Trên nóc nhà mái ngói xếp chồng giữa tầng tầng đại điện, tóc dài phấp phới, váy dài mỏng bay bay, Gia Cát Thanh đón gió đứng trên nóc nhà, dung mạo khuynh thành không thay đổi, trong ánh mắt sáng nhìn xa xăm phiền muộn, môi hồng phát ra tiếng ca dịu dàng xa xa, một mình tự hưởng.
Giam lỏng đã nhiều năm, bên ngoài trời cao đất rộng, lại chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần. Ở chỗ này, ngay cả người nói chuyện với nàng cũng không có, ngoài tu luyện chỉ có tu luyện, lúc cô đơn cứ một mình ca hát giải sầu cô độc. Dựa vào tu vi của nàng hiện tại, thủ vệ gần đó căn bản không cản được nàng rời đi, nhưng nàng không dám tự tiện xông ra, một bức tường vô hình phong ấn nàng chặt chẽ trong này, phải trả giá vô tận vì việc nàng làm năm đó.
Có hai thiếu nữ ngơ ngác ngẩng đầu, hâm mộ nhìn trên nóc nhà.
– Tỷ tỷ hát thật là hay.
Một thiếu nữ ngưỡng mộ nói.
– Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, là thần tiên, đương nhiên hát hay rồi.
Thiếu nữ khác nói rất khẳng định.
– Nhưng mà sao thần tiên tỷ tỷ lại không ra ngoài chứ?
Hai thiếu nữ được phái tới hầu hạ Gia Cát Thanh, không phải tu sĩ, cũng không dám phái tu sĩ tới hầu hạ nàng. Sợ thành tâm phúc của Gia Cát Thanh gây ra chuyện gì. Hơn nữa cách một thời kỳ sẽ đổi hai người mới, sẽ không để người cũ ở chung quá lâu với Gia Cát Thanh.
Ở một cửa hàng trong Thiên Nhai, một đôi oan gia, cuối cùng tâm tình bình tĩnh ngồi chung, Lan Hầu ngồi trên đệm, cầm bình châm một ly trà cho người đối diện.
Trương Thiên Tiếu ngồi đối diện, mông chạm đất, một tay chống nghiêng mình, tay kia khoác qua đầu gối, tuy rằng ăn mặc chính quy, nhưng thái độ xớn xác vẫn không sửa. Ánh mắt sáng liếc động tác của Lan Hầu đối diện, cuối cùng hỏi:
– Đại nhân gây ra động tĩnh lớn như vậy là muốn làm gì?
Lan Hầu nâng ly bên môi, lạnh nhạt nói:
– Không biết.
Trương Thiên Tiếu tự dưng tức giận, tay cầm ly trà trực tiếp vung lên hất nước trà nóng về phía đối diện.
Lan Hầu ngồi yên không lắc không rung, cũng không tránh né, chỉ khép mắt lại, tùy ý để nước trà quét qua hất lên mặt, nhỏ giọt xuống áo. Hình như cũng không làm phép chống đỡ, trên mặt lập tức hiện ra dấu vết bị phỏng.
Trương Thiên Tiếu chăm chú nhìn, một chân bó gói bỗng tung ra, đùng! Trực tiếp đạp bàn lật lên người Lan Hầu. Lan Hầu vẫn bình tĩnh ngồi đó. Trương Thiên Tiếu vặn người bò dậy lắc mông liền đi. Phủ Quảng Thiên Vương, trong bên trong thư phòng, Câu Việt thu tinh linh lại, cấp báo cho Quảng Lệnh Công tĩnh tọa sau bàn:
– Vương gia, người phái đi Chính Khí Môn liên lạc phát hiện người Chính Khí Môn chạy sạch, không biết đi đâu.
Quảng Lệnh Công mặt không đổi sắc, nói:
– Đệ tử Chính Khí Môn làm việc ở tiệm tạp hóa Chính Khí còn đó không?
