Nói trắng ra, hóa duyên là gọi cho dễ nghe thôi, thông tục mà nói, hóa duyên thực ra chính là ra ngoài xin ăn, đệ xin ăn cũng phải xin bao nhiêu năm rồi, nếu như còn cần cái thể diện này há chẳng phải là chết đói rồi sao? Hơn nữa, huynh đã từng nhìn thấy hòa thượng nào hóa duyên lấy đồ vẫn còn sẽ trả lại hay không? Ách… đương nhiên rồi, bần tăng và lão lừa trọc đó không giống nhau, bần tăng chắc chắn là sẽ trả lại.
… Đại ca, Ngọc La Sát cũng là người trong phật môn, một chút này cô ấy hiểu hơn huynh, sẽ không để bụng đâu, là huynh tự mình nghĩ nhiều rồi, hóa duyên sao có thể liên quan đến việc không cần mặt mũi chứ, thật sự là phục huynh được!
“…” Miêu Nghị trợn mắt há miệng, lẽ nào là ta sai rồi sao? Hắn cứ thế bị Bát Giới nói cho suýt chút nữa không phản ứng được, sau khi trở lại bình thường mới nghĩ ra, tình cảm không cần thể diện còn có thể giải thích như vậy, hòa thường ra ngoài hóa duyên cũng không phải là ngửa tay xin đồ của người ta sao?
Hắn cũng không muốn nghĩ đến lúc hắn mới tới Phong ấn chi địa nhìn thấy Bát Giới đầu đầy tóc dài, hỏi Bát Giới có phải là hoàn tục không, Bát Giới lúc ấy liền nói trắng ra: Hoàn tục cái gì, làm hòa thượng rất tốt, có thể làm người hai mặt!
Đây chính là lời thật lòng của hắn, đây chính là làm lợi ích của việc làm hòa thượng, lúc không có việc gì làm thì đi làm chuyện bình thường, tình hình không đúng lập tức bày ra điệu bộ của người xuất gia, trái phải đều có thể nói lý, hắn rất thích chuyến đi này, thật sự không muốn hoàn tục.
Thế nhưng Miêu Nghị vẫn là dần dần buông lỏng hắn, buông tay rồi, thực sự là mấy lời của Bát Giới như dao trích kiến lòng hắn đau nhói, Bát Giới nói hắn từ nhỏ đã phải đi ra ngoài hóa duyên, cũng chính là xin ăn, làm cho nội tâm của Miêu Nghị tràn đầy sự hối hận và hổ thẹn, nắm tay đang nắm lên lại không thể đập vào mặt Bát Giới một trận.
Sau khi buông tay, Miêu Nghị trầm giọng nói:
– Lần này bỏ đi, sau này đừng ngửa tay đòi tiền Ngọc La Sát nữa, đệ không cần thể diện nhưng ta vẫn cần thể diện. Hơn nữa, đệ không nhìn ra sao, đây là cô ta muốn để đệ ỷ lại vào cô ta, nếu đệ thật sự muốn tự tại một chút, thì bớt nợ người ta một chút đi, bằng không sau này đệ ở trước mặt người ta phải trực tiếp cúi người mà nói.
Bát Giới thuận miệng nói:
– Nhớ rồi, nhớ rồi, chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau.
Thấy thái độ của Miêu Nghị đã mềm đi, lại vội vàng đổi chủ đề, nói:
– Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu? Huynh sẽ không thật sự có chuyện gì để đệ đi làm đấy chứ, đệ biết, tu vi của đệ thấp, chuyện nguy hiểm huynh giữ ở mức độ vừa phải thôi, bần tăng sợ không kham nổi trọng trách này!
Hắn ở chỗ Ngọc La Sát đó nghe nói câu chuyện truyền kỳ của đại ca, thật sự có thể nói là nghe đến mức hãi hùng khiếp sợ, phát hiện đại ca sao lại làm việc nguy hiểm như thế hơn nữa còn không phải là việc nguy hiểm bình thường, đều là những việc người bình thường không dám đụng đến, quá dọa người rồi, bây giời hắn đã sớm có lo lắng rồi.
