Miêu Nghị kêu thêm một tiếng nữa.
Hoắc Lăng Tiêu vốn định truyền âm cho Miêu Nghị, bảo hắn không nên tới, thế nhưng lại sợ lúc truyền âm pháp lực dao động sẽ không tránh khỏi nữ nhân kia phát giác, chỉ có thể cầu may.
Ai ngờ Miêu Nghị lại không nể mặt chút nào, lại lăng ba phi độ mà tới, lắc mình rơi ở trên thuyền, làm Hoắc Lăng Tiêu cũng không biết nói gì.
Bên ngoài màn trướng lụa, hai tên nam tử tuấn tú lắc mình xuất hiện, giơ tay ngăn cản Miêu Nghị, không để cho hắn tự tiện xông vào.
– Là ai?!
– Tìm Đại ca ta.
Miêu Nghị chỉ chỉ thân ảnh phía sau màn lụa trắng.
Chiếc thuyền của bọn Miêu Nghị đã quay đầu lại đuổi theo, Miêu Nghị bảo những người khác ở lại chờ trên thuyền, La Song Phi không nhịn được phi thân tới rơi xuống bên cạnh Miêu Nghị, nhìn dáo dác vào bên trong khoang.
Tiếng tiêu ngừng lại, nữ tử tựa vào đùi Hoắc Lăng Tiêu từ từ mở mắt, nói:
– Lui ra!
Hai tên nam tử ngăn Miêu Nghị lại lập tức ứng tiếng lui ra sau tấm bình phong, bên trong còn có một đám nghệ nhân trình diễn nhạc cụ.
Miêu Nghị tiến lên phất tay vén lên lụa trắng rũ xuống, đang muốn đi vào khoang, nhưng nhìn thấy nữ tử trên giường cũng không khỏi ngẩn ra.
Nữ nhân kia vừa lúc đứng lên từ trên người Hoắc Lăng Tiêu, mái tóc dài như thác đổ rời khỏi đùi y. Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sáng ngời mà quyến rũ, mặt ngọc xinh đẹp toát ra một cỗ khí chất cao cao tại thượng, bộ ngực căng tròn lộ ra một nửa. Đôi chân dài thon thả đặt xuống đất lộ ra ngoài, khiến cho người ta nhìn thấy mặt đỏ tới mang tai, mới phát hiện tà quần xẻ sâu tới tận chỗ thần bí nhất.
Dáng người thon thả yểu điệu bước xuống đất kéo trường quần từ từ tiến lên mấy bước, mái tóc dài buông xõa tự nhiên tung bay theo gió nhẹ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười quyến rũ mà lười biếng với Miêu Nghị còn đang ngây người ra đó, đưa tay mời hắn vào.
Nữ nhân này không phải là mỹ nữ tuyệt sắc, bàn về dung mạo so ra kém Hồng Trần Tiên Tử, nhưng khí chất đặc biệt lại hợp với phong cách ăn mặc thiếu thuần phong mỹ tục của nàng, khiến cho Miêu Nghị phải ngây dại trong nháy mắt.
La Song Phi nhìn nữ nhân kia, sau đó nhìn lại Miêu Nghị khẽ bĩu môi, lộ vẻ châm chọc. Bất quá sợ Miêu Nghị đuổi đi, y không dám lên tiếng nói gì.
Hoắc Lăng Tiêu khẽ cau mày cũng bước xuống giường, Miêu Nghị lúc này đã phục hồi tinh thần lại vội vàng đi vào, nhìn y chắp tay chào:
– Đại ca, không ngờ rằng lại gặp huynh ở chỗ này.
– Vì sao đệ lại tới đây?
Hoắc Lăng Tiêu cau mày hỏi.
– Vừa lúc có một số việc tới đây, vị này là…
Miêu Nghị nhìn về phía nữ nhân kia có vẻ không xác định, theo hắn nghĩ không phải là Tiếu Ất Chủ đang đeo đuổi Mạnh Lan sao, nhưng mới vừa rồi rõ ràng thấy nữ nhân này nằm ở trên đùi Tiếu Ất Chủ, nếu quan hệ thông thường sao lại có cử động như vậy…
Dường như Hoắc Lăng Tiêu có vẻ không biết nên giới thiệu nữ nhân này với Miêu Nghị thế nào.
Vẫn là nữ nhân kia chủ động cười nói:
– Gọi ta Tiếu Tiếu là được.
Thanh âm nàng rất dễ nghe, vận vị thành thục lộ ra vẻ quyến rũ và lười biếng, trong suốt uyển chuyển mơ hồ còn có vẻ uy nghiêm, tất cả pha lẫn vào nhau hết sức động lòng người.
Nữ tử tự xưng Tiếu Tiếu khẽ xoay eo thon, kéo vạt trường quần đi tới chiếc bàn thấp gần đó, trên bàn bày đầy thức ăn ngon và trái cây đủ các màu sắc, nàng đưa tay mỉm cười nói:
– Sao không ngồi xuống nói chuyện?
Miêu Nghị nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu, phát hiện dường như y có vẻ không vui vì sự xuất hiện của mình.
