Chuyện này khiến cho Miêu Nghị nhức răng, trong lúc nhất thời hắn thực sự không có biện pháp xác nhận rốt cuộc bộ chữ Vô trong Đại Ma Vô Song quyết dấu ở nơi nào.
– Mẹ nó…
Miêu đại quan nhân trực tiếp chửi thề, người tạo ra bảo tàng này không biết có phải là có bệnh hay không. Bảo tàng ném cùng một chỗ không phải là xong hay sao? Phí một đám công phu như vậy ném loạn từng chữ trong bảo tàng khắp nơi. Tinh mông mênh mông như vậy biết đi đâu tìm đây?
Bây giờ hắn vừa lo lắng lại vừa chờ mong. Chờ mong là liệu lục đại kỳ công như chữ Địa này có phải đều ở trong tay người tạo ra bảo tàng hay không? Nếu như thực sự như vậy hắn không muốn lo lắng cũng khó. Vạn nhất gia hỏa uống nhầm thuốc kia tách từng thứ một ra. Đây chẳng phải là muốn hắn tìm hiểu hết một lượt đại thế giới hay sao?
Hắn không nghĩ ra người tạo ra bảo tàng phí nhiều sức như vậy rốt cuộc là có mục đích gì. Chẳng lẽ là cố ý tra tấn người tầm bảo? Hay là có ý đồ khác?
Tâm tình tìm được bảo tàng hoàn toàn bị địa đồ mới xuất hiện quấy nhiễu. Sau khi cất kỹ đồ vật. Hắn mới nghĩ tới một chuyện khác. Những bảo tàng khác của Chí Tôn ma đạo ở đâu? Sẽ không phải phí công phu lớn như vậy chỉ có một bảo tàng như vậy đó chứ?
Hay là bên trong thạch thất còn có bảo bối khác? Miêu Nghị nhanh chóng thi pháp điều tra thứ phía, lại điều tra bên ngoài. Kết quả phát hiện ra, kể cả chỗ đầu thằn lằn màu đỏ kia nằm, khắp nơi đều là thạch bích, căn bản không có bảo tàng bảo vật nào khác. Vô tận tài phú từ Chí tôn ma đạo mà hắn chờ mong hoàn toàn không có.
Tìm không thấy, Miêu Nghị đột nhiên phát hiện ra trước nay mình chờ mong thứ này rất lớn. Ai nói thứ này nhất định phải là bảo tàng của chí tôn ma đạo chứ? Lúc trước chỉ có tàng bảo đồ của Đại Ma Vô Song quyết đã cho rằng là bảo tàng của Chí tôn ma đạo. Hiện tại lại thêm chữ Vô, dựa vào cái gì còn nhất định cho là Chí tôn ma đạo?
Kết hợp với hai phần bảo đồ, hắn hoài nghi người tạo ra bảo tàng này căn bản không phải là chí tôn ma đạo gì cả.
Nghĩ thông suốt điểm này, Miêu đại quan nhân thất vọng tới rối tinh rối mù, đành phải buông tha việc mò mẫm tìm kiếm. Hắn đi vòng quanh đầu thằn lằn màu đỏ kia vài vòng rồi lắc đầu rời đi. Lần nữa trốn vào trong nham thạch nóng bỏng.
Từ trong lòng núi phi thân ra, đáp lên trên đỉnh núi lửa kia. Miêu Nghị lại quay đầu nhìn xuống phía dưới, có chút cảm khái. Cho dù có người đứng ở nơi này nhìn xuống dưới, một khi không biết bảo tàng sợ rằng cho dù tìm kiếm khắp nơi bên trong, cuối cùng cũng không thể nào xuống sâu hơn ngàn trượng nham thạch, tìm thấy cái cửa vào nhỏ kia. Từ Mộc hành tinh tới đây, một đường phá giải nghi hoặc, Miêu Nghị phát hiện ra người lập ra bảo tàng này tâm tư quả thực kín đáo.
Sau khi trở lại Thiên hành cung, Miêu Nghị lấy ra tinh linh liên hệ với Bát giới. Kết quả đối phương không trả lời, cũng không biết tình huống bên tiểu tử kia rốt cuộc thế nào. Mà hắn cũng không tiện ở đây quá lâu. Đoán chừng kiên nhẫn của bên Quần anh hội cũng có hạn, cho nên hắn đưa ra lời từ biệt với Thiên hành cung.
Bên Thiên hành cung vẫn giữ lời như trước, vẫn phái ra Minh Chiếu và hai cao thủ cảnh giới Thải Liên khác hộ tống Miêu Nghị. Bay vọt qua tinh không, một đường đi tới Thiên Nguyên tinh.
