Miêu Nghị cũng biết lão, chẳng qua là trước kia không có chào hỏi mà thôi, dừng ở trước mặt Hồng Trường Hải chắp tay nói:
– Đông Lai động Miêu Nghị ra mắt Hồng trưởng lão.
Tự nhiên Hồng Trường Hải không xa lạ gì tên Miêu Nghị mà Lam Ngọc môn muốn phát triển thành nội gián nằm vùng ở Nam Tuyên phủ, lão còn âm thầm tham dự vào chuyện này, lúc này liếc nhìn về phía bọn Tần Vi Vi, khẽ ôm quyền nói:
– Thì ra là Miêu động chủ, nghe nói đệ tử Lam Ngọc môn ta ở Đông Lai động theo Miêu động chủ rời đi Đông Lai động đã lâu, không biết bọn họ đang ở chỗ nào?
Vừa mở miệng liền hỏi tới chuyện này, làm cho khóe miệng Miêu Nghị giật giật, buông tiếng than dài:
– Xấu hổ, trước đó bọn họ đánh một trận Đông Lai động không thể may mắn thoát khỏi, cho nên tại hạ mới cố ý tới báo cho quý môn một tiếng!
Thì ra là cố ý báo cho chuyện này, Hồng Trường Hải âm thầm gật đầu, phát hiện vị Miêu động chủ này rất thực tế, còn tốt hơn tên Dương Khánh vong ân phụ nghĩa kia nhiều.
Lão cũng không nghi ngờ gì khác, trận chiến này đệ tử Lam Ngọc môn chết không phải số ít, mấy tên ở Đông Lai động kia không thể may mắn thoát khỏi cũng hợp tình hợp lý, tò ra có hơi thương cảm nói:
– Cũng là chết trận vì Nam Tuyên phủ, đáng tiếc Dương phủ chủ…
Lão không nói hết lời, nhưng cho dù là dùng mông cũng có thể đoán ra được đoạn sau, chắc chắn là đang oán giận Dương Khánh bất nhân bất nghĩa.
Thế nhưng đây không phải là chuyện Miêu Nghị quan tâm, trực tiếp mở miệng nói:
– Hồng trưởng lão, ta còn có một tin vui báo cho lão.
Hồng Trường Hải sửng sốt:
– Tin vui ư, tin vui gì vậy?
Lão hết sức nghi ngờ, đã trở mặt với Nam Tuyên phủ như vậy, còn có thể có tin vui gì.
Miêu Nghị nhìn đám đệ tử Lam Ngọc môn phía sau lão cười nói:
– Ta và Lam Ngọc môn các ngươi cũng coi như người quen cũ, lúc trước thường nghe bọn Trịnh Kim Long nhắc tới Lam Ngọc môn, kính ngưỡng đã lâu. Có câu nước không chảy tới ruộng người ngoài, hiện tại thành viên Đông Lai động ta thiếu hụt, trước tiên ta lập tức nghĩ tới các ngươi. Có ai muốn tới Đông Lai động ta, bây giờ có thể đi theo ta, mọi người không cần khách sáo.
Theo hắn thấy, mình bằng lòng để cho bọn họ gia nhập Đông Lai động, trở thành một thành viên trong quy tắc chia sẻ thiên hạ nguyện lực, bọn họ phải thật sự vui mừng mới đúng. Cần phải biết có không có bao nhiêu tu sĩ muốn gia nhập mà không được, mình chủ động tới cửa chiêu mộ, chắc chắn người ta sẽ hết sức vui mừng.
Hắn không ngờ rằng đám đệ tử Lam Ngọc môn trước mặt không ai tỏ ra cao hứng, ngược lại nhất tề sửng sốt. Bọn họ cho rằng tên khốn Miêu Nghị này đang muốn bẫy người, chúng ta đã trở mặt với Dương Khánh, bây giờ ngươi còn muốn chiêu mộ chúng ta sao?!
Tin vui cái rắm! Hồng Trường Hải có hơi nghi ngờ tên này có phải là kẻ ngốc thật hay không, hay là cố ý mang mọi người ra đùa giỡn, kích động trong lòng muốn phun nước bọt vào mặt Miêu Nghị.
Bất quá nhìn dáng vẻ Miêu Nghị hết sức bình thường, không giống đang gạt người, ánh mắt Hồng Trường Hải chợt lóe, cẩn thận nghiền ngẫm lời Miêu Nghị vừa nói, chợt cảm thấy dường như hắn đang ám chỉ chuyện gì đó.
Miêu Nghị mới vừa nói hắn và Lam Ngọc môn là người quen cũ, lại nói Trịnh Kim Long thường nhắc tới Lam Ngọc môn, còn nói nước không chảy tới ruộng người ngoài… Nghĩ tới đây, tựa hồ Hồng Trường Hải có hơi hiểu Miêu Nghị đang ám chỉ cái gì. Cần biết lúc trước bọn Trịnh Kim Long mang theo nhiệm vụ đi phát triển Miêu Nghị thành gian tế nằm vùng ở Nam Tuyên phủ, chẳng lẽ…
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Hồng trưởng lão liếc nhìn đám người Tần Vi Vi nơi xa, chần chờ nói:
– Dương Khánh sẽ đồng ý sao?
