– Cả làng người ta đang bàn tán ầm lên đấy! Lúc nãy dượng Tính, dượng Địch gặp tôi cũng than oán về anh đấy! Anh với ông Chỉnh liều liệu bàn nhau mà có lời xin với người ta! Dù có sai có xiếc gì thì cũng là bậc cha, bậc chú. Nhiều việc còn dính đến cậu Phúc ngày cậu còn làm chủ nhiệm, chả nhẽ anh cũng coi cậu Phúc là người dưng nước lã? Ai làm cũng phải có đúng có sai, nắm tay làm sao được cả ngày?
Thế là lực lượng ngăn cản, chống đối đã xông vào tận nhà mình rồi! Tùng đã muốn nổi cáu, thì bà Sang lại tiếp:
– Ngày mai có đến mươi nhà họ mang cày, mang cuốc ra làm ở Đồng Chùa, anh đừng có bốp chộp rây vào. Trên xã đã có ông Thủ, ông Sửu, ông Vinh, công an đã có anh Cao, giải quyết, thế nào là mấy ông ấy phải lo. Anh cứ tránh ra, không thì đầu chẳng phải lại phải tai!
Tùng giật thót người. Thì ra có một cuộc giành lại đất thừa tục đất hương hỏa mang tầm cỡ bạo động của dân chúng đã được chuẩn bị chín muồi lắm rồi! Tùng định nói con sẽ báo ngay cho ông Thủ, ông Xuân Tươi và tổ chức lực lượng dân quân để sẵn sàng giải tỏa! Nhưng như vậy nhất định bà Sang sẽ ngăn con trai bằng cách khóc ầm lên, đó là thứ vũ khí cuối cùng của bà. Đã hai dân Tùng phải đầu hàng vô điều kiện khi bà dùng thứ vũ khí đó.
Tùng lẳng lặng ra giếng tắm. Dưới nhà bếp, Mai vừa nấu cơm, vừa ríu ran thông báo một chuyện lạ: Ấy là cái nhà chị Bé làm thuê ở nhà ông Hàm, tuần trước hai chị em Đào Hoà và cả ông Thủ định đuổi chị ta đi, nhưng chị ấy cứ lì ở lại. Vừa lúc chiều tối khi nghe trống báo tang cô thống Biệu chết, thị ta liền tuyên bố ráo hoảnh là cô thống đã bàn giao công tác cho chị ta. Bây giờ phần âm ở cả vùng này là do chị ta trụ trì, tức là tương đương với ông Sửu, chủ tịch đấy! Bà Lài, mẹ ưởng, là chị em thúc bá với ông Hàm, vốn cũng là người đa nghi nhiễu sự, ra điều không tin mới hỏi vặn vẹo, thế là chị Bé vào nhà ngang xách chiếc bị cói lúc nào cáng đặt trên đầu giường ra. Trong ấy cất một chiếc bát hương to đùng bằng cái nồi ba. Đó là chiếc bát hương có xung quanh vẽ những hình long ly quy phượng còn đẹp cha bố hơn cả ảnh màu! Chị ấy bảo thần sắc của các ngài ngự cả trong đó. Cần gì đốt hương lên khấn, thế là các ngài sẽ phù trợ. Bây giờ anh em nhà ông Hàm kiềng chị Bé ra mặt. Ai hẳn hoi tử tế với chị ấy, thì chị ấy là người, còn nếu Sưng sỉa lên định chèn ép thì chị ấy biến thành ma. Giờ có thống Biệu chết thì ai còn trị nổi ma? Chả biết ma thật hay ma giả. Người ta đang tán là có khi con ma này đang phải lòng ông chủ nhà! Hí hí!
– Kệ người ta, đậy mồm đậy miệng lại – Bà Sang đe con gái.
