Gần như ngay trong nháy mắt mặt băng nổ tung, Miêu Nghị đột nhiên đạp chân nhảy lên không, thi pháp mượn lực bay lên cao mấy chục trượng.
Hắc Thán chui ra khỏi mặt băng thấy một đòn không trúng, lập tức muốn chạy trốn, định một lần nữa chui xuống đất.
Miêu Nghị nhảy lên không trung chỉ tay một cái, một thanh cự kiếm vô hình ngưng tụ trong nháy mắt, vù một tiếng, bắn ra.
Hắc Thán lăng không vẫy đuôi, định đánh bay phi kiếm, nhưng không hề có một tiếng nổ nào vang lên, cự kiểm đột nhiên nổ thành ngọn lửa vô hình, trong nháy mắt bao phủ đuôi nó, nhanh chóng lan tràn.
– Gào…
Hắc Thán rít lên, kinh hãi không ngớt, điên cuồng giãy giụa cũng không thể tránh thoát được ngọn lửa vô hình kia. Ầm… nó lại va vào mặt băng ở dưới, cấp tốc chui vào.
Miêu Nghị ở trên không trung mượn những khối băng bắn lên làm điểm đặt chân, bình thản hạ xuống.
– Mặt đất bốn phía không ngừng có tiếng băng rơi xuống đất.
Miêu Nghị đưa tay ra, năm ngón tay chậm rãi nắm lại.
Động tĩnh dưới lòng đất lập tức càng thêm mãnh liệt, mặt băng khắp nơi nứt toác, thỉnh thoảng thấy đầu Hắc Thán thò ra, thỉnh thoảng thấy đuôi Hắc Thán phá đất đưa ra, liều mạng giãy giụa trong lòng đất, băng nguyên mênh mông bị nó giày vò, trở nên hỗn loạn.
Ầm! Hắc Thán đột nhiên từ lòng đất chui ra, lăn lộn kêu rên thảm thiết trên mặt đất:
– Không đánh, ta không đánh nữa, ta chịu thua…
Trên người nó bị một tầng hỏa diễm vô hình bao vây, khắp nơi từ trên xuống dưới bốc lên khói đen.
Miêu Nghị lắc người tới trước mặt nó, bắt lấy cái sừng, hai tay vận lực, vung thân thể Hắc Thán lên, liên tục đập xuống mặt đất băng vụn bay tung tóe.
Phượng và Hoàng có chút không đành lòng nhìn cảnh này, vô cùng thê thảm!
Rầm… Rầm… Rầm…
Đập mười mấy lần liên tục, đập tới khi Hắc Thán không còn sức phản kháng, lúc này Miêu Nghị mới dừng tay.
Hắc Thán tê liệt trên mặt đất giống như một con rắn chết nằm thẳng trên mặt đất không nhúc nhích.
Một luồng hỏa long vô hình thoát khỏi trên người Hắc Thán, rót vào người Miều Nghị, nhanh chóng biến mất trong cơ thể Miêu Nghị. Miêu Nghị lạnh lùng nhìn Hắc Thán toàn thân cháy đen, chảy máu, thở như sắp chết, chậm rãi xoay người đi, đi tới bên người hai tỷ muội, dừng lại chắp tay nói:
– Gia môn bất hạnh khiến tên bại hoại như này xuất hiện, khiến hai vị chê cười rồi.
Hoàng cười khổ, mở hai cánh tay ra, ôm ấp băng nguyên, chỉ thấy trên băng nguyên chỗ cần bù thì bù, chỗ cần xuống thì xuống, rất nhanh đã khôi phục trạng thái bằng phẳng như lúc đầu, chỉ là có một thứ đen thui nằm vắt ngang trên băng nguyên, không nhúc nhích.
Khách và chủ lại hàn huyên một hồi, sau đó đi làm việc của mình.
Miêu Nghị đi vào sâu trong băng nguyên, bắt đầu bế quan tu luyện trong chuyến hành trình Hoang cổ này.
Về phần Hắc Thán, Miêu Nghị sau khi tàn nhẫn đánh đập nó một phen, không quản tới nữa, cũng không cứu trị, cứ để nó chết dí ở chỗ đó. Thực sự là đê tiện không chịu được lại có khuynh hướng phản chủ, không mạnh mẽ thu thập một trận không được, lần này hắn muốn cho Hắc Thán một bài học đau, để Hắc Thán nhận rõ hiện thức, đừng tưởng đã hóa thành Long là có thể coi trời bằng vung.
