Thậm chí На Hầu Thừa Vũ còn muốn tranh thủ một chỗ đứng trong triêu đường cho hắn, Miêu Nghị vẫn chủ động từ chối.
Hắn hoàn toàn tiến vào thời kỳ ngủ động, trong mắt những người khác thì đúng là như vậy, đều biết giai đoạn hiện nay của hắn là ngủ đông trong thời gian ngắn, không tiện làm loạn, ngủ đông là lựa chọn sáng suốt nhất. Mà khi hắn ra vào Hoang cổ, phía bên Bàng Quán cũng không hỏi qua vấn đề bảo tàng.
Miêu Nghị đoán chừng những lời nói trước khi tiến vào Hoang cổ với Bàng Quán có hiệu quả. Bàng Quán trầm mặc chứng minh Bàng Quán không có ý nghĩ gì với việc tiến thêm một bước nữa.
Không sợ hắn có suy nghĩ này, chỉ sợ hắn hắn không có suy nghĩ này, đây là điều khiến Miêu Nghị vui mừng. Cho tới tài nguyên tu luyện, bằng vào thế lực và tài lực của Miêu Nghị hiện giờ cũng không thiếu, Nguyện lực châu cần thiết cũng dễ dàng chuyển đổi, dù sao thủ hạ cũng tới vài chục triệu nhân mã.
Phủ tổng đốc U Minh, trong tỉnh thất tu luyện, Yến Bắc Hồng ngồi khoanh chân tu luyện cuối cùng sắc mặt cũng khôi phục bình thường.
Ngồi xếp bằng phía sau hắn, Miêu Nghị đưa hai tay áp lên lưng đối phương cũng phun ra một hơi, mở hai mắt ra.
Chậm rãi thu công.
Hai người lần lượt rời xuống giường đá, Miêu Nghị cau mày nói:
– Yến đại ca, chiếu theo quy luật trước đây. Thất Tình Lục Dục trong cơ thể ngươi chỉ khi đột phá cảnh giới lớn mới có thể bạo phát hiện giờ xem quy luật thì nhiều hơn trước.
Yến Bắc Hồng cười khổ.
– Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi tu vi đột phá đến Hóa Liên cảnh, mỗi lần tu vi thăng một cấp đều sẽ bạo phát một lần, có thể là hiện giờ thăng mỗi cấp đều nuốt thêm quá nhiều thứ đi.
Hắn quay đầu nhìn Miêu Nghị:
– Cũng nhờ ngươi hóa giải giúp ta, bằng không ta sớm đã không không chê được chính mình.
– Công pháp ngươi tu luyện không thể bại lộ, vạn lần cẩn thận, một khi lộ ra, Thanh Chủ tất sẽ không bỏ qua. Thế lực hiện giờ của ta cũng không bảo vệ nổi ngươi.
Miêu Nghị trầm ngâm khuyên một câu, ngoại trừ khuyên hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Yến Bắc Hồng làm vậy quá nguy hiểm, nhưng đối phương lại thích khoái ý ân cừu độc lai độc vãng, hắn cũng không rằng buộc được.
Yến Bắc Hồng:
– Chuyện này ngươi yên tâm, dưới tình huống không nắm chắc, ta tuyệt đối không dễ dàng ra tay.
Miêu Nghị chỉ có thể cau mày gật đầu, không tiện nói gì thêm.
Thiên hạ yên ổn, một chút minh tranh ám đấm ở bề ngoài không nhìn thấy được, cách cục tổng thể tạm thời cố g định, thiên hạ dường như lại tiến vào thời kỳ quá độ vững vàng.
Thời gian nhanh như thoi đưa năm ngàn năm vội vã trôi qua, đối với người tu luyện bế quan lâu dài mà nói thì như bừng tỉnh giấc mộng, năm ngàn năm trước chỉ như ngày hôm qua.
