Từ Đường Nhiên đau khổ nói:
– Ngưu huynh liều chết chiến đấu chúng ta mới có thể thoát hiểm. Hiện tại lại còn muốn chúng ta đi viện trợ đám gia hỏa kia sao? Bọn chúng trước đó bỏ mặc chúng ta không để ý thì sao? Hỏa diễm trong miệng đầu biên bức màu trắng kia có bao nhiêu đáng sợ tất cả mọi người đều nhìn thấy. Nữ nhân trước kia giao thủ với Ngưu huynh về sau lại xuất ra một thanh trường tiên, nhìn qua là pháp bảo cao cấp. Người ta còn chưa dùng sát chiêu, bên chúng ta thế đơn lực bạc. Ngưu huynh lại mất đi tọa kỵ. Bảo chúng ta tái chiến như thế nào đây? Đây không phải là bảo chúng ta đi chịu chết sao? Đại thống lĩnh sao lại lật lọng như vậy?
Miêu Nghị lẳng lặng nói:
– Đại thống lĩnh nói hắn cũng bị buộc bất đắc dĩ. Nếu Khấu gia thất bại mà hắn lại thờ ơ, hắn cũng không thoát được trách nhiệm.
Từ Đường Nhiên không nói lời nào. Lợi ích của hắn và Miêu Nghị bị buộc vào trên người Khấu Văn Lam. Nếu như Khấu Văn Lam thất thế, bọn hắn cũng đừng mong có ngày tốt lành. Trước kia từng đắc tội với Hạ Hầu Long Thành, vừa rồi đoán chừng càng đắc tội với Hạ Hầu gia tộc. Không có núi lớn là Khấu gia sau lưng, về sau sợ rằng bọn họ sẽ rất gian nan.
Im lặng một hồi, Mộ Dung Tinh Hoa hỏi:
– Ngưu huynh tính thế nào? Ta nghe theo ý Ngưu huynh.
Miêu Nghị có chút bất đắc dĩ, phát hiện ra đầu năm nay sao lại xuất hiện nhiều chuyện khó khăn tới như vậy. Hắn than nhẹ một tiếng rồi nói:
– Còn có thể làm sao được chứ? Hiện tại thân hãm ở trong này, trước mắt bao nhiêu người. Chúng ta có lựa chọn sao?
Từ Đường Nhiên bi phẫn nói:
– Chẳng lẽ thực sự phải đi chịu chết?
Miêu Nghị nói qua loa:
– Chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Mặc kệ sống hay chết, chúng ta cứ lấy việc giữ mạng sống bản thân là điều kiện tiên quyết… Dù sao cước lực của tọa kỵ chúng ta không đủ. Lại chạy theo phía sau, về phần có thể giúp được hay không… Có trời mới biết.
Hai người khác nhìn nhau, đều ngầm hiểu ý tứ Miêu Nghị. Ra công nhưng không xuất lực, cũng có thể ăn nói được.
Nhưng mà làm như vậy cũng vẫn có nguy hiểm. Ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Hai đầu Phiên Vân Phúc Vũ thú thay đổi phương hướng, chạy về phía Cừu Đãng Hải.
Nào biết chiến cuộc lúc này lại đột nhiên sinh biến. Huy Khanh Nhan lập tức đuổi kịp đám người Phiền Ngọc Phỉ. Chợt có người hô to một tiếng:
– Đoạn phát mỹ nhân, đừng hoảng. Bành Lệnh Công tới trợ giúp.
Trên tinh thể phía trước đột nhiên xuất hiện bốn người, người cầm đầu cưỡi Ô Long thú. Tráng hán này đúng là bộ hạ của Nghiễm Cát. Tôn tử của Nghiễm Thiên vương. Ở trên tay Huy Khanh Nhan hắn đã chịu thua thiệt, lúc này miệng kêu to, dẫn người đánh tới.
Phiền Ngọc Phỉ đang gấp gáp chạy trốn nghe vậy khóe miệng giật giật. Nàng vô thức quay đầu nhìn qua mái tóc dài của mình. Lúc này mái tóc dài của nàng chỉ có một bên tung bay. Bên kia đại bộ phận tóc dài bị thương của Miêu Nghị cắt, giống như bị chó cắn. Đối phương gọi đoạn phát mỹ nhân có lẽ là gọi nàng.
Lúc này nàng cũng bất chấp nhiều như vậy. Phiền Ngọc Phỉ cũng không biết đối phương, cho nên dẫn người nhanh chóng vọt qua một bên, đề phòng có biến.