Bất quá nữ nhân kia đã lên tiếng, dù Hoắc Lăng Tiêu không vui tới mức nào cũng phải chiều theo ý nàng, giơ tay ra mời:
– Mời hiền đệ ngồi.
Nói là mời ngồi, thật ra thì nơi này không có ghế, chỉ là ngồi trên chiếu, nữ nhân kia vén vạt trường quần ngồi xuống trước nhất.
Miêu Nghị ngồi xuống mới phát hiện bên cạnh mình xuất hiện thêm một kẻ không nên xuất hiện, La Song Phi không được mời cũng tự ngồi xuống, tức thì trầm giọng quát:
– Ngươi tới đây làm gì, trở về đi!
– Ta tới bảo vệ Đại nhân.
La Song Phi chu môi nói.
Ánh mắt y thỉnh thoảng liếc về phía bộ ngực chợt ẩn chợt hiện trắng như tuyết của Tiếu Tiếu, có vẻ không thuận mắt.
Bảo vệ cũng không bảo ngươi ngồi xuống bên bàn, có thủ hạ nào như ngươi không… Miêu Nghị trầm giọng nói:
– Đại ca ta ở chỗ này, không cần ngươi bảo vệ, trở về!
– Chủ nhân cũng không đuổi ta đi, ngươi gấp cái gì?
La Song Phi tỏ vẻ nhất quyết không đi, còn mặt dày mày dạn nhìn Tiếu Tiếu và Hoắc Lăng Tiêu hỏi:
– Các ngươi sẽ không đuổi ta đi chứ?
Hoắc Lăng Tiêu không nhúc nhích, ngược lại Tiếu Tiếu quan sát La Song Phi từ trên xuống dưới một lượt, bất ngờ di chuyển thân thể mềm mại tựa vào bên cạnh La Song Phi, ghé đầu tựa vào vai y, sắc mặt tỏ ra hứng thú. Nàng còn nhìn chằm chằm thẳng vào mắt La Song Phi, ngón tay ngọc nhẹ nhàng mơn trớn bộ râu quai nón dài dưới cằm y, nói đùa:
– Người tới là khách, nào có đạo lý đuổi đi, huống chi còn là khách quý khó gặp.
Miêu Nghị trợn mắt há mồm, phát hiện vị Tiếu Tiếu này thật đúng là cực kỳ phóng đãng, không ngờ rằng chủ động đưa lên tận cửa như vậy. La Song Phi vốn là một tên sắc lang, nàng không sợ hay sao…
Hắn vội vàng nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu, quả nhiên phát hiện sắc mặt Đại ca trầm xuống.
La Song Phi nhìn Miêu Nghị cười hắc hắc, như muốn tỏ vẻ đại gia đây có mị lực rất lớn. Nếu không phải là trước đó nhìn thấy Tiếu Tiếu nằm ở trên đùi vị Đại ca kia của Miêu Nghị, suýt chút nữa y đã đưa tay ra choàng lấy eo Tiếu Tiếu, bất quá thấy Miêu Nghị trừng mắt nhìn mình bèn vội vàng rụt tay về.
Tiếu Tiếu quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu:
– Vì sao ta lại không biết ngươi còn có một đệ đệ?
Hoắc Lăng Tiêu tằng hắng một cái, không biết nên giải thích thế nào, thật may là Miêu Nghị chủ động nói:
– Tại hạ Miêu Nghị, động chủ Đông Lai động, là huynh đệ kết nghĩa với Tiếu Đại ca.
– Tiếu Đại ca? Huynh đệ kết nghĩa?
Tiếu Tiếu ngẩn ra.
Hoắc Lăng Tiêu còn chưa muốn cho Miêu Nghị biết thân phận mình, vội vàng âm thầm truyền âm giải thích một phen với nàng, kể lại một lượt chuyện mình muốn đùa vui rốt cục bị cưỡng ép kết bái. Nhất thời chọc cho Tiếu Tiếu cười khanh khách, mắng thẳng trước mặt mọi người:
– Ngươi hư hỏng thật!
Rốt cục giải thích xong, Hoắc Lăng Tiêu cũng thở phào một cái, hỏi Miêu Nghị:
– Động chủ Đông Lai động… không phải là ngươi đã bị Dương Khánh cách chức làm mã thừa rồi sao? Chẳng lẽ Dương Khánh lại để cho ngươi làm động chủ trở lại như trước?
Miêu Nghị không biết nói gì, vì sao lại vạch trần bí mật của ta như vậy… hắn lúng túng đáp:
– Trước mắt vẫn còn là mã thừa.
Mắt La Song Phi vốn đã lớn, lúc này trừng còn lớn hơn:
– Ngươi là mã thừa ư, ngươi chỉ là một tên mã thừa cũng dám chiêu mộ ta?!
– Đông Lai động chỉ có lời nói của ta mới có trọng lượng…
Miêu Nghị sờ sờ mũi.
– Hừ, mã thừa chính là mã thừa, giả bộ động chủ làm gì chứ?!
La Song Phi phất tay tỏ vẻ khinh thường, lập tức không coi Miêu Nghị ra gì nữa, chút câu nệ cuối cùng hoàn toàn biến mất, đưa tay ra bứt một trái nho trên bàn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/09/2019 03:36 (GMT+7) |