Miêu Nghị trở về vực ngoại trước sau như một. Mỗi lần từ bên ngoài trở lại Hoang cổ đều mang một ít đồ ăn trong Hoang cổ không có cho Hắc Thán.
Sơn cốc trong Cổ băng nguyên, các loại đồ ăn chồng chất như núi. Hắc Thán ở trong băng cốc vui vẻ hưởng thụ.
Hắc Thán thỉnh thoảng cũng chạy tới đây thăm hắn, từ sau khi bị Miêu Nghị tàn nhẫn đánh cho một trận, nó ngoan ngoãn hơn nhiều. Lại thêm biết Miêu Nghị cũng tu luyện ở đây, cũng yên ổn hơn không ít, trước kia ngày lại ngày không thấy Miêu Nghị tới, trên tâm tình có chút biến hóa.
Miêu Nghị đứng trên băng nhai chắp tay nhìn Hắc Thán, khẽ cau mày, không biết nghĩ tới điều gì, xoay người đi, chạy vội trong băng sơn.
Một đường chạy tới ngoài Phượng sào, thông báo gặp Huyền nữ, dâng lên một ít lễ vật nhỏ từ bên ngoài mang tới. Dưới sự yêu cầu của hai vị Huyền nữ, Miêu Nghị nói ra đại khái tình hình bên ngoài, sau đó lại nói tới nghi hoặc của chính mình:
– Thời gian Hắc Thán lên cấp Chân Long đã không ngắn, vượt qua năm ngàn năm, vì sao vẫn không thể hóa thành hình người, chẳng lẽ Long tộc hóa thành hình người cần thời gian dài như vậy?
Hoàng cười nói:
– Có biết vì sao Long thần chán ghét Hắc Thán?
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Hắc Thán có phần không tốt, khiến người ta chán ghét có thể hiểu được.
Hoàng ngồi ngay ngắn ở trên lắc đầu nói:
– Nói đến nhất mạch sư môn của ngươi cũng rất có duyên với Long tộc, kỳ thực không chỉ vẻn vẹn nguyên nhân là nó không tốt, Hắc Thán chính là Long câu tiến hóa, mà lai lịch Long câu không tránh khỏi có quan hệ với Long tộc. Trước đây Long tộc có một người không kìm lòng được, cùng công chúa bộ tộc Thiên Mã mến nhau, bên trong hậu nhân của hai người cũng có người giống như Hắc Thán lên cấp thành Chân Long, Long này thiên phú dị bẩm, không cam lòng tuân theo ý chí Long tộc khốn thủ tuần hoàn nơi đây, ra khỏi Hoang cổ, ý đồ xưng bá thiên hạ, gặp phải họa lớn ngập trời, suýt nữa mang đến tai ương ngập đầu cho Long tộc, thế tục lấy Long đại biểu cho đế vương cũng do chính hắn gây ra, từ đó có thể thấy ảnh hưởng hắn gây ra lớn đến mức nào. Sau đó Long tộc mời tổ sư gia của ngươi xuống núi giúp đỡ, con rồng kia tuy rằng bị tổ sư gia của ngươi chém giết, nhưng tổ sư gia của ngươi cũng bị con rồng kia đánh cho thần hồn khó giữ, do vậy ngã xuống. Long tộc hổ thẹn với tổ sư gia của ngươi, cũng chính bắt đầu từ đó nhất mạch sư môn của ngươi mới kết giao tình với Hoang cổ. Bây giờ Hắc Thán cũng là thiên phú dị bẩm, cũng bất hảo khó tuần, không muốn nghĩ nhiều cũng khó.
– Ồ, thì ra là như vậy!
Miêu Nghị lập tức hiểu ra, đúng là từ nhỏ hắn đã nghe lai lịch của Long câu, còn những lời vừa rồi đã giải thích rõ, nhưng hắn nghi ngờ hỏi:
– Chuyện này có quan hệ gì với việc Hắc Thán hóa hình?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 34 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/01/2020 11:29 (GMT+7) |