Chừng ba ngày sau Hắc Thán mới có thể đứng dậy, tìm tới nơi Miêu Nghị bé quan tu luyện, khập khễnh chờ ở cửa động, hoàn toàn bị đánh tới tâm phục khẩu phục, không còn cách nào khác, muốn đánh như nào người ta đều phụng bồi, từ đầu ngược đến đuôi, căn bản bị đánh không có sức chống trả, nếu Miêu Nghị muốn giết nó thì giờ nó đã sớm bị làm thịt!
Hắc Thán thấy ngay cả Long thần mình cũng có thể bắt nạt, còn cho rằng mình rất đáng gờm, hoành hành bá đạo ức hiếp Tà linh trong Hoang cổ, cơ bản không ai dám trêu chọc, cảm thấy Miêu Nghị cũng không quản lý nổi mình, còn muốn chiếm lấy một đôi Huyền nữ, hiện giờ cuối cùng cũng an phận.
Tiếng Miêu Nghị từ trong kể băng nứt truyền ra:
– Có phải là vẫn chưa đủ không? Trở về Long huyệt tu luyện đi ta cảnh cáo ngươi, ta không thể dẫn một con rồng ra ngoài ngày nào ngươi còn chưa hóa thành hình người thì ngày đó đừng nghĩ theo ta ra ngoài, cút!
– Vâng!
Hắc Thán oan ức đáp một tiếng, bay về phía Long huyệt. Năm tháng tu hành khô khan vô vị, nhưng đối với Miêu Nghị hiện giờ mà nói, có hoàn cảnh tu hành ổn định như vậy đã là rất tốt.
Cũng không đến nổi bất động tại chỗ, Miêu Nghị căn cứ theo nguyên ố Dương Hỏa và nguyên tố Âm. Hỏa của bản thân để điều chỉnh, qua lại giữa hai nơi Cổ băng nguyên và Bất Diệt Thiên cốc.
Cũng không phải trốn trong Hoang cổ tử địa không ra, chỉ cân bên ngoài có yêu cầu hắn tự mình đứng ra, hắn sẽ đi ra ngoài.
Có Hạo Đức Phương và Bàng Quán chống đỡ, bây giờ ra vào Hoang Cổ tử địa với hắn mà nói là rất dễ dàng, cũng không lo bên Thanh Chủ sẽ phát hiện, hắn đã chủ động để lộ bí mật cho Thanh Chủ biết hắn sẽ tới đây tu luyện, trước tiên loại bỏ sự nghi ngờ của Thanh Chủ.
Lần thứ nhất rời khỏi Hoang cổ là khi Linh Lung tông luyện chế ra đủ nhiều tinh linh loại mới, tinh linh mở bán với thị trường, Miêu Nghị đứng ra tọa trấn U Minh, để phòng ngừa tinh linh loại mới xung kích những người nắm giữ lợi ích tinh linh loại cũ, xảy ra chuyện bất ngờ gì cần ứng đối. May là Hạo Đức Phương chống đỡ được dựa vào thực lực của Hạo Đức Phương, không ai dám đến địa bàn của hắn chiếm đoạt tài sản.
Có điều theo đề nghị của Hạo Đức Phương, hai bên vẫn lấy ra một phần tặng không cho các thế lực để bù đắp một chút tổn thất, có một số việc Нạo Đức Phương cũng hết cách rồi, hắn cũng không thể đối nghịch với tất cả thế lực, thời điểm nên thỏa hiệp vẫn cần phải thỏa hiệp, coi như là của đi thay người.
Lại thêm chuyện Bất Hủ mộc, cho dù thế lực khắp nơi đi tìm kiếm không ra kết quả, nhưng thế lực khắp nơi nào dễ ràng buông tha. Dưới bối cảnh này, xung kích do tinh linh loại mới tung ra thị trường thuận lợi vượt qua.
Cũng không phải có việc Miêu Nghị mới đi ra, định kỳ cũng ra ngoài thăm người nhà.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều tu luyện trong Hoang Cổ tử địa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 34 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/01/2020 11:29 (GMT+7) |