Đô thành phồn hoa khôn xiết, Miêu Nghị vừa bay vào vùng trời đô thành thì liền cảm thấy tâm thái của bản thân không còn như trước nữa. Trước kia, những chuyến đi đến đây của hắn đều mang tính chất vào chầu ra mắt người ta, hắn chỉ coi mình là người ngoài từ nơi khác tới đây. Còn hôm nay, hắn lại không còn loại cảm giác mình là người ngoài nữa rồi.
Đừng nói là hắn mà ngay cả Trình Ngạo Phương là người tới đây hàng năm cũng có cảm giác mình là người ngoài. Chỉ vì hiện nay, Miêu Nghị hắn đã hòa nhập được vào quyền thế bên trong đô thành rồi, nói cách khác là hắn cũng có quyền quản lý chuyện trong đô thành, có được loại cảm giác vượt lên trên cao này thì đương nhiên không còn như xưa nữa.
Khi đã hoàn thành chuyến hộ tống Trình Ngạo Phương đến Ngọc Đô Phong an toàn thì chư vị Điện chủ không được phép đi sâu vào bên trong cấm cung hơn nữa, nhưng họ có thể đi chơi tự do thoải mái ở chốn đô thành phồn hoa này. Thế nhưng trong số họ lại có một vị Điện chủ là ngoại lệ, dĩ nhiên là Miêu đại điện chủ, bản thân hắn là chấp sự Kim điện, đoán chừng là hắn qua lại nơi này còn tự do thuận lợi hơn cả cung chủ Trình Ngạo Phương. Chư vị Điện chủ trông thấy Miêu Nghị đi cùng Trình Ngạo Phương vào sâu trong cấm cung, trong mắt họ đều hiện ra vẻ hâm mộ khó có thể che dấu được.
Chẳng qua là Miêu Nghị vẫn bị vặn hỏi vài lần ở trên đường đi. Sau khi biết được vị này chính là Miêu chấp sự ở Kim điện mới nhậm chức, những kẻ ngăn hắn lại đều rối rít làm lễ chào chấp sự. Trình Ngạo Phương không khỏi nghiêng mắt nhìn Miêu Nghị một cái. Đó là những người bên cạnh Quân sử thì đương nhiên là mang theo thói kiêu ngạo của những người bên cạnh Quân sử.
Cho dù khi họ gặp Trình Ngạo Phương thì thái độ của họ cũng vẫn mang chút gì đó ngạo mạn, người bên cạnh Quân sử sẽ không cúi đầu khom lưng với chư hầu cấp dưới đâu, vì làm thế sẽ khiến Quân sử khó chịu. Ngoài mặt, khí thế oai vệ là yếu tố không thể thiếu, thế mà vào lúc này thì họ lại hạ mình ở trước mặt Miêu Nghị, chỉ vì Miêu Nghị có quyền lực trừng phạt bọn họ.
Ở một tòa tháp đồ sộ nằm trên Ngọc Đô Phong, tầng dưới cùng là Kim điện, tầng trên là nơi Quân sử nghỉ ngơi và xử lý công vụ, hai vị thị nữ theo hầu bên cạnh Quân sử cũng ở tầng trên, ngược lại thì những Tần phi của Quân sử không có duyên phận để được vào ở, trừ thời gian Quân sử cho gọi ai đến thị tẩm thì người đó mới có thể vào ở.
Lúc Trình Ngạo Phương và Miêu Nghị chờ đợi ở trong Kim điện thì ở trên lầu, Quân sử đang gặp mặt Niếp Trường Không – Cung chủ của Tiên Hành Cung.
Niếp Trường Không đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Miêu Nghị thì hơi ngạc nhiên, đi tới trước mặt Trình Ngạo Phương, hai người chắp tay chào nhau.
– Xin được ra mắt Niếp cung chủ.
Miêu Nghị chủ động làm lễ ra mắt.
– Ồ!
Niếp Trường Không vươn tay ra đỡ lấy cánh tay Miêu Nghị, mỉm cười:
– Không đánh nhau thì không quen biết, chuyện không vui trước kia đều đã qua, mong rằng Miêu chấp sự đừng để trong lòng!
– Không dám.
Miêu Nghị cung tay làm lễ.
– Lúc nào Miêu chấp sự rảnh rỗi, nếu không ngại thì cứ đến Tiên Hành Cung chơi. Bổn cung sẽ gánh vác trách nhiệm làm chủ chiêu đãi.
Niếp Trường Không nói một câu khách khí, nhưng thật ra thì y vẫn còn so đo chuyện Miêu Nghị đánh chết thuộc hạ của y. Trong lòng y vẫn cảm thấy không thoải mái, chỉ là nghĩ tới thân phận hiện nay của Miêu Nghị, dù không giúp được gì cho y, nhưng lại có khả năng phá hư chuyện của y, xởi lởi ngoài mặt thì cũng không mất gì cả.
– Để hôm khác rảnh, nhất định sẽ đến chào hỏi.
Miêu Nghị đáp.
