Mức độ khai thác mỏ tinh tệ rất trọng đại. Viền mỏ tinh tệ bám vào vỏ quả đất đặc biệt cứng rắn. Vận dụng người bình thường để khai thác, tốc độ quá chậm. Trọng điểm là khu vực tinh cầu này không có nhiều nơi thích hợp để người bình thường sinh tồn. Cũng có nghĩa là phần lớn tinh cầu có chứa tinh tệ đều là nơi hoang vắng, không có trọng lực, không có không khí. Tinh cầu hoàn toàn lộ ra giữa tinh không. Người phàm căn bản không có cách nào tới đây khai thác. Theo lệ cũ phải vận dụng môn phái tu hành ở địa phương tới khai thác.
Môn phái tu hành ở địa phương tất nhiên cũng sẽ không khai thác không công. Nhất định là có tỉ lệ thù lao. Thiên Đình cũng muốn thu lợi. Thế lực địa phương tất nhiên cũng muốn chia một chén súp. Ở trên địa bàn của ta phát hiện mỏ tinh tệ không chia phần cho ta sao được?
Đợi đến khi mấy thứ này được quyết định xong, nhiệm vụ quân Bắc Đấu đóng ở đó mới coi như đã hoàn thành, mới có thể giao nhận, rời khỏi đó.
Mà hiện tại Miêu Nghị và Chiến Như Ý cũng là một thành viên của quân Bắc Đấu, lại là đại thống lĩnh dẫn binh, dã nói rõ chức trách của hai người.
Sau khi nói một hồi, Bá Ước gọi người qua, dẫn Miêu Nghị và Chiến Như Ý đến Bộ làm thủ tục tiến vào Tả Đốc Vệ. Chiến Như Ý có mười người tùy tùng đi theo. Nàng đủ quân số, Miêu Nghị chỉ có Dương Khánh, Từ Đường Nhiên, Dương Triệu Thanh, Diêm Tu, Hải Bình Tâm mới đạt được một nửa nhân số của Chiến Như Ý.
Điều khiến Miêu Nghị tương đối ghen tị, chính là vừa rồi nhìn thấy người Chiến Như Ý dẫn lên núi, mi tâm ẩn hiện pháp tướng. Không ngờ toàn bộ là tu sĩ Thải Liên nhất thủy. Hiển nhiên bọn họ không phải nhân mã được dẫn từ Thiên Nhai tới, mà là ủng hộ của thế lực sau lưng dành cho nàng. Đây là chênh lệch gia thế bối cảnh, khiến ngươi chỉ có thể hâm mộ.
Sau đó Bá Phó tổng lại an bài người đưa Miêu Nghị và Chiến Như Ý đi tới vị trí của từng người để nhậm chức.
– Ngưu Hữu Đức!
Một đám người lao ra tinh không. Chợt nghe Chiến Như Ý hô to một tiếng. Chờ Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Chiến Như Ý cười lạnh phất ngón tay tới.
– Hôm nào nhất định đi thăm hỏi. Không biết ý của ngươi thế nào?
– Vẫn không cần tới thăm hỏi đâu. Ta và nàng không quá quen thuộc, không chào đón!
Miêu Nghị rất không khách khí đáp lại một câu. Hắn lười lại để ý nữa, vung tay lên. Mọi người tiếp tục chạy đi.
Lại tự rước lấy nhục, Chiến Như Ý thiếu chút nữa cắn nát răng. Cảm giác lần lượt bị đánh vào mặt đau đớn thế nào, người ngoài khó có thể cảm nhận…
Lục Chỉ Tinh. Nơi đóng quân chính của Hắc Hổ Kỳ.
Mảnh tinh vực này tuy rằng không có nhiều tinh cầu thích hợp cho nhân loại sinh tồn. Chỉ có điều nơi được lựa chọn đóng quân tất nhiên vẫn khá một chút.
Tương đối mà nói, cũng chỉ có thể là tốt hơn một chút mà thôi. Dù sao vùng này không có nhiều nơi để lựa chọn.