Câu Việt:
– Đã hỏi qua, kinh doanh bình thường, vẫn còn đó.
Quảng Lệnh Công:
– Hòa thượng chạy được miếu còn đó, chuyện này gác lại đã phải đối phó chuyện trước mắt.
Thiên Nguyên Tinh, Thiên Nhai, bốn người Ngọc Linh rời lầu trà đi lại trên đầu đường, lắng tai nghe những bàn tán xung quanh.
– Thiệt đó hả? 5 triệu tinh nhuệ Đông quân bị 100 ngàn U Minh đại quân của Ngưu Hữu Đức diệt mất 3 triệu? Làm sao được chứ?
– Nghe như là không thể nào, nhưng tên kia hình như rất am hiểu lấy ít thắng nhiều, lúc trước nghe nói Chử Tử Sơn, trăm vạn tinh nhuệ còn không phải bị Ngưu Hữu Đức dẫn nửa đội Hổ Kỳ đánh bại. Sao không thấy bên Doanh gia đi ra giải thích, sẽ không phải là thật chứ?
– Giải thích cái gì? Không nghe nói hả? Doanh Vô Mãn còn đang trên tay Ngưu Hữu Đức, rồi sau Ngưu Hữu Đức đẩy ra Doanh Vô Mãn, chẳng phải Doanh gia tự vả miệng mình.
– Coi nào, ta nói sao Ngưu Hữu Đức leo tới cấp bậc Đại Đô Đốc Thiên Nhai nhanh như vậy, hóa ra sau lưng còn có trò mèo này!
– Đúng đó! Chẳng trách người Tụ Hiền Đường bắt rồi thả, 1 tỷ tỷ tiên nguyên đan đó, hóa ra hiện tại tiên nguyên đan đắt muốn chết đều là do Doanh gia làm ra!
– Cầm phi kia nói Doanh Cửu Quang muốn tạo phản, không biết có đúng không nữa.
– Đừng nói bậy, chuyện tập trung bùng nổ cùng lúc, rõ ràng đây là có người lại ra tay nhắm vào Doanh Thiên Vương.
– Ngươi có thấy qua pháp ấn của Cầm phi là thế nào chưra?
– Hắc, còn thế nào nữa? Phía trước mới tuôn ra Ngưu Hữu Đức tàn bạo bất nhân, chớp mắt lại rầm rộ ầm ĩ tới trên đầu Doanh Thiên Vương, những thứ nhắm vào Ngưu Hữu Đức lúc đầu không phải là Doanh Thiên Vương làm ra chứ?
– Có khả năng này. Doanh Thiên Vương chơi Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức lập tức phản kích. Vậy cũng nói được.
Người khắp nơi không rõ chân tướng bàn tán đủ loại khả năng, người tầng chót căn bản không rõ ngọn nguồn chuyện này, nào biết đọ sức phía sau, hiểu biết tin tức cũng rất có hạn. Đừng nói là Doanh Thiên Vương, ngay cả Miêu Nghị cũng là ở tít trên cao đối với những người này, bình thường còn không có tư cách chạm tới, làm sao có thể biêt nội tình, chỉ có thể mù mờ đoán bậy thôi.
Còn người chân chính biết chân tướng sẽ không bàn luận như vậy.
Chân chính làm người trong thiên hạ khiếp sợ vẫn là trận chiến Hắc Long Đàm, cứ việc lúc trước có lời đồn nói Doanh Thiên Vương chịu thiệt, nhưng đa số biết nội tình sẽ không nói lung tung chuyện này, đa số mọi người thẳng đến giờ mới thấy chân tướng, chấn động vì Ngưu Hữu Đức đánh được như vậy, chấn động vì sức chiến đấu mạnh mẽ của đại quân U Minh, dẫn tới tiếng ồ một đợt lại một đợt, mọi người đều mơ hồ chính thức tôn sùng đại quân U Minh là quân đệ nhất thiên hạ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 32 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/01/2020 03:29 (GMT+7) |