Đi vào trong nội thành Thiên nhai, ba người Minh Chiếu xem như hoàn thành nhiệm vụ, song phương cáo từ nhau.
Lúc này cũng có một đám người luôn bám theo mấy người Miêu Nghị tới, mấy người này tự nhiên là người Quần anh hội bám theo Miêu Nghị từ trong tinh không. Gặp mặt ba người Minh Chiếu, nhìn nhau một hồi. Minh Chiếu lại quay đầu lại nhìn qua Miêu Nghị, sau đó ba người mới rời khỏi thành, rời đi.
Miêu Nghị nhìn đám người Quần Anh hội, cũng không có nói nhiều. Quay đầu, đi thẳng tới Chính Khí tạp hóa phô, gặp mặt Ngọc Hư chân nhân.
Nhìn thấy Miêu Nghị, Ngọc Hư chân nhân có chút hổ thẹn, vươn tay mời Miêu Nghị ngồi xuống, nói:
– Cư sĩ, chuyện nhượng lại tạp hóa phô… Chính Khí môn cũng bị ép, không có biện pháp…
Đồng thời hai tay dâng một cái khế ước lên, vẻ mặt tràn ngập xấu hổ.
Miêu Nghị biết rõ bên Chính Khí môn nhất định còn chưa biết chuyện Quần Anh hội đuổi giết hắn. Có một chút chuyện hiện tại không thay đổi được, có nhiều lời cũng là vô ích. Miêu Nghị xem khế ước trong tay rồi dứt khoát nói:
– Phần cổ phần này ta cũng không giữ được, cũng chuẩn bị đưa ra. Chân nhân, phiền ngươi thanh toán cho ta hoa hồng từ tạp hóa phô. Ta thấy cái này cũng không có gì là khó khăn nha?
Ngọc Hư chân nhân gật đầu hỏi:
– Lúc nào ngươi cần?
Miêu Nghị nói:
– Hiện tại, càng nhanh càng tốt. Toàn bộ đều đổi thành Tiên Nguyên đan cho ta. Thời gian của ta không có nhiều.
– Được.
Ngọc Hư chân nhân đồng ý, bảo hắn chờ chốc lát rồi tự mình đi xử lý.
Gần một giờ sau, Ngọc Hư chân nhân đem một chiếc nhẫn trữ vật là một khối ngọc đưa cho Miêu Nghị kiểm kể.
Miêu Nghị nhìn kết quả kết toán rõ ràng trong khối ngọc, không khỏi cả kinh. Lại nhìn đồ trong nhẫn trữ vật, dường như vượt qua tưởng tượng của hắn. Hắn không khỏi kinh ngạc hỏi:
– Chân nhân, có nhầm hay không?
Ngọc Hư chân nhân lắc đầu nói:
– Hoa hồng trong ba trăm năm mươi năm, gần một vạn tám ngàn ức. Lần trước ngươi đi lấy một vạn một ngàn ức Tiên Nguyên đan, lần trước ngươi lại lấy đi hai ngàn ức. Năm ngàn ức còn lại ta đổi cho ngươi thành năm ngàn vạn Tiên Nguyên đan, đều ở trong túi trữ vật.
Hai ngàn ức lần trước là Vân Tri Thu mang đi, Miêu Nghị giơ khối ngọc lên, kỳ quái nói:
– Trong khối ngọc này tổng cộng có ba ngàn sáu trăm ức hồng tinh, rốt cuộc là sao?
Ngọc Hư chân nhân im lặng, nói:
– Đây là ý của chưởng môn. Chưởng môn nói, Chính Khí môn không gánh được áp lực. Bên cư sĩ sợ rằng cũng không gánh được. Nếu như cư sĩ muốn rời khỏi, như vậy cũng không thể chia theo phương thức hoa hồng mà tính được. Cứ dựa theo phương thức lấy lợi nhuận bên Hạ Hầu thống lĩnh mà tính. Chúng ta bổ sung nốt một nửa còn lại, lại nói, sau này không chừng ngươi cũng dùng tới. Còn một vạn tám ngàn ức Hồng tinh, bên ta thoáng cái cũng không cầm ra được. Nếu chuyển sang cho ngươi, sẽ không có cách nào kinh doanh được, không có cách nào nói với mấy người chủ mới kia. Cho nên ta đã thông báo cho chín cửa hàng còn lại, bọn họ sẽ mau chóng mang một ngàn tám trăm vạn khỏa Tiên Nguyên đan đưa tới.
Trong lòng Miêu Nghị cảm động một hồi, Chính Khí môn làm như vậy là đang tranh thủ lợi ích lớn nhất cho hắn. Hắn hỏi:
– Như vậy không có ảnh hưởng gì với Chính Khí môn đó chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2019 03:36 (GMT+7) |