– Theo lời đồn đãi Yến Bắc Hồng Yến đại nhân đã từng nằm vùng ở chỗ này, còn xoay sở thành thân tín bên cạnh Lão Bản Nương này. Chuyện này quả thật là không dễ dàng, hiện giờ ngẫm lại ty chức cảm thấy lúc trước quả thật đã xem thường Yến đại nhân rồi, không ngờ Yến đại nhân bề ngoài thô lỗ mà bên trong ẩn giấu cái tâm hồn tròn vẹn viên hoạt đến như vậy.
Hắn cũng biết Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng có quan hệ không tệ, ban đầu ở Nam Tuyên phủ đã từng thấy Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng đi chung với nhau, nhưng mà năm xưa sau khi tiếp xúc Yến Bắc Hồng một chút cũng không cảm thấy Yến Bắc Hồng là người có nhiều đầu óc, giờ này mới phát hiện thì ra người ta là đại trí giả ngu.
Miêu Nghị cười lạnh:
– Không nghĩ tới Dương Khánh ngươi cũng có lúc nhìn lầm người.
Được rồi! Dương Khánh ngậm miệng không nói nữa, phát hiện hôm nay nói cái gì cũng không thích hợp, cũng không biết vị này hôm nay uống lộn thuốc gì.
Nhưng mà nhìn chung quanh một chút còn khoan hãy nói, nếu không phải vị điện chủ đại nhân này làm bậy làm bạ, Dương Khánh hắn không chừng sẽ không chạy tới Lưu Vân Sa Hải cái địa phương quỷ quái này thật, càng không thể chạy tới Phong Vân Khách Sạn này, ít nhất tạm thời sẽ không thể, bởi vì hắn cho rằng dưới tình huống không cần thiết không nên mạo loại nguy hiên không cần thiết này.
Bước chân vào tu hành giới tới nay, đây là lần hắn đi xa nhất, nhờ phúc của Miêu đại điện chủ.
Trời sắp hoàng hôn, năm Hắc y nhân từ trên trời đáp xuống bên ngoài vườn của Phong Vân Khách Sạn, hai người đứng ở hai bên phải trái của cửa khách sạn, ba tên mặt không lộ biểu tình gì đi vào trong, vừa nhìn là biết đều đeo mặt nạ, Hắc y nhân trước đó đến đi ở trung gian.
Điếm tiểu nhị nghênh đón, vị đi trung gian đó đưa ra thẻ phòng trước đó đã lĩnh, hai Hắc y nhân khác đến trước quầy giao tiền.
Đây là quy củ của Phong Vân Khách Sạn, tuy rằng Phong Vân Khách Sạn rõ ràng chính là chỗ tránh nạn. Nhưng Phong Vân Khách Sạn đối ngoại nói rằng mình không phải là chỗ tránh nạn, chỉ hoan nghênh khách đến ăn ở, vì thế đi vào đều phải giao tiền. Kỳ thật nói cho cùng thì chính là chỗ tránh nạn có thu tiền.
Vũ Quần Phương đứng lên, con trai con gái cũng đứng lên theo.
– Người ở đâu?
Vũ Quần Phương đưa hai tay chống lên trên bàn hỏi.
Vị Hắc y nhân ở trung gian kia quét mắt nhìn Miêu Nghị và Dương Khánh ở bàn kề cận, lại quay đầu lại nhìn cái bàn cách đó không xa, thuận tay lôi bên hông mở miệng thú nang ra, Trình Diệu Uy hiện thân, bị người ta bóp ở cổ họp.
Lúc này trên người Trình Diệu Uy còn mang theo vết máu, sắc mặt bầm đen, tóc tai rối bời, thảm hại bất kham, cả người yếu ớt gần như không còn hơi sức, đứng cũng không vững. Nếu không phải bị người bóp cổ, đoán chừng ngã xuống ngay lập tức, ánh mắt như mớ như không nhìn Vũ Quần Phương cùng hai đứa con. Bộ ngực dồn dập phập phồng hai cái, đáng tiếc lại nói không ra lời.
Đồng thời ông ta cũng nỗ lực mở to hai mắt nhìn. Ông ta có thể còn sống tự nhiên là bởi vì còn có giá trị lợi dụng, có giá trị lợi dụng tự nhiên là bởi vì không nói ra những thứ nên nói, không hộc ra thứ nên hộc ra đó tự nhiên là vì bảo toàn người nhà, bởi vì biết cái thứ đó một khi giao ra rồi, đối phương căn bản sẽ không bỏ qua cho người của Trình gia, huống chi vợ và con trai con gái còn ở bên phía chính phủ.
Giờ này gặp được người nhà chạy tới vì ông ta rồi, trong lòng nói không rõ lo lắng sốt ruột bao nhiêu. Nhưng mà bó tay một cái là có khí mà không có lực, không làm được cái gì cả.