Miêu Nghị lấy tinh đồ ra kiểm tra một lượt, sau khi thu lại tinh đồ phất tay nói:
– Bớt dài dòng đi, cứ đi cùng ta là được, đến nơi rồi đệ khắc biết.
“Ồ!” Bát Giới bất đắc dĩ trả lời, đành phải nhanh chóng theo Miêu Nghị vào chỗ sâu trong tinh không.
Vân Tri Thu bên đó, Miêu Nghị vừa khôi phục pháp lực không bao lâu liền liên hệ ngay, U Minh Chi Địa tạm thời không có chuyện gì, tất cả đều bình thường. Miêu Nghị sợ Vân Tri Thu đang muốn để hắn nhẹ lòng, lại liên hệ với vài người khác hỏi thăm mới biết được ít nhiều cũng có chút chuyện, địa bàn lớn như vậy lại nhiều người như vậy làm sao có thể không có một chút chuyện nào chứ, chỉ có điều đều bị Vân Tri Thu ra mặt ứng phó hết, trước mắt mà nói xác thực là tạm thời không có chuyện gì, trọng nhà bên đó trên trên dưới dưới Vân Tri Thu đều sắp xếp ổn thỏa.
Cùng vì vậy, Miêu Nghị mới quyết định thuận tiện đưa Bát Giới đi làm việc khác coi như là thử thăm dò xem, ngược lại bây giờ Bát Giới lại không tiện ra mặt, không tiện xuất hiện ở U Minh Đô thống phủ.
– Đại ca không đúng, chúng ta đã chạy đến Vị Tri Tinh Vực rồi, chúng ta đang phải đi đâu?
Khoảng chừng một tháng sau, Bát Giới núp ở trong thú túi bị Miêu Nghị triệu ra, trong tay Bát Giới cầm tinh đồ, lộ diện một cái liền kêu lên một tiếng, nhìn đông nhìn tây khắp nơi, bộ dạng kỳ quặc.
Hắn là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Vừa nhìn thấy là Vị Tri Tinh Vực trong lòng liền có chút sợ sệt, không nói rõ được hắn không muốn đi.
Đã đến bước này rồi, Miêu Nghị không định sẽ lừa gạt hắn cái gì nữa, cũng lười dài dòng với tên gia hỏa này, hỏi:
– Đệ biết vì sao Ngọc La Sát có thể bị ta dẫn đến Phong ấn chi địa không?
Bát Giới cười ha ha nói:
– Biết, không phải là bị huynh dùng cái gì mà Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn dẫn dụ đi sao, nữ nhân đó cũng là…
Hắn đang nói bỗng nhiên dừng lại, lén lén lút lút nhìn xung quanh, kinh nghị bất định, nói:
– Đại ca, sẽ không thật sự có cái gì mà Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn đó chứ?
Miêu Nghị gật đầu, nói:
– Không sai chuyện Bảo Tàng bị ta dùng việc của Phong ấn chi địa che dấu, trên thực tế bảo tàng của Nam Vô Môn quả thực là có tồn tại, chỉ là việc đó ta không dám nói với Ngọc La Sát, một khi làm cho dã tâm của cô ta nổi lên, huynh đệ chúng ta sợ là không có kết cục tốt.
– Rất đúng, rất đúng. Đệ nói này đại ca, huynh còn do dự gì nữa, mau lên đường thôi. Tốc độ chậm chạp đó của huynh, huynh cho đệ vào trong thú túi của huynh, đỡ làm chậm trễ huynh chạy đi, chúng ta nhanh lên một chút.
Bát Giới lộ ra vẻ mặt cấp bách, chủ động phối hợp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 30 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/01/2020 11:29 (GMT+7) |