Không cần người làm bên trong biệt viện dẫn dắt, Lâm Bình Bình đã từng làm ở chỗ này bồi tiếp Miêu Nghị đi thăm biệt viện thuyết minh hết sức rõ ràng. Chỗ nào có mấy gian phòng, có thể ở được mấy người đều nói ra nhất nhất, Miêu Nghị nghe vậy cho bọn Điền Thanh Phong chia ra đi tìm phòng ở.
Mặc dù Lâm Bình Bình đã từng đã làm việc ở chỗ này, nhưng vẫn là lần đầu tiên lấy thân phận khách nhân ở địa phương sang quý như thế, tâm trạng vẫn cảm thấy có điều khác lạ.
Có một số tán tu làm ở chỗ này biết Lâm Bình Bình, thấy nàng làm hướng đạo cho khách quý, còn có thể ở lại nơi này lập tức lộ vẻ vô cùng hâm mộ, nhưng cũng không dám chủ động tiến lên chào hỏi. Nơi này có quy củ, khách nhân chính là khách nhân, người làm chính là người làm, dám chọc cho khách nhân mất hứng vậy cũng không cần làm nữa, bên ngoài đang có vô số người chờ.
Miêu Nghị vòng quanh biệt viện một lúc bèn tìm bọn Điền Thanh Phong, căn dặn bọn họ ngủ lại, hắn và Lâm Bình Bình đi ra ngoài một chuyến.
La Song Phi bên cạnh lập tức nói:
– Ta cũng đi.
– Ngươi đi làm gì, nghỉ ngơi đi.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, hắn có chuyện riêng, không muốn dẫn người theo.
– Không được, thân là thủ hạ của ngươi, ta phải bảo vệ ngươi đề phòng có người mưu đồ bất chính.
La Song Phi liếc mắt Lâm Bình Bình nói.
Bỏ ra số tiền lớn ở nơi này rất an toàn, còn an toàn hơn ở Đông Lai động, không có mấy người dám gây chuyện ở dưới mắt Quân Sứ, không cần La Song Phi bảo vệ làm gì nữa.
Miêu Nghị có chút dở khóc dở cười, trước đó hắn vẫn lo lắng tên này bỏ chạy, thậm chí bất đắc dĩ bồi y đi thanh lâu một chuyến. Bây giờ ngược lại, y đeo dính Miêu Nghị như sam, đuổi cũng không chịu đi.
– Không cần.
Miêu Nghị khoát tay chặn lại, dẫn Lâm Bình Bình đi ra ngoài.
Hắn nói không cũng vô dụng, La Song Phi có chân, tự mình đi theo, nhìn chằm chằm Lâm Bình Bình như hổ rình mồi.
Bọn Điền Thanh Phong thấy vậy á khẩu nghẹn lời, cần loại thủ hạ không chịu nghe lời như vậy để làm gì?!
Đi bộ xuống núi hít sâu một hơi không khí đô thành bao la bát ngát, khiến cho người mới tới tâm thần sảng khoái, Lâm Bình Bình vừa đi vừa chỉ điểm giới thiệu các khu vực của đô thành, Miêu Nghị không ngừng vuốt cằm gật đầu. Chẳng qua là phía sau không ngừng có đá bay xuống, đổi lại là người bình thường nói không chừng có nguy hiểm tính mạng.
La Song Phi theo sau hai người xa xa miệng huýt sáo, thỉnh thoảng nhàm chán đá một hòn đá ven đường bay tới. Cho đến khi đá trúng một hòn đá khá lớn ầm ầm lăn xuống, kinh động người thương hội chạy tới mời y đi đứng cho cẩn thận. Y lại thóa mạ người ta một trận, bất quá dưới ánh mắt Miêu Nghị quay đầu lại lạnh lùng nhìn, La Song Phi quay đầu sang bên, cuối cùng thu liễm…
Thương hội Tiên Quốc mới là mục đích chủ yếu mà Miêu Nghị tới đây lần này. Lâm Bình Bình xe nhẹ đường quen dẫn hắn tới nơi, sau khi tiến vào thương hội nhắc nhở một số sự vụ cần chú ý, lại chủ động giúp hắn lấy thẻ bài.
Rất nhanh bên trong thương hội có người dẫn Miêu Nghị đơn độc rời đi, tiến vào một phòng nhỏ mật đàm. Cánh cửa thật dày bằng đồng đóng lại, người bình thường muốn dùng pháp lực điều tra cũng khó khăn.
La Song Phi rảnh rỗi bên trong đại sảnh thương hội, khoanh tay trước ngực nhìn chung quanh một hồi, đi tới trước mặt Lâm Bình Bình, nhìn ra ngoài cửa chép miệng:
– Lâm Bình Bình, đi ra ngoài hàn huyên một chút.
