– Cừu Lập, Nhâm Huyền Minh, ta muốn đầu của hai người họ!
Cừu tổng quản, Nhâm Huyền Minh luống cuống.
Ngô Đa kéo lại Hoàng Kình Thiên hơi xúc động, trầm giọng cảnh cáo nói:
– Miêu Nghị, chúng ta đã rất nể mặt ngươi rồi, đừng quá đáng.
Ngô Đa nhìn An Chính Phong:
– An chưởng quầy, nên quản lý người của Tiên quốc ngươi đi.
An Chính Phong chưa nói gì Miêu Nghị đã ngắt lời:
– An chưởng quầy, đây là ân oán cá nhân, không liên quan đến Tiên quốc. Diêm Tu!
Khóe môi An Chính Phong co giật.
Diêm Tu bay tới, chắp tay nói:
– Có thuộc hạ!
Miêu Nghị chỉ vào Nhâm Huyền Minh bên dưới:
– Bằm nát hắn ra.
Diêm Tu lập tức cầm hai cây búa to:
– Tuân lệnh!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đã cầu Yêu Nhược Tiên luyện chế hai món pháp bảo tam phẩm cho Diêm Tu.
Diêm Tu lao xuống Nhâm Huyền Minh đứng bên dưới.
Hoàng Kình Thiên rống to:
– Ngươi dám!
Hoàng Kình Thiên giơ tay định đánh Diêm Tu lao xuống dưới.
Xoẹt!
Yến Bắc Hồng chĩa đại đao đỏ máu, sát khí bàng bạc thẳng hướng Hoàng Kình Thiên làm gã và Ngô Đa giật bắn người. Hai người chưa từng thấy sát khí đậm đặc như vậy.
Hai người thế mới phát hiện đã đánh giá thấp kẻ xa lạ này.
Ngô Đa hỏi:
– Là ai?
Yến Bắc Hồng chỉ đao, quát:
– Có Yến Bắc Hồng ở đây, ai dám động đậy!
Thanh âm sang sảng, thiên địa chấn động.
Bên dưới vang tiếng hét thê lương:
– Bảo chủ cứu ta với! A!
Nhâm Huyền Minh đang chạy trốn bị Diêm Tu một búa giết chết. Hai lưỡi búa trong tay Diêm Tu liên tục chém, hắn nói bằm nát thì gã thật sự chặt nát bấy.
Mặt Song Hùng đen thui, giết thuộc hạ của họ ngay trước mặt họ, hôm nay mất hết mặt mũi.
Nhưng lúc này sự sống chết của một tiểu nhân vật không trong phạm vi suy xét.
Yến Bắc Hồng?
Hai người nhìn nhau, có người nghe nói qua. Nhưng cái người đó lẽ ra tu vi không cao như vậy.
Lão Bản Nương, An Chính Phong ngạc hiên nhìn Yến Bắc Hồng. Trong tiếng quát vừa rồi có thể nghe ra tu vi của Yến Bắc Hồng hơn xa tưởng tượng của họ.
Nhiều người dù quen hoặc không đều thắc mắc nhìn Yến Bắc Hồng.
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
– Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa, hai ngươi bị điếc sao? Bổn tọa kêu các ngươi giao Cừu Lập ra, không nghe thấy?
Lời thốt ra, Lão Bản Nương hay An Chính Phong, đám người có mặt đều mắt tròn mắt dẹp. Một điện chủ bình thường, cùng lắm là chấp sự một Kim Điện mà ngay trước mắt công chúng răn dạy đe dọa Song Hùng Lưu Vân Sa Hải.
Tám vị Tả Hữu sứ giả cũng liếc qua nhau, bọn họ không biết Miêu Nghị đang buộc hai phe đánh nhau.
Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa tức giận muốn rách khóe mắt.
Ngô Đa một lần nữa kéo lại Hoàng Kình Thiên nổi khùng, trầm giọng hỏi:
– Kim Quang, dây cũng là ý của các người?
Kim Quang thản nhiên nói:
– Giao đầu của Cừu tổng quản gì đó cho hắn, hai ngươi từ nay rời khỏi Lưu Vân Sa Hải, lĩnh theo tu sĩ từ Tử Liên trở lên của Sa bảo theo chúng ta đi Tinh Túc Hải, suốt đời làm nô thì bỏ qua việc này.
Hoàng Kình Thiên tức giận nói:
– Chúng ta đã liên tục nhân nhượng, cớ gì cứ ép sát?
Kim Quang lạnh lùng nói:
– Bởi vì hai ngươi cướp lệnh bài của bốn vị đại nhân, lý do này còn chưa đủ sao?
Ngô Đa cắn răng nói:
– Chúng ta đã nói là trước đó không biết trong trữ vật giới chỉ có lệnh bài của bốn vị đại nhân, các ngươi đừng nghe tiểu tử này châm ngòi ly gián.
Miêu Nghị chỉ vào mình, định đấu võ mồm với đối phương:
– Ta châm ngòi ly gián?
