– Đúng là đạo lý này, đi. Đừng để ý đến hắn.
– Các ngươi có ý gì?
Gương mặt Hồ Tử Phân đột nhiên trầm xuống.
– Có phải các người đã quên một chuyện hay không? Lão nương bây giờ là điện chủ Trấn Tân điện, địa bàn mới vừa điều chỉnh phải dựa vào bên cạnh hắn!
Mấy người đồng thời sửng sốt, La Minh Quang lại giội nước lã nói:
– Vậy ngươi nghĩ chúng ta phải làm sao bây giờ? Kêu Đại lão từ xa chạy tới liên thủ với ngươi tấn công hắn? Nếu như ngươi có thể để cho cung chủ gật đầu, chúng ta không có ý kiến. La mỗ có thể giúp chính là những thứ này, về phần phí dụng xin lỗi, cho dù là một viên Nguyện Lực châu ta cũng sẽ không cho hắn, La mỗ không chịu sự uy hiếp này đâu!
Nói xong phất tay áo rời đi.
– Ta cũng sẽ không cho!
Lục Vân Khách cũng phất tay áo rời đi.
– Ta khẳng định cũng không cho.
Lý Ngọc Quyên ném lại câu nói này, dẫn thủ hạ bay đi.
Mã Vị Hàn có lý do tốt hơn.
– Hắn đã giết người của ta, còn muốn ta nhận? Đừng nằm mơ.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hồ Tử Phân ở đây, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Một đám sợ chết. Lão nương tuyệt giao với các ngươi!
Ngoài nói mấy câu này, nàng thật sự không còn cách nào.
Hai gã hành tẩu phía sau nàng cúi đầu âm thầm thở dài một tiếng, nếu tên kia thật sự một mình giết chết hơn phân nửa Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành cung, sợ rằng Trấn Tân điện chúng ta lần này sẽ phiền toái…
Sau khi sáu người tản mát, cũng không trở về sương phòng đợi lệnh, nếu chạm mặt với Miêu Nghị một lần nữa sẽ càng thêm lúng túng.
Miêu Nghị Miêu hành tẩu lúc này đã ngồi trên vị trí chủ vị trong sương phòng đợi lệnh, mấy vị điện chủ khác cũng ngồi cùng, nói chuyện phiếm với Miêu Nghị, mọi người chuyện trò vui vẻ, giống như chuyện vừa rồi không có phát sinh. Miêu Nghị cũng nói chuyện hòa thuận với bọn họ, thoạt nhìn hoàn toàn không có vẻ khó chịu như vừa rồi, còn cùng chư vị điện chủ ước định sau này sẽ qua lại nhiều hơn.
Điện chủ của những nơi khác còn chưa tới đã lục tục từ các điện chạy tới giao nộp thu hoạch, sau khi giao nhận rõ ràng với cung chủ, cũng lần lượt đi tới sương phòng đợi lệnh, nhìn thấy Miêu Nghị lạ mắt, ban đầu cũng không phản ứng, sau đó âm thầm nghe nói chuyện vừa xảy ra, cũng lập tức tới đây nhiệt tình chào hỏi.
Tây Môn Nhạn coi như mở rộng tầm mắt, coi như được học tập, đám người này thực tế hơn người trong môn phái rất nhiều.
Sau khi điện chủ các lộ cũng tới không sai biệt lắm, một vị điện chủ khí độ ung dung đi đến, ánh mắt nhìn quanh một vòng, rơi xuống người Miêu Nghị. Sau khi gật đầu chào hỏi những người khác, đi tới trước mặt Miêu Nghị chắp tay nói:
– Xin hỏi ngài là Miêu hành tẩu?
Miêu Nghị gật đầu nói:
– Đúng vậy, không biết các hạ là?
Một vị điện chủ bên cạnh đã giới thiệu nói:
– Điện chủ Trấn Ất điện bên phía Nhật Hành cung Đổng Ngọc Điền.
Chân mày Miêu Nghị khẽ động, hắn đến bên này cũng coi như một thời gian ngắn, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng lai lịch của điện chủ các lộ cũng có biết đôi chút, vị này là người của Kiếm Ly cung, đồng môn của Cổ Tam Chính. Đổng Vũ Điền gật đầu tạ ơn đại lao của mọi người, nghiêng người đưa tay mời nói:
– Miêu hành tẩu, có thể trò chuyện riêng một lát được không?
Miêu Nghị cười cười, đứng dậy gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi sương phòng đợi lệnh, đi vào một tòa lương đình trong cung ngồi xuống.
– Đổng điện chủ có gì chỉ giáo.
Miêu Nghị hỏi trước.
Đổng Ngọc Điền ha hả cười nói:
– Không dối gạt hành tẩu, mấy ngày hôm trước ta vốn muốn đi tìm ngươi, nhưng nghĩ đến sắp tới thời điểm giao nộp thu hoạch, mọi người chắc chắn sẽ gặp mặt, vì vậy cũng không vội vã nhất thời. Miêu Nghị hỏi:
– Không biết tìm ta có chuyện gì?
