Khách nhân đi, Ngọc Linh chưởng môn nhìn sang Miêu Nghị, trong nội tâm cảm khái vạn phần, Thiên Hành Cung đã đến không nghi ngờ lời Miêu Nghị nói lúc trước, cũng bởi vì thế kéo gần quan hệ với Thiên Hành Cung, hỏi:
– Cư sĩ, Ngọc Hư sư đệ nói ngươi đến đây có việc quan trọng cần thương lượng?
– Đúng! Có một số việc cần thỉnh giáo chưởng môn.
Miêu Nghị chắp tay.
Ngọc Linh gật đầu, bọn họ quay người vào trong đại điện, cùng ngồi xuống.
Mấy người ngồi xuống chờ Miêu Nghị lên tiếng, Miêu Nghị lại nhìn thủ vệ chung quanh, truyền âm nói:
– Chưởng môn, có thể cho các đệ tử lui ra ngoài không?
Ngọc Linh khẽ giật mình, xem ra thật có chuyện quan trọng cần thương lượng, cũng không nói thêm cái gì, đi ra ngoài nói với các đệ tử.
– Các ngươi đều lui ra đi, không được cho phép, không cho ai tới gần.
– Vâng!
Đệ tử ngoài cửa điện khom người hành lễ và rời đi.
Thi pháp quét qua ngoài điện, xác nhận mọi đi xa, Ngọc Linh nói:
– Cư sĩ có chuyện cứ nói.
Miêu Nghị lên tiếng:
– Xin hỏi chưởng môn và hai vị chân nhân có cái nhìn gì với tiệm tạp hóa Chính Khí?
Ba người không nghĩ tới hắn hỏi việc này, nhìn nhau, trong mắt mang theo bất đắc dĩ, Ngọc Linh chưởng môn hỏi lại:
– Tiệm tạp hóa Chính Khí có thể có hôm nay đều nhờ một tay cư sĩ đánh trụ cột. Cư sĩ có cái nhìn thế nào?
Miêu Nghị cau mày, nói:
– Tiệm tạp hóa Chính Khí phát triển rất nhanh, tuy Ngưu mỗ hơi có chút không cho là đúng. Chuyện này liên lụy đến nhi tử chưởng môn là Đức Minh đạo trưởng, có mấy lời không biết nên nói hay không?
Ba người nhìn nhau, đều nhìn ra Miêu có ý kiến với tiệm tạp hóa Chính Khí, việc này vượt qua dự kiến của ba người, cũng biết tiệm tạp hóa Chính Khí là Miêu Nghị đánh hạ trụ cột, Đức Minh kinh doanh tiệm tạp hóa, lúc đối mặt với ba người thường xuyên cầm Miêu Nghị ra biện hộ, xác thực không nghĩ tới Miêu Nghị lại có ý kiến với tiệm tạp hóa.
Ngọc Linh chưởng môn gật đầu nói:
– Cư sĩ cứ nói đừng ngại!
Miêu Nghị hơi chút trầm ngâm, hỏi:
– Có mấy lời nói ra rất khó nghe, đây là những lời trong đáy lòng Ngưu mỗ, xin hỏi ba vị chân nhân, các vị có biết vì sao ta lại giúp Chính Khí Môn, vì sao nguyện cống hiến cho Chính Khí Môn không? Xin hỏi ba vị chân nhân, có biết vì sao lúc trước tại hạ không giao Thiên Diện Yêu Hồ cho Vô Tướng tông, cho dù Vô Tướng tông cấp nhiều chỗ tốt cho Ngưu mỗ… Ngưu mỗ cũng một lòng nguyện giao Thiên Diện Yêu Hồ cho Chính Khí Môn? Ba vị chân nhân có biết vì sao Ngưu mỗ dốc hết tâm huyết khai sáng ra cơ nghiệp tiệm tạp hóa Chính Khí? Ba vị chân nhân biết vì sao Chính Khí Môn đáp ứng cho ta hai thành lợi nhuận tiệm tạp hóa mà không ký kết khế ước nào, cho dù liên quan đến lợi ích thiếp thân của Ngưu mỗ?
Ba người im lặng, những lời này hỏi khó bọn họ rồi.
Miêu Nghị nhìn ba người phản ứng, cảm thán nói:
– Đều bởi vì ta hiểu Chính Khí Môn, chính là năm chữ ghi trên đền thờ, thiên địa có chính khí! Bởi vì đây là Chính Khí Môn! Bởi vì ta tin tưởng Chính Khí Môn! Chính Khí Môn có thể cho ta an tâm, đối với Ngưu mỗ mà nói, an tâm chính là nhà! Dù Ngưu mỗ không bị Chính Khí Môn ước thúc nhưng ta cũng nguyện cống hiến sức lực.
