Nhạc Thiên Ba không nhịn được hỏi.
– Quân Sử anh minh.
Miêu Nghị khen tặng một câu.
Anh minh cái rắm, cái này gọi gì là anh minh? Tiểu tử ngươi có thể đừng nịnh bợ được hay không? Nhạc Thiên Ba tức giận nói:
– Nói tiếp đi!
– Vâng!
Miêu Nghị tiếp tục nói:
– Ty chức lao lực tâm tư, rốt cuộc tìm được vị Lục đương gia Trình Ưng Vũ từng ám sát ty chức, sau một cuộc huyết chiến, giết không ít người của Nhất Oa Phong, may mà chưa từng thất bại, trực tiếp bắt trói Lục đương gia. Sau đó lại truyền tin cho Đại đương gia Nhất Oa Phong là Trình Diệu Uy đàm phán, sau khi vợ chồng Trình Diệu Uy tới chỗ ty chức, ty chức đã giữ lão bà của hắn lại, trải qua đàm phán, ty chức phái bốn gã Hồng Liên Hành tẩu và một ngàn nhân mã chạy tới Lưu Vân Sa hải lặng lẽ cài cắm vào Nhất Oa Phong, Nhất Oa Phong sớm muộn gì cũng sẽ đổi thành thế lực của ty chức ở Lưu Vân Sa hải, ty chức đã chịu đủ thiệt thòi ở Lưu Vân Sa hải, lần này có thể xem như hòa vốn.
Hắn hoàn toàn không che dấu ý định mình đang phát triển thế lực ở Lưu Vân Sa hải.
Ánh mắt Nhạc Thiên Ba nhìn hắn giống như nhìn quái vật, ở Lưu Vân Sa hải hắn nhiều lắm chỉ bố trí một hai nhãn tuyến nhằm thuận tiện nắm giữ một chút tin tức, hắn cũng không dám dám can đảm vượt biên phát triển thế lực của mình, bởi vì bàn tay vươn quá dài sẽ có chút nhạy cảm, nhưng tên này lại trực tiếp phái hơn một ngàn nhân mã phía chính phủ đi làm thổ phỉ, đúng là không còn gì để nói.
Nhưng nói đi thì nói lại, Miêu Nghị không giấu diếm chuyện hắn phát triển thế lực, ngụ ý không phải là hắn phát triển thế lực của hắn mà thật ra chính là thế lực của Nhạc Thiên Ba.
Sau khi trong lòng Nhạc Thiên Ba hiểu rõ liền hỏi:
– Vậy chỗ tốt cho Trình Diệu Uy chính là để cho nhi tử của hắn tẩy trắng làm điện chủ?
Miêu Nghị dõng dạc nói:
– Ty chức sao có thể dễ dàng cho bọn họ ăn no, đáp ứng vị trí hai điện chủ, trước tiên giải quyết một cái trước, chờ bọn hắn làm xong chuyện, một ngàn năm sau ty chức sẽ nghĩ biện pháp giải quyết một người khác. Dĩ nhiên, nếu Quân Sử có thể trực tiếp lên tiếng kêu gọi với phía dưới… đến lúc đó vấn đề giải quyết vị trí một điện chủ ty chức cũng không cần quanh co lòng vòng phiền phức như vậy.
– Ngươi phải làm rõ một việc, ngươi là quan, bọn họ là cướp, ngươi cấu kết với thổ phỉ còn bổn tọa giúp ngươi chào hỏi? Cũng tài cho ngươi nghĩ ra được, ngươi tự lau cái mông của mình đi!
Nhạc Thiên Ba chỉ vào lỗ mũi Miêu Nghị nghiêm nghị cảnh cáo nói:
– Nhất Oa Phong ở Lưu Vân Sa hải nhiều năm như vậy, đã giết không ít tu sĩ Tiên quốc, chuyện ngươi cấu kết với đám thổ phỉ Nhất Oa Phong một khi truyền đi, sẽ khiến người người công phẫn, đến lúc đó bổn tọa cũng không bảo vệ được ngươi, một mình ngươi tự làm lấy. Còn nữa, bổn tọa cảnh cáo ngươi, chuyện này bổn tọa hoàn toàn không biết, ngươi cũng chưa bao giờ nói chuyện này với bổn tọa, bổn tọa cũng sẽ không để bất cứ nhân lực hoặc tài lực nào giúp ngươi, xảy ra chuyện là chuyện riêng của ngươi!
Miêu Nghị gật đầu nói:
– Ty chức hiểu, cho nên trước đó mới không nói trước với Quân Sử, chuyện này cũng là ý tứ của một mình ty chức, không liên quan đến những người khác.
Nhạc Thiên Ba ừ một tiếng, nhưng quay đầu lại cố ý vô tình nói:
– Sau này bên phía Lưu Vân Sa hải có tin tức gì nhớ truyền một phần đến bên này.
– Ty chức hiểu.
Miêu Nghị đáp ứng.