Đổng Ngọc Điền nói:
– Sau khi hành tẩu đến Mộc Hành cung nhậm chức, sư môn kêu ta trở về một chuyến, nói lại ân oán gút mắt giữa sư môn và hành tẩu. Sư môn có ý tứ là, ta và hành tẩu là đồng liêu dễ nói chuyện, kêu ta thay mặt sư môn truyền lời, hy vọng chuyện không vui trước kia đã trôi qua rồi, đệ tử môn phái dưới trướng hành tẩu hy vọng sẽ được quan tâm nhiều hơn, sau này có chỗ nào cần dùng đến Đổng mỗ, Đổng mỗ nhất định sẽ dốc hết sức, không biết ý nghĩ của hành tẩu như thế nào?
Tùy tiện tìm người truyền lời là xong rồi? Cái tên này nói chuyện gọn gàng như vậy chắc chắn là ta sẽ đồng ý, đây là không đặt ta vào trong mắt, được, ta sẽ cho ngươi được như ý! Miêu Nghị ha hả cười nói:
– Chuyện lúc trước ta đã sớm quên rồi, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại.
Chuyện không vui trực tiếp bỏ qua, hai người có thể trò chuyện vui vẻ mà quay về.
Sau khi trở lại sương phòng, Đổng Ngọc Điền phát hiện các vị điện chủ dường như cũng rất khách khí với vị Miêu hành tẩu này, có chút không giống với tác phong bực tức của các vị điện chủ lúc trước với cung chủ, âm thầm truyền âm hỏi một vị bên cạnh, sau đó mới biết được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Đổng Ngọc Điền lập tức ý thức được khẩu khí nói chuyện vừa rồi của mình không đúng, đồng thời cũng ý thức được Miêu Nghị cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, nhưng lại đáp ứng sảng khoái như thế, làm hắn mơ hồ cảm thấy có chút không phù hợp…
Sau khi tất cả điện chủ đều đến đông đủ, tề tụ ở đại điện nghị sự, chư vị điện chủ chủ động nhượng xuất vị trí phía sau Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan và Bá Ngôn, Miêu Nghị đứng ở vị trí thứ tư, cùng Thượng Lưu Hoan, đối diện là Trang Hữu Văn và Bá Ngôn.
Sau đó cung chủ giá lâm, mọi người đồng thanh hành lễ:
– Tham kiến cung chủ!
– Miễn lễ! Trình Ngạo Phương ngồi trên bảo tọa cung chủ, quét mắt nhìn Miêu Nghị.
Ngay sau đó Trình Ngạo Phương cũng tổng kết lại chuyện một năm qua, trọng điểm nói ra chuyện giữa bọn họ và Nhật Hành cung, một phen khích lệ chư vị đã cực khổ, người nên thưởng cũng được thưởng, ngoài một số lời giáo huấn cũng không còn những thứ khác.
Tiếp theo mọi người tiếp tục nói chuyện, Miêu Nghị rúc ở đây lắng nghe, phát huy tác phong không có chuyện gì thì luôn luôn khiêm tốn, hơn nữa bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm tình huống của bên này, không có gì để nói.
Sau khi nghị sự xong, ba vị hành tẩu Trang Hữu Văn ở lại trấn giữ, Trình Ngạo Phương tự mình dẫn các điện chủ phi thiên rời đi, đến Đô thành giao nộp thu hoạch.
Đây tựa hồ là nghi thức bình thường mỗi năm phải tiến hành một lần, năm này qua năm khác, năm nào cũng như thế.
Nhìn thấy Đô thành vô cùng phồn hoa, Miêu Nghị bay trên trời có chút cảm khái, đây là lần đầu tiên hắn quan sát tình cảnh của Đô thành từ không trung, sơn thủy vẫn phồn hoa như cũ.
Mọi người đưa Trình Ngạo Phương đến Ngọc Đô Phong, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trình Ngạo Phương cũng cho phép chư vị điện chủ tự do, người nào muốn ở lại thì ở lại, người không muốn ở lại có thể trở về, người không đi có thể đến quán rượu nổi tiếng nhất Đô thành là “Xuân Hoa lâu” để tiếp nhận khao thưởng của Quân Sử.
Hàng năm vào thời điểm giao nộp thu hoạch, “Xuân Hoa lâu” đều sẽ được Ngọc Đô Phong bao trọn, coi như là một chút tấm lòng nhỏ của Quân Sử đối với các vị điện chủ trấn thủ một phương, chỉ cần có mặt ở “Xuân Hoa lâu”, các vị điện chủ đều có thể tận tình hưởng dụng miễn phí.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/10/2019 03:36 (GMT+7) |