Niếp Trường Không cười khà khà, nói với Trình Ngạo Phương:
– Trình cung chủ, Quân sử đang chờ hai vị ở tầng trên, bảo ta chuyển lời để các ngươi lên yết kiến ngài.
Y nói xong thì chắp tay cáo từ rồi rời đi.
Hai người lên lầu, Trình Ngạo Phương đã quen cửa quen nẻo, dẫn theo Miêu Nghị vào trong tầng lầu là nơi mà Nhạc Thiên Ba xử lý công vụ.
Đây thật là nơi tốt, bốn bề đều có cửa sổ, không chỉ siêu phàm thoát tục mà còn có thể xem toàn cảnh của chốn nhân gian phồn hoa. Nhạc Thiên Ba đang ngự ở phía sau một chiếc trường án, Đại cô cô Trường Hoan và Tiểu cô cô Trường Nhạc đứng hầu ở hai bên.
Lúc Trình Ngạo Phương và Miêu Nghị làm lễ xong, Nhạc Thiên Ba xem Miêu Nghị liền cảm thấy hơi buồn cười, cứ nghĩ đến chuyện tên này từng nói đã ngủ với con gái của lão thất phu Âu Dương là đã cảm thấy buồn cười rồi, bảo Miêu Nghị:
– Miêu Nghị, ngươi tạm thời đến nhận nhiệm vụ ở Hình bộ của đô thành đi nhé!
– Vâng.
Miêu Nghị đáp. Trong lòng hắn lại đang nghi ngờ, nghĩ: Người chấp chưởng hình phạt không phải là Lan đại đô đốc Lan Hậu ở Đô đốc phủ sao?
Nhạc Thiên Ba quay đầu lại nói:
– Trường Nhạc, ngươi sắp xếp người dẫn Miêu chấp sự làm quen với Ngọc Đô Phong đi!
– Vâng.
Tiểu cô cô lại mang Miêu Nghị đi ra.
Sau khi ra ngoài Kim điện, người được triệu đến là Trúc Thượng Pha – một trong những chấp sự của Kim điện đã nhanh chóng có mặt, Tiểu cô cô Trường Nhạc chuyển đạt ý tứ của Quân sử, Trúc Thượng Pha lĩnh mệnh, rồi dẫn theo Miêu Nghị rời đi.
Nhân lúc không có ai, Miêu Nghị nhét một phần lễ vật vào trong tay Trúc Thượng Pha, ý bảo: “Tôi là người mới đến, xin đồng nghiệp chiếu cố nhiều hơn”.
Trúc Thượng Pha nhận lấy, cảm thấy vừa lòng, ngay cả trên mặt cũng nhiều hơn nụ cười, đúng như câu có qua có lại mới toại lòng nhau. Trúc Thượng Pha bắt đầu dẫn Miêu Nghị lượn lờ khắp Ngọc Đô Phong, kể ra những địa phương nào có thể đi, địa phương nào không thể đi, tỉ như khu vực dành cho các Tần phi của Quân sử ở thì đương nhiên không phải là nơi mà người ngoài có thể tùy tiện xông vào.
Sau đó thì Trúc Thượng Pha dẫn Miêu Nghị đi gặp tất cả các bộ môn ở Ngọc Đô Phong. Bản thân Miêu Nghị đã trở thành người của Hình bộ, cũng tạm coi là người của Đô đốc phủ, nên đương nhiên là phải đến Đô đốc phủ trước tiên để thăm hỏi Đại đô đốc Lan Hậu.
Khi đã vào Đô đốc phủ, Miêu Nghị xem gương mặt vô cảm của Lan Hậu thì hơi có chút bất đắc dĩ, nghĩ: “Lại phải đâm đầu vào trong tay tên này, tại sao mà mình cứ bị vướng víu không xong với cái Đô đốc phủ này mãi thế chứ?”
Miêu Nghị làm lễ chào cấp trên xong thì dâng lên một phần quà ra mắt.
Hắn đâu ngờ rằng Lan Hậu cũng có chút khó hiểu, y nghĩ rằng: “Tên này trèo lên thật là nhanh, cái tên từng gây ra nhiều rắc rối ở đô thành như thế mà giờ lại được xếp vào Đô đốc phủ chuyên cai quản các vụ gây rối.”
Từ trên gương mặt của Lan Hậu, người ta không biết y có chào đón sự có mặt của vị thuộc hạ mới nhậm chức này hay không, Miêu Nghị đoán thầm chắc hẳn Lan Hậu không chào đón hắn có khả năng lớn hơn.
Lan Hậu cũng biết chức nghiệp chủ yếu của Miêu Nghị không ở tại đô thành, Miêu Nghị chỉ tạm giữ chức ở đây thôi, nhiệm vụ chính của hắn là trấn giữ hai điện của mình. Vì thế, Lan Hậu dặn dò qua loa vài câu rồi đưa cho Miêu Nghị một tấm lệnh bài của Đô đốc phủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/10/2019 03:36 (GMT+7) |