Nhạc Thiên Ba xoay người vuốt cằm nói với Trường Hoan:
– Trường Hoan, ngươi tìm một nơi yên lặng nói chuyện với Miêu chấp sự một chút, thành lập một phương thức liên lạc có thể giữ bí mật.
– Vâng!
Trường Hoan đáp ứng, tiến lên hai bước đưa tay nói với Miêu Nghị:
– Miêu Chấp sự, mời đi theo ta.
– Đại cô cô chờ một lát!
Miêu Nghị lại chắp tay thỉnh cầu Nhạc Thiên Ba:
– Quân Sử, sau này ty chức nói không chừng sẽ thường xuyên lặng lẽ chạy đến Lưu Vân Sa hải, hai bên đường xá xa xôi, ty chức sợ thời điểm khẩn cấp sẽ làm trễ nãi thời điểm giao nộp thu hoạch đến Kim điện, Quân Sử có thể cho phép ty chức thỉnh thoảng vắng mặt được không?
Hắn nói như vậy là để chuẩn bị sẵn sàng, Vu hành giả đã nói sau thời điểm giao nộp thu hoạch sẽ đến tìm hắn, có tới hay không không biết, nhưng cứ dự phòng trước đường rút lui luôn không tệ.
Cái tên này lá gan không nhỏ, ở Lưu Vân Sa hải có người cừu oán ngươi còn dám thường xuyên lặng lẽ chạy đến? Nhạc Thiên Ba nói thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không hiểu:
– Nếu trên địa bàn của ngươi thật sự có công sự không vắng mặt được, có thể báo cho Trường Hoan một tiếng, bổn tọa cũng không phải người bất thông tình lý như vậy.
Dù sao Miêu Nghị đến Kim điện cũng chỉ có ý lộ mặt một chút, có tới hay không thật sự không quan trọng, hắn cũng không có gì không thể đáp ứng.
– Ty chức hiểu, ty chức cáo lui!
Miêu Nghị chắp tay cáo từ, xoay người cùng Trường Hoan rời đi.
Đợi sau khi hai người ra ngoài, Nhạc Thiên Ba buồn cười nói với Trường Nhạc:
– Không trách được người này ban đầu bị phái đến Lưu Vân Sa hải thi hành nhiệm vụ, thì ra hắn am hiểu nhất là làm chuyện này, Đào Ngọc Linh thật là có mắt.
Trường Nhạc che miệng cười khẽ…
Đêm đó, Miêu Nghị đi một chuyến đến Xuân Hoa lâu ló mặt, thấy Trình Ưng Phi lượn vòng chào hỏi các điện chủ, nhìn rất buồn cười, nhưng lại giả vờ không nhận ra, làm không ít người trong lòng khinh bỉ không dứt, nhưng mọi người ngoài mặt vẫn nịnh nọt hắn, ai kêu hắn có địa vị cao nhất trong các chư vị điện chủ.
Ngày tiếp theo, Miêu Nghị cứ theo lẽ thường ở trong ban trình diện của Kim điện, sau khi nghị sự xong, Nhạc Thiên Ba dẫn một đám cung chủ đến Thiên Ngoại Thiên giao nộp thu hoạch.
Sau khi tản mát, Miêu Nghị đến phủ đô đốc hẹn một đám đồng liêu buổi tối đi uống hoa tửu, tất cả chi tiêu hắn sẽ trả, ai kêu đám đồng liêu này đã giúp hắn chiếu cố, dĩ nhiên không thể bạc đãi.
Sau khi liên tục xử lý một số chuyện, lại ngược về Trấn Nhâm điện, đợi chờ và hy vọng Vu hành giả xuất hiện, hy vọng lão nhân kia không bị cương thi trên thuyền giết chết.
Nửa tháng sau, khi Miêu Nghị đang ở trong tĩnh thất tu luyện, Tuyết Nhi đột nhiên tới báo:
– Đại nhân, ngoài cửa núi có người muốn gặp ngài.
– Người nào?
– Hắn không nói, chỉ nói ngài xem cái này sẽ minh bạch.
Tuyết Nhi đưa một cây thiền trượng tới.
Miêu Nghị đón tới trong tay vừa nhìn, trên thiền trượng chính là chữ “Vu” làm hắn nhảy dựng lên.
Thiền trượng trong tay Vu hành giả, lần trước khi ở Lưu Vân Sa hải Vu hành giả từng biểu diễn cho hắn xem qua, cộng thêm nó lại xuất hiện sau khi giao nộp thu hoạch, trừ phi là Vu hành giả còn có thể là ai.
Từ ý nào đó mà nói, Miêu Nghị hoàn toàn không hy vọng Vu hành giả có thể thực hiện hứa hẹn, hắn chỉ có một chút lòng tin được thành lập trên quan niệm Vu hành giả không kết thù kết thù với bất cứ người nào trong giới tu hành, dựa theo logic này suy nghĩ Vu hành giả có lẽ sẽ không lừa gạt mình mới đúng.
Còn nữa chính là lời tiên đoán “ngồi chung một cái thuyền” của Vu hành giả.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/10/2019 03:36 (GMT+7) |