Miêu Nghị đáp rất sảng khoái:
– Phủ chủ không có ở đây, Tần sơn chủ đồng ý cũng chẳng khác gì.
Hồng trưởng lão ngạc nhiên nói:
– Là Tần Vi Vi bảo ngươi tới ư?
Miêu Nghị làm ra vẻ như đang suy tính giùm cho bọn họ, buông tiếng than dài:
– Lão cảm thấy nàng sẽ chủ động để cho ta tới sao? Lúc đầu nàng không đồng ý, là ta hao hết miệng lưỡi tranh thủ được sự đồng ý của nàng, thừa dịp bây giờ đầu óc nàng nóng lên, không tiện đổi ý, các ngươi nhanh lên một chút. Nếu không chờ lát nữa nàng bình tĩnh lại, sẽ đổi ý không chấp nhận cũng không chừng.
Hồng trưởng lão do dự không quyết, còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc Miêu Nghị là có ý gì, có đúng như suy đoán của lão hay không.
Thấy lão rề rà do dự như vậy, Miêu Nghị cười lạnh trong lòng. Đệ tử Lam Ngọc môn chạy tới đây không phải là muốn gia nhập vào trong quy tắc sao, làm giá như vậy làm gì chứ?!
– Các ngươi không bằng lòng gia nhập thì thôi, ta đi tìm người khác.
Miêu Nghị quay đầu bước đi, không khách sáo chút nào, không muốn làm cho đối phương tự cao tự đại.
– Chậm đã!
Hồng trưởng lão giơ tay lên gọi hắn lại.
Miêu Nghị vui vẻ trong lòng, cơ hội tốt như vậy có không biết bao nhiêu tu sĩ thiên hạ cầu còn không được, cũng biết đối phương không bỏ được, làm sao có thể bỏ qua cơ hội chủ động đưa tới cửa.
Mặt Miêu Nghị không đổi sắc xoay người lại:
– Hồng trưởng lão có gì chỉ giáo?
Trong mắt Hồng Trường Hải lóe lên vẻ quả quyết, hiện tại lão trở về sẽ không biết ăn nói thế nào, phải tìm một lý do đối phó. Dù sao Lam Ngọc môn sớm được mật báo, biết thật ra nội tâm tiểu tử này rất bất mãn đối với Dương Khánh, hôm nay bất kể là bất mãn thật hay là bất mãn giả, Hồng Trường Hải cũng quyết định động chút tay chân vào Miêu Nghị, còn đỡ hơn làm hỏng chuyện tay trắng trở về.
– Ngươi muốn bao nhiêu người?
Hồng Trường Hải cắn răng hỏi.
Đây chính là một vấn đề, Miêu Nghị hơi chìm vào suy tư. Đương nhiên là hắn muốn dưới tay mình có hàng ngàn hàng vạn nhân mã, nhưng đó là không thực tế, hắn không nuôi nổi, bất quá nuôi mấy chục người trước mắt hắn vẫn có khả năng làm được.
Nhưng hắn chỉ là một động chủ, nuôi mười mấy hai mươi người có thế nào quá mức nổi bật hay không… Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía Tần Vi Vi, hôm nay Tần Vi Vi đường đường là một sơn chủ cũng bất quá có chừng hai mươi tên thủ hạ. Mặc dù Tần Vi Vi nói có thể chiêu mộ được bao nhiêu sẽ báo lên giúp hắn bấy nhiêu, nhưng cũng không tiện làm quá đáng.
Miêu Nghị giơ hai ngón tay ra, thử hỏi:
– Cho ta hai mươi người được chăng?
Hồng Trường Hải ngơ ngẩn, kinh ngạc hỏi:
– Một Đông Lai động nuôi nhiều người như vậy ư, ngươi nuôi nổi sao?
Ý nói là đệ tử Lam Ngọc môn ta gia nhập Đông Lai động ngươi, không thể nào làm việc không lấy tiền công.
– Không cần quan tâm chuyện này!
Miêu Nghị nhìn đám đệ tử Lam Ngọc môn phía sau lão:
– Người Hồng trưởng lão mang tới có tu vi gì?
Hồng Trường Hải giới thiệu sơ lược:
– Lần này tới đây toàn là đệ tử tinh anh Lam Ngọc môn ta, tu vi thấp nhất là Bạch Liên tam phẩm, Bạch Liên tam phẩm đến ngũ phẩm có ba trăm ba mươi người, lục phẩm đến cửu phẩm có năm mươi tám người, cảnh giới Thanh Liên có mười hai người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/08/2019 03:36 (GMT+7) |