Mấy nữ nhân nhìn thấy hết. Mấy ngày nay bọn họ bị rung động lớn, đồ vật qua tay họ rất nhiều, bọn họ biết thu nhập lần này kinh người cỡ nào. Cơ Mỹ Lệ đã lấy ra sáu viên Kết Đan lục phẩm trong một trữ vật thủ trạc, còn có pháp bảo lục phẩm, tài vật càng là vô số kể.
Mọi người biết đại thống lĩnh Thiên Nhai là chức vụ nhiều mỡ nhất, nhưng không ngờ quyền thế của Miêu Nghị khi phát tài sẽ đáng sợ như vậy.
Vân Tri Thu tràn đầy thỏa mãn cất danh sách, cười nói:
– Mấy ngày nay mọi người vất vả, đại nhân có dặn trước mỗi người đều có thưởng, mỗi người một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan.
Vân Tri Thu nói xong nghiêng đầu sang bên.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi phát từng trữ vật giới chỉ vào tay mấy người. Đám Cơ Mỹ Lệ không khách sáo, được nhiều đồ như thế thì mình lấy chút ít có là gì.
Khi phát trữ vật giới chỉ vào tay Tử Vân, Tử Hoa đứng ở phía sau, Thiên Nhi cố ý dặn dò:
– Đây là của như phu nhân.
Thiên Nhi ám chỉ Hồng Trần, tương đương nhắc nhở phần thưởng này không phải cho các ngươi.
Tử Vân, Tử Hoa lên tiếng:
– Vâng, tạ ơn đại cô cô, tiểu cô cô.
Vân Tri Thu lên tiếng:
– Bên này không có chuyện của hai ngươi, về đi.
Tử Vân, Tử Hoa nhìn người khác, vốn định nghe xem họ nói cái gì nhưng phu nhân đã lên tiếng, hai người đành ngoan ngoãn lui ra.
Hai người đi rồi Vân Tri Thu nói:
– Dọn ghế cho mấy vị như phu nhân.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhanh chóng kéo ra ba cái ghế, bàn trà đặt hai bên dưới tay Vân Tri Thu. Tỷ muội Lang Huyên, Ngọc Nô Kiều, Cơ Mỹ Lệ, Tần Vi Vi, Pháp Âm, sáu người ngồi hai bên. Thiên Nhi, Tuyết Nhi pha trà xong quay về đứng hai bên Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu bưng trà nhấm nháp, nói:
– Lần này kêu mọi người sửa sang đồ vật chắc cũng thấy hết rồi, đó là thứ đại nhân vất vả kiếm được. Mọi người cùng trong gia đình, nên thứ đó vừa là của đại nhân cũng là của mọi người, sau này đại nhân còn phải bỏ tiền cho mọi người. Nhưng sống phải suy nghĩ lâu dài, không thể phân phối đưa vào tay mọi người hết một lần được, phải bỏ vào sổ sách công. Sau này mọi người ăn dùng chi tiêu đều chi từ trong nhà, ta là người quản lý, sự việc là như thế. Tóm lại đừng suy nghĩ nhiều, nếu trong lòng ai có ý kiến gì thì nói ra ngay bây giờ đi.
Sáu nữ nhân nhìn nhau, không ai hé răng.
– Đã không có ý kiến vậy ta nói chuyện khác.
Vân Tri Thu đặt tách trà xuống, quét mắt khuôn mặt sáu người:
– Tuy các ngươi đều là thiếp thất của đại nhân, đại nhân cưới các ngươi về thì nên nuôi các ngươi, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Thật ra đại nhân chưa hề bạc đãi các ngươi, bình thường các ngươi chi tiêu có thấy đại nhân eo hẹp khắt khe gì không? Cho các ngươi đãi ngộ sợ là tốt nhất từ lúc các ngươi chào đời tới nay chưa được thấy. Sư phụ, phụ huynh của các ngươi ở bên ngoài vất vả khổ cực một năm sợ là không kiếm nhiều bằng các ngươi phục vụ đại nhân nhận được.
– Chuyện ở tiểu thế giới không lấy ra so, cứ nói bên đại thế giới đi. Có thiếp thân mấy nhà được đãi ngộ tốt như Miêu gia? Tiên Nguyên đan để tu hành có dư dả không? Đừng nói Thiên Nguyên tinh, dù là nguyên Ất Tử vực cũng không có. Đô Thống đại nhân của Ất Tử vực cũng không hào phóng đến vậy.
– Cho nên đại nhân đã làm đủ bổn phận rồi, mọi người tự hỏi lương tâm mình đi, bản thân có làm tốt bổn phận của thiếp thất chưa? Đều muốn làm bình hoa đặt một chỗ sao? Ta đã xem sổ sách cửa hàng các ngươi mấy năm nay. Trừ cửa hàng của tỷ muội Lang Huyên có doanh lợi ra, ba cửa hàng khác đừng nói kiếm tiền chi tiêu cho mình, mỗi năm nộp lên thuế thu cho Thiên Nhai cũng không đủ! Còn phải lấy trướng mục trong nhà ra chi, tăng thêm chi tiêu cho nhà mình.
