặt đầu Lỗ Tư Bình, ngay sau đó lột sạch những thứ hữu dụng trên người Lỗ Tư Bình.
Sau đó hắn xoay người sang bên cạnh, lại vung tay lên chém đầu một người khác, lại vơ vét những thứ hữu dụng thu lấy.
Hắn xoay người lại chém xuống một kiếm, lại một cái đầu rơi…
Sau khi vơ vét hết đồ trên người mấy sư huynh đệ Triệu Linh Đồ, giũ sạch vết máu trên thân kiếm, Miêu Nghị mới tra vào vỏ, lăng không rút Nghịch Lân thương cắm trên mặt đất, tung mình bay lên lưng Hắc Thán.
Miêu Nghị lạnh lẽo quét qua mọi người, Hắc Thán chậm rãi quay đầu.
Thấy hắn sắp đi, trong đám người đối diện có người chạy ra, lớn tiếng kêu:
– Minh chủ, ta cùng đi với ngươi!
Có người dẫn đầu, sau đó lại mấy người chạy ra:
– Minh chủ, dẫn theo chúng ta cùng đi đi!
Sau đó lại chạy ra hơn trăm người nữa, đều kêu muốn đi cùng Miêu Nghị.
Miêu Nghị biết những người này, là người mà hắn đích thân chiêu mộ từng người một khi còn trên thuyền, cũng là những người không có môn phái bối cảnh.
Chính là những người này đi theo Miêu Nghị sớm nhất, cũng là những người này thấy Miêu Nghị gây ra phiền phức e sợ tránh không kịp. Cũng là những người này mới vừa rồi hùa theo mọi người muốn giết Miêu Nghị hắn, bây giờ lại cũng là những người này muốn đi theo Miêu Nghị hắn.
Miêu Nghị cười lạnh hừ hừ, khiến cho những người muốn đi theo phải dừng bước.
Nơi xa mơ hồ có thanh âm vó long câu truyền tới, Miêu Nghị nghiêng đầu liếc nhìn về hướng ấy, là người ba đại phái đến rồi sao?
– Miêu mỗ không phụ nhân nghĩa, không giết các ngươi, chính là Miêu mỗ niệm chút tình cũ! Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, chư vị hãy tự lo lấy thân!
Miêu Nghị lạnh lùng nói dứt câu, nơi đây không thể ở lâu, Hắc Thán nhanh chóng quay đầu chạy đi. Lúc đi ngang qua bên cạnh bọn Tư Không Vô Úy dõng dạc gọi bọn họ:
– Đi thôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/09/2019 03:36 (GMT+7) |