– Tiện nhân Huy Khanh Nhan, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Bàng Lệnh Công hét lớn một tiếng, dẫn người vọt qua đám người Phiền Ngọc Phỉ tiến lên. Lại thuận miệng nói một tiếng:
– Đoạn phát mỹ nhân, sao không liên thủ với Bàng mỗ diệt sát tiện nhân này? Thứ đạt được mọi người chia đều. Nếu không Bàng mỗ có thể giúp ngươi ngăn lại nhất thời cũng không thể nào ngăn lâu được.
– Tại sao ta phải tin ngươi?
Phiền Ngọc Phỉ quát một tiếng, ngụ ý là ta sao có thể tin được ngươi không qua sông đoạn cầu?
Bàng Lệnh Công lớn tiếng trả lời:
– Chỉ bằng vào nàng giết người của ta. Chỉ bằng vào vừa rồi ta không nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Muốn trở mặt cũng phải nhìn xem đội ngũ của ta và ngươi có kiên trì được tới cuối cùng hay không. Huống chi ngươi có dám xác nhận không liên thủ với ta, có thể bình yên trở về hay sao?
– Giết.
Phiền Ngọc Phỉ lên tiếng, đám người bọn nàng lập tức đi theo sau mấy người Bàng Lệnh Công, quyết đoán không thể tưởng tượng nổi. So với nam nhân còn hơn nhiều. Quan trọng nhất là nàng không cam lòng cứ như vậy trở về.
Mắt thấy hai nhóm người liên thủ vọt tới, Huy Khanh Nhan trầm giọng nói:
– Bàng Lệnh Công, cho ngươi giữ lại cái mạng còn không biết sống chết?
Bàng Lệnh Công không thèm để ý tới mà lại la lớn:
– Họ Cừu kia, nàng giết tọa kỵ của ngươi, giết người của ngươi. Sao không liên thủ giết nàng?
– Tốt.
Cừu Đãng Hải cũng hận Huy Khanh Nhan tới mức nghiến răng nghiến lợi cho nên lập tức lên tiếng đáp ứng.
Lời này vừa nói ra, đồng nghĩa với việc ba phương liên thủ. Huy Khanh Nhan biến sắc, nàng vung tay lên, lập tức bảo đám thủ hạ phía sau chuyển hướng bay sang một bên. Buông tha ngạnh kháng với Bàng Lệnh Công, cũng buông tha việc đuổi giết Phiền Ngọc Phỉ.
Ba phương liên thủ lập tức thay đổi phương hướng, đuổi theo Huy Khanh Nhan. Màn biến hóa kịch liệt này khiến cho không ít người bên ngoài ngạc nhiên, cũng cười rộ lên.
Hạo Vân Đô, Hạo đại thống lĩnh đang xem cuộc chiến trong đám người bên ngoài cứng đờ, nụ cười còn đọng trên nét mặt. Vẻ mặt dần dần trầm xuống, Huy Khanh Nhan là thủ hạ của hắn.
Vẻ mặt của Khấu Văn Hoàng cũng bình tĩnh lại. Thế cục chuyển biến tốt đẹp như vậy hắn vốn nên thở dài một hơi mới đúng. Nhưng hắn nhìn ra ba người Miêu Nghị hoàn toàn chậm rãi đi ở phía sau, không có ý giúp đám người Cừu Đãng Hải.
Không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, đám người Miêu Nghị cũng đang cảm thấy buồn cười. Không ngờ lại xuất hiện một Bàng Lệnh Công làm cho thế cục thay đổi.
Ba người mặc kệ, tiếp tục chạy theo. Dù sao ít nhất trước mắt mọi người thoạt nhìn không có nguy hiểm gì.
Đám người Cừu Đãng Hải thay đổi phương hướng, quay đầu nhìn thấy đám người Miêu Nghị không nhanh không chậm theo sau lưng, miệng hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên tháo xuống một cái thú nang, phất tay thi pháp ném về phía đám người Miêu Nghị đang không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, lớn tiếng nói:
– Ngưu Hữu Đức, ta có thể tự chiến, ngươi không cần tương trợ. Nhanh chóng đem đào phạm trở về cho Đại thống lĩnh.
Lời này vừa nói ra, Khấu Văn Hoàng, Khấu Văn Lam và Khấu Văn Thanh đang xem cuộc chiến bên ngoài nghi hoặc không thôi.
Người này có ý tốt như vậy sao? Miêu Nghị tràn ngập hồ nghi, nhưng mà thú nang đã rất nhanh bay tới. Ngươi không muốn tiếp cũng không được. Chỉ đành thi pháp khẽ hút qua, trực tiếp kéo thú nang ở phía trước tới tay.
Mộ Dung Tinh Hoa quay đầu xem xét, Từ Đường Nhiên cũng quay đầu lại hỏi:
– Tên này có ý tốt như vậy sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/11/2019 03:36 (GMT+7) |