– Lúc trước ta không lên tiếng là bởi vì các ngươi mới tới chưa hiểu rõ tình huống, nên cho các ngươi thời gian. Nhưng mười năm đã qua mà không có chút thay đổi nào, các ngươi cũng nên cho một lời giải thích đi? Trong nhà giàu mấy cũng không chịu nổi phá của như vậy!
Tần Vi Vi im lặng cúi đầu, phát hiện từ khi nàng đến đại thế giới đều không làm được gì, thành phế vật ăn cơm trắng. Trong các thiếp thân thì Tần Vi Vi không quá đẹp, nên nàng vẫn luôn sốt ruột, còn xin nghĩa phụ Dương Khánh tìm cách giúp mình.
Ngọc Nô Kiều mấy lần muốn nói lại thôi cuối cùng bất bình nói:
– Hồng Trần thì sao? Hồng Trần không làm gì hết đương nhiên sẽ không lỗ vốn, nhưng Hồng Trần cũng vẫn lấy tiền trong nhà, rõ ràng là đại nhân thiên vị!
– Thiên vị?
Vân Tri Thu nhìn Ngọc Nô Kiều chằm chằm, giọng điệu nghiêm khắc hơn:
– Ngươi không biết giá trị một cửa hàng trong Thiên Nhai sao? Rất nhiều người đưa tiền cũng chưa chắc mua được! Đại nhân mua cửa hàng tặng cho ngươi mà không cho Hồng Trần, sao lúc đó ngươi không nói đại nhân thiên vị đi? Hồng Trần không làm gì nhưng đưa đồ nhiều ít đều không so đo, cam nguyện làm bình hoa đặt trong góc không ai hỏi đến, sao ngươi không so bì mấy cái này đi? Hơn nữa thân thể của Hồng Trần đã cho đại nhân, còn ngươi thì sao? Kêu ngươi thị tẩm thì ngươi cảm thấy mình uất ức, bị ăn hiếp, còn làm ra thư bỏ thê. Ngươi nghe nói qua thiếp thân nhà ai làm chuyện như vậy không? Ngươi còn có mặt mũi so bì với Hồng Trần, muốn nói chuyện xấu hổ của ngươi cho các tỷ muội nghe không?
Ngọc Nô Kiều xấu hổ tức giận đỏ mặt, bị Vân Tri Thu chặn họng á khẩu, cắn môi cúi đầu.
Mấy nữ nhân ngạc nhiên cùng nhìn Ngọc Nô Kiều, lần đầu tiên mọi người nghe nói nàng quậy ra vụ thư bỏ thê, chuyện gì đây?
Cơ Mỹ Lệ im lặng một lúc, nói:
– Phu nhân, việc này cũng không thể hoàn toàn trách chúng ta. Buôn bán đủ loại ngành nghề trong Thiên Nhai đều đã có người làm, cửa hàng chúng ta không có cách buôn bán, không bột đố gột nên hồ. Trong cửa hàng của tỷ muội Lang Huyên còn xem như bán đồ có đặc điểm riêng, ba nhà chúng ta mà tính là bán đồ sao? Phu nhân không thể bắt chúng ta tay không bắt sói được!
Vân Tri Thu gật đầu nói:
– Lời này nói cũng đúng, người trong nhà không thể vô lý gây rối, có chuyện phải theo theo sự thật, theo đạo lý.
Vân Tri Thu đổi đề tài:
– Bên Vô Lượng quốc tiểu thế giới Linh Lung tông đã hiệu mệnh dưới tay đại nhân, gần đây Dương Khánh báo rằng sẽ tổng hợp tất cả môn phái luyện bảo trong tiểu thế giới lại với nhau, tập trung lực lượng tất cả môn phái luyện bảo chế tạo trang bị thích hợp kiếm lời trong đại thế giới để buôn bán. Ta rất đồng ý chuyện này, nếu làm tốt thì xem như buôn bán độc quyền của nhà chúng ta. Các ngươi là một thành viên của Miêu gia cũng nên bỏ công ra. Chút nữa các ngươi hãy quay về bàn lại với phụ huynh, sư phụ của các ngươi xem, dù sao các môn phái luyện bảo rải rác trên địa bàn lục thánh cũng không có ích gì với sư trưởng của các ngươi bây giờ, nhưng với nhà chúng ta thì khác. Nhà chúng ta có điều kiện lợi dụng trong đại thế giới được. Các ngươi hãy nhanh chóng bàn bạc với sư trưởng của mình!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/11/2019 03:36 (GMT+7) |