Dương Triệu Thanh căn bản không để ý đến điều này, lại từ vòng tay trừ vật của Doanh Vô Mãn lấy ra một cây chủy thủ như ý. Tiếp đó trực tiếp chậm rãi đâm vào sườn bộ của Doanh Vô Mãn:
– Chuyện đó cuối cùng thì trả lại cho Hầu Gia hay là không trả đây?
Cảm nhận được mũi chủy thủ sắc bén đã đâm rách da, Doanh Vô Mãn vội vàng nói:
– Được.
Động tác của cây chủy thủ trên tay chậm lại, Dương Triệu Thanh lại nhìn chăm chăm về phía Chiết Xuân Thu cùng đám tùy tùng.
Ta sợ chúng ta chân trước vừa đi, hai vị kia nhất định sẽ để Ngao Phi dẫn binh đuổi theo.
Chiết Xuân Thu vội vàng khoát tay nói:
– Ngươi yên tâm, không có, tuyệt đôi sẽ không có.
– Lời ngươi nói chỉ vô dụng.
Dương Triệu Thanh trực tiếp phủ định, lại nói bên tai Doanh Vô Mãn:
– Hầu Gia, để cho thuộc hạ của ngươi trước tiên chế trụ hai người bọn họ lại. Sau khi Hầu Gia thoát thân quay trở lại thả bọn hắn ra cũng chưa muộn, có vấn đề gì hay không hả?
Chủy thủ trong tay lại từ từ đâm vào.
Yết hầu Doanh Vô Mãn thẳng đứng bỗng nhúc nhích, lập tức nói với Ngô Tiên Kỳ:
– Nghe theo.
Ngô Tiên Kỳ kéo căng khuôn mặt quay đầu nhìn về phía hai người Chiết Xuân Thu, lúc này Chiết Xuân Thu chậm rãi lui về sau, vẻ mặt lúng túng nói:
– Hầu Gia, thế này không ổn đâu.
Máu từ vết đâm bên sườn của Doanh Vô Mãn chảy ra đã thấm cả vạt áo, hắn choáng váng cắn răng nói:
– Tạm thời ủy khuất cho các ngươi một chút, nếu ta xảy ra chuyện gì đó các ngươi cũng không thoát thân được đâu.
Một câu nói cuối cùng lại nói đến vấn đề quan trọng. Chiết Xuân Thu dừng bước, vẻ mặt hắn vô cùng xoắn xuýt.
Doanh Vô Mãn cảm nhận được rõ ràng động tác của cây chủy thủ bên sườn eo mình nên quát lên với Ngô Tiên Kỳ:
– Nhanh lên.
Ngô Tiên Kỳ chắp tay với Chiết Xuân Thu nói:
– Đại chưởng quỹ, đắc tội!
Sau đó hắn lách mình đến gần, nhanh chóng ra tay, trói chặt hai người kia lại.
Hai người Chiết Xuân Thu mím chặt môi, không có phản ứng gì. Ai ngờ Dương Triệu Thanh lập tức quay sang Từ Đường Nhiên nói kèm thêm một cái liếc mắt đầy ẩn ý:
– Từ huynh, sang kiểm tra một chút.
Từ Đường Nhiên tất nhiên hiểu ý, chợt đi đến, trên mặt lộ ra nụ cười nhe răng nham nhở.
Chiết Xuân Thu lập tức cảm nhận được mùi nguy hiểm tự nụ cười giả tạo trên mặt Từ Đường Nhiên, cuống quýt lùi về phía sau:
– Có ý gì?
Ngô Tiên Kỳ cũng nhận ra điều khôn đúng, đứng trước mặt Từ Đường Nhiên ngăn cản:
– Ngươi muốn làm gì?
Ai ngờ trong đình lại vang lên tiếng hét của Doanh Vô Mãn:
– Ngươi tránh ra.
Ngô Tiên Kỳ trố mắt. Khó khăn dịch chuyển nhường đường.