Ai ngờ bị Kim Quang ngắt lời:
– Hắn có châm ngòi ly gián hay không chẳng quan trọng, lúc đó các ngươi phát hiện hay sau đó mới biết lệnh bài cũng không quan trọng. Điều quan trọng là đã xác nhận ngươi thật sự cướp lệnh bài của bốn vị đại nhân, những chuyện khác đừng giải thích, chúng ta không cần nghe cũng không muốn nghe.
Hoàng Kình Thiên nghiến răng nói:
– Kim Quang, các người đừng khinh người quá đáng!
Kim Quang lạnh nhạt nói:
– Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa, có vẻ hai người làm thổ hoàng đế ở đây nên quên hết tất cả. Ai cũng có thể cướp đồ của bốn vị đại nhân sao? Lấy đồ của bốn vị đại nhân mà không đi tạ tội ngay, còn dám cầm trên tay giữ lại, lá gan rất to. Nếu bỏ qua lần này thì về sau ai đều có lý do lý trấu! Ta trịnh trọng nói một lần nữa, đã xác nhận hai ngươi cướp đồ của đại nhân, tám chúng ta đã cùng đến đây thì sẽ không quay về tay không. Đi theo chúng ta còn giữ được một mạng sống cho các ngươi, không thì ta sẽ lấy đầu các ngươi về báo cáo với đại nhân! Dù gì cũng quen biết, đừng ép chúng ta ra tay!
Miêu Nghị quay đầu nhìn tám vị đứng sau lưng mình, thầm kinh ngạc. Hắn đã nghĩ nhiều, không cần kiếm nhiều lý do, miễn chứng minh Song Hùng cướp đi lệnh bài là xong.
Người khác nghe mấy lời này thì tim rớt cái bịch, đã lĩnh giáo cái gì gọi là khí phái vương giả.
Cơ mặt Song Hùng co giật, đã hiểu miễn lệnh bài nằm trong tay bọn họ thì không cần biết hiểu lầm hoặc không, bên Tinh Túc Hải sẽ không bỏ qua cho họ. Có câu gọi là giết gà dọa khỉ, tuy không nhất quyết giết họ nhưng phải xử phạt để người trong thiên hạ xem, biết rằng tuy Tinh Túc Hải luôn giữ im lặng nhưng không dễ ăn hiếp.
An Chính Phong và Lão Bản Nương đứng song song, bản năng liếc nhau, lòng nổi lên một suy nghĩ: Ngày lành của Song Hùng đã hết, vì bên Tinh Túc Hải không cho bọn họ con đường thứ ba!
Ngân Quang Hữu Sứ Đông Tinh cung lên tiếng:
– Là chiến hay đi theo chúng ta, nói một câu thôi, đừng kéo dài, chúng ta không có kiên nhẫn.
Hoàng Kình Thiên siết chặt hai tay kêu rôm rốp, sắp đến bờ nổi khùng.
Ngô Đa vịn tay Hoàng Kình Thiên, nhẹ lắc đầu nói:
– Nhị ca, hàng đi!
Lục thánh động bọn họ thì còn có thể chơi trò cân bằng, nếu Tinh Túc Hải động họ thì không ai đứng ra bênh vực. Vì Tinh Túc Hải phá vỡ cân bằn đem đến uy lực lớn hơn bọn họ, Song Hùng dùng mánh khóe còn Tinh Túc Hải là dựa vào sức mạnh. Không có ai trong lục thánh sẽ trả giá cực lớn liều mạng đổ máu với Tinh Túc Hải chỉ vì Song Hùng.
Câu này thốt ra, Cừu Lập đứng đằng sau biến sắc mặt, lắc người chạy trốn.
Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa ngoái đầu liếc qua, mặt ủ rũ, hai người không đuổi theo nhưng cũng không ngăn cản.
Yến Bắc Hồng rống to, vác đao rượt theo:
– Đừng chạy!
Nhưng tu vi của hai người xâp xỉ, Yến Bắc Hồng muốn đuổi kịp e rằng hơi khó khăn.
Mắt thấy hai người một trước một sau đi xa.
Vèo!
Lăng Thiên Tả sứ Nam Túc Tinh cung biến mất tại chỗ, chỉ còn lại ảo ảnh ở yên nơi cũ.
Lăng Thiên hành động sau nhưng khoảnh khắc đã vượt qua Yến Bắc Hồng, đuổi theo Cừu Lập chạy trốn, nháy mắt thân hóa trăm ngàn ảo ảnh như tia chớp vây công Cừu Lập, tốc độ mau đến không thể tưởng tượng.
Tốc độ công kích nhanh đến mức Yến Bắc Hồng đuổi theo đằng sau hết sức ngạc nhiên, vội ngừng giữa không trung.
Cừu Lập thê lương hét thảm:
– A!!!
Cừu Lập hầu như không có sức đánh lại Lăng Thiên, bị vô số bóng móng vuốt bao vây.
Tứ chi bị xé khỏi thân thể, máu thịt tứ tung. Biết bao người hút ngụm khí lạnh nhìn Cừu Lập bị xé thành mảnh nhỏ, khiến người nhìn rét run.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 03:36 (GMT+7) |