– Bỏi vì Ngưu mỗ xem Chính Khí Môn trở thành nhà mình! Chính Khí Môn không chỉ đơn giản là nơi dung thân cho Ngưu mỗ. Cũng không phải một môn phái gửi thân đơn giản như vậy, nếu như chỉ vì tìm nơi dung thân cho mình, nếu như chỉ vì chỗ tốt, Quần Anh hội nhiều lần mời chào tại hạ, Ngưu mỗ cũng không phải không có chỗ đi, ta cũng không chọn Quần Anh hội, ta lưu lại Chính Khí Môn chính là vì câu nói kia, Ngưu mỗ thật sự xem Chính Khí Môn trở thành nhà mình, bởi vì nơi này là Chính Khí Môn! Là Chính Khí Môn trong lòng có chính khí!
Vừa nghe những lời này, ba vị chân nhân đều động dung, xác thực cảm thấy những lời này là tâm huyết của Miêu Nghị, bọn họ vô cùng cảm động.
– Ai ngờ…
Miêu Nghị lắc đầu, nói:
– Ai ngờ Ngưu mỗ bị vây khốn trong Huyết Ma Trận mấy trăm năm mới ra ngoài, sau khi trở về tiệm tạp hóa Chính Khí, lại phát hiện nơi đây biến đổi rồi, trở nên làm nội tâm Ngưu Hữu Đức bất an, phát hiện Chính Khí Môn đã không còn là Chính Khí Môn lúc trước, chỉ là Chính Khí Môn vì trục lợi mà thôi!
– Quả thật, tại thương nói thương, không gian không thương không lý lẽ, Ngưu mỗ tự nhân bản thân không phải chính nhân quân tử gì, lúc trước vì giúp mở cục diện cho tiệm tạp hóa đã không từ thủ đoạn, nhưng đối với Ngưu mỗ mà nói, trộm cũng có đạo, lúc nào không quên đi gốc rễ, cây mà không rễ dù cành lá rậm rạp cũng không vững, một cơn gió nhẹ cũng có thể quật ngã.
Ba người cảm động, nội tâm cũng kích động vì tìm được tri kỷ.
Không kích động mới là lạ, Miêu Nghị nói đã đánh động tâm tư của ba người.
Dù vậy ba người không biểu lộ gì, Ngọc Linh chưởng môn hỏi:
– Hẳn cư sĩ cho rằng Chính Khí Môn dựa vào tiệm tạp hóa kiếm tiền là không ổn?
– Ổn! Nếu không Ngưu Hữu Đức cũng không dốc tâm huyết khai trương tiệm tạp hóa Chính Khí, không kiếm tiền Chính Khí Môn sẽ có rễ sâu cành tốt sao? Ta chỉ hận tiệm tạp hóa kiếm ít tiền, ước gì lợi nhuận càng nhiều càng tốt, như vậy chỗ tốt sẽ càng ngày càng nhiều, vẫn câu nói cũ, trộm cũng có đạo, ngay cả cường đạo cũng có mấu chốt của mình, vì sao tiệm tạp hóa Chính Khí phải vứt bỏ gốc rễ của mình?
Miêu Nghị chấp tay với ba người, hắn nói:
– Ta không dám gật bừa hành vi của Đức Minh đạo trưởng.
Ngọc Hư và Ngọc Luyện nhìn chưởng môn sư huynh, đều không có lên tiếng, dù sao người nọ là con của sư huynh.
Sắc mặt Ngọc Linh chưởng môn ngưng trọng, bị người ta nói đến con của mình, tâm tình hắn có thể tốt đi nơi nào, lập tức hỏi:
– Chuyện gì không dám gật bừa?
Miêu Nghị cũng kéo việc Đức Minh kéo chính mình đi làm thuyết phục nói cho ba người bọn họ.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Ngọc Linh chưởng môn vặn vẹo, hắn áp chế lửa giận, nói:
– Cho dù cư sĩ không nói, ta làm sao không biết, sư huynh ba người chúng ta đều biết rõ nhưng không thể làm được gì. Hôm nay hắn kiếm được lợi ích thật lớn cho người Chính Khí Môn, mỗi người đều có chỗ tốt, nhân tâm hướng về hắn, tăng thêm đập cờ hiệu vì tiền đồ Chính Khí Môn, ba người chúng ta muốn phản đối nhưng cư sĩ có nghĩ đến hậu quả?
Ngọc Hư thở dài:
– Thật không nghĩ tới làm sinh ý lại gây ra sai lầm như vậy, một người thành thật lại trở thành kẻ tâm cơ thâm trầm, chúng ta không ngờ hắn đã biến hóa nhiều như vậy.
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
– Chẳng lẽ chân nhân thật cho rằng đây là chủ ý của Đức Minh đạo trưởng sao? Đó là có người ở sau lưng chỉ đường cho hắn đấy, chân nhân tọa trấn tiệm tạp hóa Chính Khí không biết Đức Minh đạo trưởng đi lại quá gần với Quần Anh hội quán Hoàng Phủ Quân Nhu sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2019 03:36 (GMT+7) |