– Kim Quang.
Hùng Uy quay đầu lại và kêu gọi.
– Có!
Kim Quang tiến lên nghe lệnh.
Hùng Uy nói:
– Tại giao giới chung quanh Tinh Túc Hải, chọn một nơi tốt triệu tập bầy yêu mau chóng khởi công xây dựng một tòa Tinh Tinh Cung. Lão ngũ đã quen hưởng thụ phú quý nhân gian, nếu ngươi không xây dựng thỏa mãn yêu cầu của lão ngũ, ta sẽ tính sổ với ngươi.
– Rõ!
Kim Quang đáp ứng.
– Thuận tiện trồng mấy cây này giúp ta!
Miêu Nghị vui vẻ lên tiếng. Hắn không khách khí, trực tiếp ném năm gốc tiên thụ xuống đất, hắn cảm thấy mấy đồ chơi này không thích hợp trồng tại động Đông Lai.
Kim Quang im lặng, hắn vẫn đáp ứng và thu mấy tiên thụ.
Sau đó Tây Túc Tinh Cung thiết yến, năm huynh đệ ngồi chung bàn uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to. Chuyến đi Đại Thế Giới thu hoạch rất tốt, tâm tình không tệ cho nên ăn uống tận hứng.
Trong bữa tiệc Hùng Uy hỏi Miêu Nghị:
– Lão Ngũ, chuyện chúng ta kết bái, ngươi chuẩn bị tạm thời giấu diếm hay công khai?
Miêu Nghị nói:
– Công khai đi! Xem phản ứng của Thiên Ngoại Thiên thế nào.
Sau khi uống rượu, Miêu Nghị cũng không dừng lại quá lâu, lúc này đứng lên rời đi.
Sau khi quay về động Đông Lai, Miêu Nghị trốn vào trong tĩnh thất kiểm kê sửa sang thu hoạch của mình, thiếu chút nữa cười thành tiếng, chuyến đi lần này phát tài lớn, hắn chiếm được hơn mười vạn tiên quả.
Tạm thời không thể đi Đại Thế Giới lần nữa, trong tay có nhiều tiên quả như thế, hắn cần phải tăng tu vi mình lên.
Thi pháp loại bỏ hạt của tiên hạnh, Miêu Nghị ăn sạch, cũng thi pháp luyện hóa linh khí ẩn chứa bên trong.
Sau khi hấp thu triệt để, Miêu Nghị bấm chỉ tính toán thời gian, hắn im lặng khi phát hiện đã qua năm ngày.
Hắn có đến sáu mươi vạn tiên quả, không tính thứ khác, chỉ tính toán hai mươi vạn quả thành thục, dựa theo tốc độ trước mắt, hắn muốn luyện hóa toàn bộ cũng mất ba ngàn năm!
Ba ngàn năm đấy! Thời gian ước hẹn giữa hắn và bà chủ chỉ còn hai trăm năm, còn làm cái bướm á!
Xem ra trên đời này không có việc gì một bước lên trời! Miêu Nghị im lặng một lát liền thở dài, sau đó lại phục dụng một tiên hạnh và luyện hóa.
Hiện tại hắn chỉ cố gắng tăng tu vi lên Tử Liên nhị phẩm, sau đạt tới Tử Liên nhị phẩm, tốc độ luyện hóa sẽ tăng lên, đến lúc đó thời gian rút ngắn đi rất nhiều.
Miêu tặc! Sau khi Miêu tặc huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải bị giáng chức thành động chủ lại kết nghĩa huynh đệ với tứ phương tứ chủ Tinh Túc Hải, cũng trở thành túc chủ Tinh Túc Hải!
Tin tức vừa xuất hiện đã rung động toàn bộ giới tu hành!
– Cái gì?
Ngọc Đô Phong đang triền miên với một phi tử trong hậu cung, sau khi nghe Nhạc Thiên Ba bẩm báo đã giật mình không nhỏ, hắn vung tay kéo phi tử vũ mị đang triền miên ra ngoài, phi tử suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Nhạc Thiên Ba vội vàng hỏi:
– Tin tức là thật hay giả?
– Không biết thật giả nhưng nó đã truyền đi rất rộng!
Phong Trạch trả lời.
Nhạc Thiên Ba nói:
– Ngươi nhanh đi động Đông Lai hỏi thiệt giả, đi ngay lập tức.
– Vâng!
Phong Trạch chắp tay lui về phía sau hai bước sau đó bay lên không trung.
– Quân sử!
Phi tử vũ mị ủy khuất đi tới khoác tay Nhạc Thiên Ba.
– Cút ngay!
Cánh tay Nhạc Thiên Ba co lại, hắn rời đi thật nhanh, hai thị nữ thiếp thân lườm phi tử nọ rồi theo sát Nhạc Thiên Ba rời đi.