Lục Chỉ Môn, một môn phái có gần vạn đệ tử tu hành. Ban đầu, Lục Chỉ Tinh chỉ là một tinh cầu vô danh hoàn cảnh sống rất ác liệt. Trên tinh cầu không có người ở, không có một ngọn cỏ, cũng không có không khí bình thường để hít thở. Sau tổ sư Lục Chỉ khai sơn Lục Chỉ Môn tới đây, tiến hành các loại cải tạo quy mô lớn. Thí dụ như hỏa thiêu loại khí thể trừ tai hại, hóa băng nguyên thành sông, lại trồng các loại cây cối với quy mô lớn, mới có thể khiến tình hình thiên địa ở đây vận chuyển giống bình thường. Phải tốn khá nhiều công sức mới cải tạo ra một môi trường có thể để cho người ở.
Theo luật pháp của Thiên điều, mở ra một tinh cầu cho Thiên Đình, đây là công đức. Theo lý thuyết là phải được trọng thưởng. Chỉ có điều Thiên Đình phái người tới, vừa nhìn thấy hoàn cảnh của nơi này, trọng thưởng không có, trực tiếp cướp lấy tinh cầu này, chỉ thưởng cho Lục Chỉ sự khen ngợi.
Vì sao? Thiên Đình phái người tới nơi này làm quan chưa từng có người nguyện ý tới. Tinh cầu lớn như vậy, chỉ ném qua hai hà bá và hai sơn thần. Bởi vậy có thể thấy được một chút.
Cả tinh cầu có chín thành hoang tàn vắng vẻ. Chỉ có một con sông chảy qua. Hai bờ sông mới có thảm thực vật màu xanh. Các nơi khác căn bản loại không có sự sống. Nói cho cùng vẫn là thiếu nước. Một con sông duy nhất chảy còn phải do bày bố trận thế ở trên băng nguyên tăng cường ánh sáng mặt trời chiếu xuống băng nguyên, khiến băng nguyên tan chảy mới hình thành được. Nơi quỷ quái này, sau khi hơi nước bốc lên, lại chỉ hình thành mây, mưa trên bầu trời băng nguyên. Nói cách khác, cả tinh cầu chỉ có trên băng nguyên mới có mưa. Những nơi khác chưa từng thấy qua bộ dạng nước mưa thế nào. Có thể trồng được cây sống mới lạ.
Lục Chỉ vốn định dựa vào công đức này, kiếm một chức quan ở Thiên Đình. Ai ngờ chỉ là một tinh cầu nát. Tinh cầu to như vậy lãng phí cũng đáng tiếc. Không ai xử lý, sau đó khẳng định lại bị phế bỏ. Nhiều năm tâm huyết không muốn lãng phí. Sau đó hắn dứt khoát ở lại đây khai sơn lập phái, thu đồ đệ ở địa phương. Cuối cùng có khí phái Lục Chỉ Môn ngày hôm nay.
Khoan hãy nói, một môn một hộ ở nơi này, sơn thần và hà bá các loại ở đây muốn không làm tốt quan hệ với Lục Chỉ Môn cũng khó. Địa phương khác quá hoang vắng. Mấy thần gần như là trường kỳ ăn ở tại Lục Chỉ Môn, khiến bọn họ giống như đệ tử của Lục Chỉ Môn. Có thể bị đày tới nơi đây làm quan, tất nhiên là không được thế. Ở nơi chim không ỉa này, phía trên cũng lười quản.
Cũng không ai cướp vị trí của bọn họ. Chỉ cần định kỳ báo tình hình Lục Chỉ Tinh lên trên là được. Mà núi thần, hà bá quan nhỏ nữa cũng là quan viên của Thiên Đình. Có tấm da con cọp này ở đây, dường như cũng không có ai dám ở đây gây khó xử cho Lục Chỉ Môn. Lục Chỉ Môn một mình ở nơi hẻo lánh xa thành phố ngược lại trong họa được phúc.
Mà sau khi tu vi của Lục Chỉ đột phá cảnh giới Thải Liên, cuối cùng cũng được như nguyện, được Thiên Đình chiêu nạp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/12/2019 03:36 (GMT+7) |