– Grào!
Nhiều lần Hắc Thán bị bắn bay rồi lại lần lượt bò dậy.
Hắc Thán không ngốc, sau khi chịu thiệt mấy lần thì nó gượng dậy rồi vòng quanh áp sát mục tiêu. Nhưng Lưu Tinh tiễn bị bắn ra quá lợi hại, chẳng những tốc độ nhanh mà còn biết quẹo cua truy kích, lại đánh gục Hắc Thán.
Hắc Thán cuồng bạo gầm rống:
– Grào!
Nhưng Hắc Thán không cách nào đến gần Đổng Ứng Cao, không thể tới gần thì không báo thù được, nó rất táo bạo.
Hắc Thán càng nóng nảy thì nhiều người càng thấy thú vị, dường như nhiều tử đệ quyền quý xem việc đùa nó là trò vui, một đám la hay.
Hắc Thán bị bắn bay ra một lần là bọn họ sẽ lớn tiếng hét hay, bọn họ la hay thì những người vòng ngoài lấy họ làm trung tâm sẽ hùa theo la lối.
Hạ Hầu Long Thành cười lớn huơ tay thúc giục:
– Bắn! Bắn mau! Nó lại bò dậy rồi!
Đám người Chương Hãn Phương cũng hưng phấn, Tô Lực thì thở phào nhẹ nhõm, cao giọng la hay.
Trên điểm cao nhất của tinh thể lơ lửng cách lối ra không xa, hai người đứng sóng vai nhau bình tĩnh nhìn cảnh đó.
Cao Quan đầu đội mũ cao, áo choàng đen khoác trên vai khoanh tay đứng nhìn nơi rộ lên tiếng la hay, lạnh nhạt nói:
– Đằng soái có thấy không?
Đằng Phi không trả lời, biểu tình cực kỳ khó xem không phải vì Miêu Nghị, ánh mắt sắc lạnh chậm rãi quét qua đám đông la hay.
Đổng Ứng Cao liên tục bắn hàng loạt, ánh mắt nhìn Hắc Thán dần lộ vẻ giật mình. Đổng Ứng Cao không ngờ tọa kỵ này trúng nhiều mũi tên của gã mà không bị gì, người khác không biết uy lực cung tên của gã nhưng Đổng Ứng Cao thì hiểu rõ.
Mặc dù tọa kỵ mặc chiến giáp Hồng Tinh nên uy lực cung tên khó thể xuyên thủng nhưng vẫn có thể truyền sức mạnh công kích qua nó. Nhìn Ngưu Hữu Đức bị gã bắn một mũi tên đánh gục là biết rồi, nhưng con tọa kỵ này chịu đựng bảy, tám mũi tên mà vẫn không ngã.
Người khác không biết chứ Đổng Ứng Cao thì rất rõ ràng, Phá Pháp cung kết hợp uy lực Lưu Tinh tiễn cùng lắm bắn ra mười lăm mũi tên. Sau mười năm mũi tên sẽ hao hết uy lực, cần sử dụng Kết Đan mới bổ sung được, bổ sung xong còn chờ tiêu hóa.
Có tiếng gầm ồm ồm chất chứa cuồng bạo vang lên:
– Trở về!
Khấu Văn Thanh vẻ mặt lo âu nhìn chằm chằm hư không chợt mắt sáng rực, nhìn Miêu Nghị giang hai tay hai chân lơ lửng, bàn tay nắm chắc Nghịch Lân thương bỗng nhúc nhích, hắn ngồi bật dậy, tiếng quát vừa rồi là giọng của Miêu Nghị.
Miêu Nghị nghiêng đầu phun búng máu:
– Phi!
Miêu Nghị giơ tay lau vết máu dính trên miệng mũi, hắn không phân rõ đâu là máu của mình đâu là của người khác. Miêu Nghị giơ tay ấn ngực, bụng, cơn đau nhói xộc lên não, xương ngực nát vài khúc, bị nội thương khá nặng.
Miêu Nghị rất mừng là nếu hắn không mặc chiến giáp Hồng Tinh chắc đã bị ba mũi tên đó xuyên thủng, hắn càng mừng vì uy lực trên mũi tên không lớn. Nếu ba đốm đen xoay tròn to cỡ hạt đậu tương lúc Miêu Nghị công kích thì hắn đã bị diệt, cũng may Yêu Nhược Tiên luyện chế chiến giáp giảm bớt một phần sức mạnh.
Dù có đầy đủ phòng ngự nhưng lúc trúng tên Miêu Nghị vẫn nhanh chóng xoay người, làm ra phản ứng giảm bớt lực, khiến mũi tên bay lướt qua mình.
Đừng nhìn Miêu Nghị chỉ phản ứng nhanh hơi xoay người một chút, thật ra động tác này đã giúp hắn nhiều, không để toàn bộ sức mạnh ập vào người ngay chính diện, đây mới là điểm then chốt hóa giải sức mạnh công kích cường đại. Không thì Miêu Nghị đã chẳng đứng lên nổi, nếu không thì bằng vào tu vi của hắn dù có chiến giáp Yêu Nhược Tiên luyện chế cũng không đỡ nổi.