Từ Đương Nhiên cũng không nói hai lời, xông lên đánh hai bạt tai, làm cho hai người Chiết Xuân Thu bị đánh đến mức khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi. Lúc trước hắn đã từng bị bọn chúng chỉnh đốn, trong miệng thiếu mất nửa cái răng. Hắn đã sớm nói với Chiết Xuân Thu rằng, tuyệt đối đừng rơi vào tay hắn!
Hai người trực tiếp ngã quỵ xuống đất dùng sức lắc đầu. Trước mắt đều là hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng, trên thân lại bị trói buộc không cách nào thi triển pháp lực chống cự lại lực tát của Từ Đường Nhiên.
Sau khi xác nhận cả hai người hoàn toàn đã bị cấm chế, Từ Đường Nhiên lây túi thú vật trên thân hai người kia trực tiếp thu giữ.
Đang muốn lách minh đi qua, kết quả đang đi lại bị Ngô Tiên Kỳ bắt lại, nửa đường Ngô Tiên Kỳ chặn lại, đưa tay bóp chặt cổ Từ Đường Nhiên.
Doanh Vô Mãn lập tức phát giác cây chủy thủ bên hông mình lại đâm mạnh vào thêm một đoạn, lúc này mới kinh hãi nói:
– Ngô Tiên Kỳ ngươi muốn làm gì?
Ngô Tiên Kỳ bóp cổ Từ Đường Nhiên, gương mặt lạnh lùng nói:
– Hầu Gia, ty chức cũng là vì muốn tốt cho ngài. Nếu như cứ để bọn chúng mang người đi như vậy, vạn nhất bọn hắn không tha cho ngài thì phải làm sao bây giờ? Hầu gia, Ngưu Hữu Đức người kia ta cũng từng nghe qua rồi, chính là một tên điên. Chuyện gì hắn ta cũng làm được. Nếu như người thật sự rơi vào tay hắn mà nói sẽ rất nguy hiểm.
Hắn muốn tự bảo vệ mình, thật sự là cảnh ngộ của Chiết Xuân Thu làm cho hắn có chút thất vọng và đau khổ. Vạn nhất Dương Triệu Thanh lại muốn Doanh Vô Mãn ép hắn khoanh tay chịu trói thì phải biết làm thế nào? Nhìn tình hình trước mắt, đến tám chín phần Doanh Vô Mãn vì muốn bảo vệ tính mạng nên sẽ đáp ứng đấy. Lại nhìn cảnh ngộ của Chiết Xuân Thu, hắn tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tay đối phương đâu. Giao tính mạng mình vào tay quân địch quá mức nguy hiểm. Cho dù Doanh Vô Mãn có nói hắn cũng quyết không nghe theo.
Doanh Vô Mãn nghiêng đầu nói:
– Hắn nói cũng đúng. Dương Triệu Thanh, làm sao ta tin được ngươi sẽ thả ta trở về.
Dương Triệu Thanh đáp:
– Chuyện này quá đơn giản. Vừa rồi nghe Hầu Gia xưng hô, vị này tên là Ngô Tiên Kỳ đúng không? Ngô Tiên Kỳ, đoạn đường này ngươi hãy hộ tống cùng đi với bọn ta, sau khi rời khỏi nơi này ta sẽ trả lại Hầu Gia cho ngươi. Nếu như chúng ta không chịu giao người, khoảng cách chỉ gần trong gang tấc. Bằng tu vi của ngươi mà nói muốn giết ta dễ như trở bàn tay, người khác muốn cứu ta cũng không kịp. Như thế nào hả? Hầu Gia, ngươi nói đi.
Doanh Vô Mãn vội vàng nói:
– Tốt! Hy vọng ngươi nói lời giữ lấy lời! Ngô Tiên Kỳ, ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu như hắn nuốt lời lập tức làm thịt bọn chúng.
– Ty chức tuân lệnh.
Ngô Tiên Kỳ sảng khoái đáp ứng. Lại buông Từ Đương Nhiên ra, xác định bọn họ không để Doanh Vô Mãn cho người chế trụ mình lại, xác nhận bản thân hắn không bị nguy hiểm đến tính mạng lúc này mới yên lòng. Tính mạng của Doanh Vô Mãn vô cùng quan trọng, cứ thống khoái là tốt rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 31 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/01/2020 11:29 (GMT+7) |