Phi tử ngây người một lúc, mới vừa rồi còn triền miên thề non hẹn biển với nhau, hiện tại nàng đã biến thành đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao…
Lưu Vân Sa Hải, mặt trời chiều ngã về tây, rạng mây đỏ bao phủ chân trời, trên sân thượng khách sạn Phong Vân, bà chủ mặc váy dài màu trời ngắm hoàng hôn, nàng kỳ quái hỏi:
– Tứ phương túc chủ kết bái với hắn?
Thợ mộc, thợ đá, đầu bếp và nho sinh đứng sau lưng nàng, thợ mộc trả lời:
– Đã xác nhận, tin tức từ trong Tứ Túc Tinh Hải truyền ra, không sai được.
Đầu bếp chậc lưỡi lên tiếng:
– Hiện tại tiểu tử kia phát đạt rồi, kéo được mấy chỗ dựa cứng như vậy, xem ra tên kia muốn trong ngàn năm mang bà chủ đi theo.
Bà chủ than thở, nói:
– Hắn báo cáo với Thiên Ngoại Thiên bên kia thế nào?
Vạn Yêu Thiên, trong một gian trạch viện có hiệu quả cách âm rất tốt, Cơ Mỹ Mi tức giận nện đồ, không ít người hầu nom nớp lo sợ.
Vô Lượng Thiên, trong nội cung rộng lớn của phái Vô Lượng, trong đình viện, phu nhân Tần Tịch và vài thị nữ cùng nhau tu bổ cành lá mấy bồn tử lan, người đẹp như hoa, sắc mặt Tần Tịch lãnh đạm, bộ dạng vô dục vô cầu.
Ngay sau đó một nam tử trung niên khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, đầu bó ngọc quan đi vào trong cung, làn da trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, bộ dáng phi phàm, có một điểm không hoàn mỹ chính là mái tóc bạc của hắn.
Nhìn thấy Tần Tịch đang tu bổ hoa lá, Phong Huyền tiến lên và cung kính hành lễ:
– Phong Huyền bái kiến di nãi nãi (bà cô)!
Người này không phải ai xa lạ, chính là Phong Huyền bị nhốt trong Đại Ma Thiên vài vạn năm, quả thật hắn có túi da rất tốt.
Răng rắc!
Tần Tịch cắt xong một cành hoa sau đó quay đầu nhìn hắn, nói:
– Thân thể khôi phục thế nào rồi?
Nàng cũng không phải chính thê của Phong Bắc Trần, cho nên Phong Huyền không phải cháu trai của nàng, trên thực tế Phong Huyền vừa mới trở về đã tới bái kiến nãi nãi là nàng đầu tiên.
– Tạ di nãi nãi quan tâm, thương thế đã khỏi hẳn, gia gia phái người triệu kiến ta!
Phong Huyền lên tiếng.
Tần Tịch gật gật đầu, nàng đặt tinh lực vào cành hoa, cũng không nói nhiều, chỉ nói hai chữ:
– Đi thôi!
Phong Huyền chắp tay thối lui, hắn rời khỏi hậu cung và tiến vào một thư phòng thanh tịnh, Phong Bắc Trần đang múa bút.
– Gia gia!
Phong Huyền nho nhã lễ độ cúi đầu.
Phong Bắc Trần hắng giọng, Phong Huyền không quấy rầy, hắn chỉ lặng lẽ nhìn tờ giấy trước mặt, một bức tranh sơn thủy đang hình thành, trên tờ giấy xuất hiện khí thế thiên địa duy nhất.
– Lâu như vậy, thân thể cũng khỏi hẳn chứ?
Phong Bắc Trần đánh vỡ im lặng đầu tiên.
– Vâng! Nhờ gia gia ban thưởng linh dược, thân thể tôn nhi đã khôi phục.
Phong Huyền nói.
Phong Bắc Trần đặt bút xuống, quay đầu sang nhìn hắn:
– Thân thể đã khôi phục, cũng nên làm chút chuyện rồi.
Phong Huyền khẽ giật mình, hỏi:
– Chuyện gì?
Phong Bắc Trần lại cầm bút chấm mực.
– Thê tử ngươi còn lưu lại Lưu Vân Sa Hải, hôn sự tiến hành một nửa không nên kéo dài lâu như vậy, cũng nên xong việc, dẫn thê tử ngươi quay về đi, ta sẽ cho ngươi một hôn lễ nở mày nở mặt.
Đôi mắt Phong Huyền mở to vì ngạc nhiên, tim đập thình thịch, hơi có vẻ bất an nói:
– Gia gia, Đại Ma Thiên bên kia?
Bỗng nhiên Phong Bắc Trần quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, nói:
– Ngươi sợ hãi?
– Không có!
Phong Huyền nhanh chóng giải thích:
– Ta sợ lại gây phiền toái cho gia gia!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/10/2019 11:36 (GMT+7) |