– Cha!
Trình Ưng Hà và Trình Ưng Tường có chút gấp lên rồi, giành bước lên trước. Ai ngờ Hắc y nhân hai bên lập tức ngăn ở trước người của Trình Diệu Uy.
Điếm tiểu nhị nhanh chóng chạy tới, chắp tay nói với mấy người:
– Mấy vị, tiểu điếm không lưu lại ân oán chỉ lưu khách, thị phi đừng có vào, chuyện đánh đánh giết giết mong rằng không được mang vào tiểu điếm quấy rầy những khách nhân khác thanh tĩnh.
Nho sinh phía sau quầy đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng thẳng người dậy, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt quầy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người, phong độ hơi hớm trí thức trên người hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, trên mặt hiện lên vẻ hờ hững lạnh lùng.
Hắc y nhân nắm cổ Trình Diệu Uy cười nói với Vũ Quần Phương:
– Nhị đương gia, có nghe hay không, lệnh lang và lệnh nữ nếu phá hỏng quy củ của Phong Vân Khách Sạn, không thể trách được ta đâu.
Hắn sở dĩ dám nói công bình mang người tới nơi này để cho Vũ Quần Phương cùng mọi người gặp gỡ, một là vì để cho Vũ Quần Phương yên lòng, hai là cũng biết quy củ của nơi này có thể bảo đảm an toàn của bên mình. Hắn bên này cũng lo lắng phía Vũ Quần Phương dây dưa lâu như vậy sẽ có cái chuẩn bị đặc thù gì đó, đặt ở địa phương khác ngược lại thì lo lắng, nhưng ở Phong Vân Khách Sạn thì là địa phương không tệ.
Khi Dương Khánh biết đối phương muốn mang Trình Diệu Uy đến nơi này, đầu tiên là có chút kinh ngạc, ngay sau đó mọi người đều đoán được nguyên nhân, bởi vì không có ai dám làm loạn ở chỗ này.
– Hà nhi, Tường nhi, lui xuống!
Vũ Quần Phương quát, gọi con gái gương mặt lo lắng trở về xong, ngay sau đó chắp tay với điếm tiểu nhị và nho sinh phía sau quầy, bồi lễ nói lời xin lỗi:
– Chẳng qua là mượn quý bảo địa bàn một ít chuyện, không lưu lại thị phi ở chỗ này!
– Vậy mấy vị xin cứ tự nhiên!
Điếm tiểu nhị ha ha một tiếng, không phải là ai khác, chính là Đào Vĩnh Xuân.
Miêu Nghị liếc nhìn hắn một cái, trong lòng lẩm bẩm, cái lão yêu quái này thật ra thì xoay sở làm có mô có dạng, điếm tiểu nhị làm sao mà có tư có cách dữ vậy cà.
Mà nho sinh phía sau quầy nghe vậy cũng chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt đối với một màn trước mắt, không biết Nhất Oa Phong Đại đương gia tại sao lại rời vào trong tay của người khác, lại thỉnh thoảng lén nhìn xem xét xem xét Miêu Nghị, cũng không biết Miêu Nghị sao lại hòa cùng với người của Nhất Oa Phong như thế.
Hắc y nhân bóp cổ Trình Diệu Uy đắc ý cười hăng hắc lạnh lùng, nhẹ nhàng phất tay một cái, hai người chắn trước mặt lui trở lại hai bên.
Vũ Quần Phương liếc nhìn Trình Diệu Uy yếu ớt bất kham dường như lúc nào cũng có thể chết, trầm giọng nói:
– Các ngươi làm cái gì đối với hắn?
– Không có làm cái gì, sợ Trình Đại đương gia đói bụng, cho ăn chút thứ đồ tốt mà thôi.
Hắc y nhân một tay chẹt cổ Trình Diệu Uy, một tay vẫy vẫy:
– Nhị đương gia, người ngươi đã thấy rồi, cái thứ đó có phải là nên lấy ra cho ta xem rồi hay không?
– Cái thứ đó có ở chỗ này của ta.
Miêu Nghị ở cạnh bàn đột nhiên đứng lên, móc ra một khối ngọc điệp cầm ở trong tay.
Vũ Quần Phương, Trình Ưng Tường, Trình Ưng Hà đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt đều lóe lên một chút ngạc nhiên.
Dương Khánh khóe miệng hơi co giật, trong lòng rúng động quặn lên, cảm giác có chút không ổn, ánh mắt trợn to hơn mấy phần nhìn Miêu Nghị, trong lòng hô lên điên cuồng ngươi đang giở cái trò quỷ gì đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 03:36 (GMT+7) |