Lâm Bình Bình nhất thời sợ hết hồn hết vía, dĩ nhiên nàng biết vị này không có thiện cảm gì với mình, mới vừa rồi từ phía sau lưng bay xuống mấy hòn đá lớn chính là nhắm ngay vào gáy nàng, nguyên nhân cũng rất rõ ràng, chính là trước đó nàng không nên cố ý để lộ ngực ra.
Nhưng thật ra thì nàng cũng không có ý bán thân, chẳng qua là biết bây giờ mình không có ưu thế gì, mới đạt tới tu vi nhị phẩm, cộng thêm tuổi Xuân đã qua, dung nhan tươi trẻ đã không còn nữa. Cách duy nhất ra tay hấp dẫn người chú ý cũng chỉ có phong vận dư âm và hai ngọn núi nhỏ của mình.
Không lấy ra thứ gì đó thu hút sự chú ý của người khác, còn ai chịu để ý tới nàng. Nếu có cách nào khác, ai lại bằng lòng đi làm chuyện không biết xấu hổ bị người xem thường như vậy.
Dựa theo kinh nghiệm của dĩ vãng, gặp gỡ nhiều nam nhân như vậy, cho dù là không để ý tới nàng cũng không tới nỗi đặc biệt xấu tính như La Song Phi, cứ mãi làm khó dễ.
– La tiên sinh, có lời gì cứ thảo luận ở nơi này đi.
Lâm Bình Bình không dám đi ra, cảm thấy ở bên trong thương hội an toàn hơn.
Trước đó nàng đã bị La Song Phi thể hiện hoa sen trắng nở chín cánh trên Mi Tâm hù dọa. Tu vi giữa nàng và đối phương chênh lệch lớn như vậy, nếu như đối phương muốn lặng lẽ giết chết nàng là chuyện quá dễ dàng.
La Song Phi bất kể nơi này là thương hội gì, trợn trừng đôi mắt, đôi mày rậm nhướng cao:
– Ta nể mặt mà ngươi không chịu ư?!
Y lập tức giơ tay ra câu vào cổ Lâm Bình Bình, kéo nàng ra bên ngoài.
Lâm Bình Bình không nghĩ tới người này phách lối như thế, phân hội đô thành Thìn lộ là một trong mười hai đại phân hội thuộc thương hội Tiên Quốc, có cao thủ trấn giữ. Không ngờ rằng La Song Phi lại dám động thủ với nàng ở chỗ này, nàng bị dọa sợ đến không dám lên tiếng cầu cứu, để mặc cho đối phương kéo ra ngoài.
Sau khi đi ra bên ngoài, La Song Phi đẩy sát nàng vào tường, trợn mắt nói:
– Đại gia cảnh cáo ngươi, chớ cho là mình ngực to thì ngon. Đại gia từng thấy qua ngực to, nhưng chưa từng thấy qua ai lớn lối như vậy, người khác không lộ ra không có nghĩa là người khác không to bằng ngươi, chỉ là vì người khác biết xấu hổ, có hiểu chưa?
Lâm Bình Bình gật đầu liên tục nói:
– La tiên sinh, ta không có ý tứ gì khác.
– Còn dám nói không có ý tứ gì khác? Đại nhân không nhìn ra, ngươi cho rằng ta không có kinh nghiệm không nhìn ra sao? Rõ ràng là ngươi cố ý để hở cổ áo, chính là cố ý câu dẫn Đại nhân.
La Song Phi chỉ về phía nàng ngực hung tợn nói:
– Sau này còn dám để lộ ngực trước mặt Đại nhân, coi chừng ta cắt mất, lúc ấy xem ngươi còn lộ thứ gì nữa, có hiểu chưa?
Lâm Bình Bình gật đầu nói:
– Tiểu phụ nhân hiểu rồi.
La Song Phi thò đầu quan sát bên trong thương hội, thấy Miêu Nghị vẫn chưa đi ra bèn quay đầu trở lại cảnh cáo tiếp:
– Nể mặt Đại nhân, lần này ta không tính toán với ngươi. Bất quá Lâm Bình Bình, ta cảnh cáo ngươi, Đại nhân đã có phu nhân, trước khi đi người đã lệnh cho ta, đôi tay của Đại nhân đã sờ qua phu nhân nên không cho phép sờ người khác nữa, tránh cho trở về làm dơ bẩn thân thể phu nhân. Nếu ai mưu đồ bất chính, lệnh cho ta làm thịt kẻ đó!
Lâm Bình Bình dở khóc dở cười, tại sao có thể có phu nhân như vậy, không trách vị này cứ mãi làm khó dễ mình, chẳng lẽ là trong nhà Đại nhân có cọp cái trấn thủ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/09/2019 03:36 (GMT+7) |