Dù vậy Miêu Nghị vẫn bị uy lực mũi tên làm chết ngất, bị thương.
May mắn Miêu Nghị đã nuốt tinh hoa tiên thảo vào từ trước nên nhanh chóng tỉnh táo lại, có điều thân thể cần giảm xóc rồi mới đứng lên lại.
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn đám người cao giọng la hay, các nụ cười trên khuôn mặt đó trở nên dữ tợn trong mắt hắn, như thể hắn đang khắc ghi từng biểu tình của trăm vạn người này vào não, khắc cốt minh tâm!
Mọi người đều đang cười nhạo hắn, mọi người đều ước gì giẫm đạp hắn dưới chân để nhục nhã.
Hắc Thán bị bắn bay đi, sốt ruột gầm rống, nó bị cười nhạo như đang làm trò hề. Miêu Nghị thấy điều đó thì rực cháy lửa giận, sát ý cuồn cuộn dâng trào. Nghịch Lân thương bỗng leng keng vung ra chỉ vào mọi người, phát ra tiếng rồng ngâm. Tất cả đều đáng giết.
Hắc Thán bị bắn bay bò dậy, nó nghe tiếng kêu gọi quay đầu thấy Miêu Nghị sống lại.
Hắc Thán rống to:
– Grào!
Hắc Thán bỏ lại Đổng Ứng Cao chạy nhanh về.
Tiếng cười và tiếng la hay nối tiếp nhau chợt ngừng bặt, tất cả cùng nhìn sang.
Vẻ mặt Đổng Ứng Cao kinh ngạc. Không thể nào! Theo Đổng Ứng Cao biết thì trong tham khảo báo danh tu vi của Miêu Nghị là Kim Liên tứ phẩm, đây là tại sao lúc trước gã tự tin nói sẽ lấy đầu hắn xuống. Tu vi Kim Liên tứ phẩm bình thường bị trúng Lưu Tinh tiễn của gã làm sao đứng dậy được? Chẳng lẽ tên này che giấu tu vi? Không thể nào, lúc trước tập hợp trong lòng chảo chắc cũng bị kiểm tra một lần rồi, rất khó giấu diếm.
Hắc Thán chạy tới nâng Miêu Nghị lên, hắn chỉ thương vào Đổng Ứng Cao.
Miêu Nghị không hét to mà chỉ ồm ồm thốt ra một chữ:
– Giết!
Hắc Thán ngửa đầu gầm lên:
– Grào!
Hắc Thán bay cái vèo ra ngoài lại lao vào Đổng Ứng Cao.
Đám người hai bên cùng nhìn Đổng Ứng Cao, chờ xem gã ứng đối thế nào.
Đổng Ứng Cao cười khẩy nói:
– Hừ! Thật là không biết sống chết!
Đổng Ứng Cao chộp ba cây Lưu Tinh tiễn đặt lên dây cung, nhắm bắn.
Thấy Miêu Nghị xông tới gần, vang tiếng nổ điếc tai, pháp lực dâng trào, ba luồng sáng bắn nhanh ra.
Miêu Nghị xông thẳng tới trước bỗng đẩy một bàn tay ra, một đốm sáng vàng bắn tung trong lòng bàn tay hắn, chợt một quả cầu màu đỏ to lớn bị đẩy ra chặn lại ba luồng sáng.
Quả cầu đỏ vừa va chạm với ba luồng sáng thì chớp mắt ba luồng sáng hóa thành ba mũi Lưu Tinh tiễn đụng vào quả cầu đỏ.
Ầm!
Vang tiếng nổ đinh tai nhức óc khắp trời sao.
Người xem cuộc chiến còn tưởng mình bị hoa mắt, Đổng Ứng Cao cũng đinh ninh như vậy. Quả cầu lửa bị va chạm thì xoay lại, nổ tung úp ngược nuốt mất ba mũi Lưu Tinh tiễn của Đổng Ứng Cao.
Mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Đổng Ứng Cao cũng không phản ứng lại thì quả cầu đỏ chợt rút nhỏ gấp mấy lần rồi biến mất.
Quả cầu đỏ biến mất, Miêu Nghị không còn quả cầu yểm hộ đột nhiên xuất hiện lao tới. Đổng Ứng Cao nhanh chóng triệu hoán ba mũi Lưu Tinh tiễn.
Lưu Tinh tiễn đã bị Đả Bất Lạn kìm chặt trong bụng, bị Miêu Nghị thu vào trữ vật thủ trạc, cắt đứt liên kết với Đổng Ứng Cao và Lưu Tinh tiễn, gã lấy lại được mới lạ.
Không thể triệu hồi Lưu Tinh tiễn, Đổng Ứng Cao hoảng sợ tái mặt, hoàn toàn luống cuống. Lưu Tinh tiễn khó luyện hóa, Đổng Ứng Cao ngẫu nhiên mới có được báu vật này, chỉ có một cây cung, ba mũi tên. Không phải dùng mũi tên bình thường, mũi tên nào cũng quơ đại, hoặc lấy đại mũi tên nào đặt trên Phá Pháp cung là có thể phát huy uy lực.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/11/2019 03:36 (GMT+7) |