Thằng Tú phụ họa với Mai:
– Thế là chị ấy đã nắm vững phương châm một tấc không đi, một ly không rời và dùng chiến thuật đánh đổ từng bước, đánh lui từng bộ phận, tiến tới làm chủ hoàn toàn tình thế của chiến tranh nhân dân đấy!
Chị em Mai cười rúc rích. Câu chuyện Mai vừa kể là diễn ra trước khi Thủ và Cao đến nhà ông Hàm. Khi anh em, chú cháu Thủ Cao, Cao Thủ đến để bàn công việc tối nay và ngày mai là chuyện tuyệt mật không thể có mặt bà Lài, mẹ ưởng, tính nết hay lanh chanh bép xép ngồi đấy được.
Tùng vừa dội nước, vừa nghe Mai kể chuyện cũng phải cười thầm, nhưng trong lòng thấy nhói một cái như chính mình cũng bị động chạm. Thật đúng là tai vách mạch rừng. Từ chuyện xó nhà góc bếp của dân, đến những vấn đề ai là bí thư Xuân Tươi vẫn gọi là rất tầm cỡ của chính quyền, của Đảng, chỉ nhoáng một cái là đã loang ra khắp làng. Thế này là Dân biết, dân làm, dân bàn, dân kiểm tra đây!
Mai vừa dọn cơm ra hiên gạch, thì bỗng con vện sủa hộc ngoài ngõ. Cô chạy ra, rồi lại quỳnh uỵch vào ngay. Đến gần bên Tùng đang thắp cây đèn ba dây, Mai nói nhỏ:
– Cái Minh nó đang chờ anh ngoài cổng?
Thấy Tùng chợt biến sắc mặt, Mai quay đi, khe tủm tỉm tinh quái. Ông cà tẩm này trông lởm chởm thế mà nhiều cô xin chết gớm nhẩy! Bởi Mai vừa thấy Minh có cái gì khác lắm. Mặc dù vừa thấy Mai chạy ra, Minh vẫn nói giọng ba toác: Bảo lão anh mày ra đây nhận lệnh, mau! Nhưng mặt Minh lại bối rối thế nào. Đôi má bánh đúc chợt đỏ ửng lên. Được, con tồ này rồi tao sẽ hỏi tội sau! – Mai thầm nghĩ. Mai và Minh cùng lớp tuổi.
Tùng mặc vội quần áo dài, đi ra ngõ. Trăng giữa tháng sáng rời rợi, nhưng lối ngõ vẫn tối thẫm vì những ngọn tre ngả rợp. Tùng đang nhìn nghiêng ngó, thì tiếng Minh nho nhỏ mãi phía trước, dưới lùm cây muồng muồng:
– Anh Tùng, em đây.
Minh đứng, tay vò vò chiếc lá. Cô mặc chiếc áo phông ngắn tay màu nõn chuối. Dưới ánh trăng lổ đố chiếu qua kẽ lá Tùng vẫn nhìn rõ cặp mắt một mí đang sáng lấp lánh.
– Em mang lệnh mới đến cho anh đây – Minh khẽ cười – Nhận lệnh rồi phấn khởi mà giữ vững vị trí chứ không được đào ngũ đâu nhá? Ở đây không thiếu những người tốt, những người vững vàng. Nhưng anh phải biết tin, biết quý người ta, thì người ta mới ủng hộ, mới bảo vệ anh. Em báo chỗ anh biết, lúc nãy em thấy ông Tính dượng anh với ông Thủ đứng nói chuyện rì rầm ở cạnh Đầm Cò kia kìa. Trông nghi lắm! Hai ông này vốn có khoái nhau đâu!
Tùng bắn người lên, nói xen vào:
– Họ định liên minh ma quỷ gì đây! Nhưng anh vẫn chưa hiểu Minh định nói gì.
Minh càng cao giọng lên:
– Anh thì chỉ hiểu có mình anh thôi! Tự cho minh là hơn người mà? Thế cho nên khi bị phản đối mới định bỏ của chạy lấy người! Nhưng chạy đâu cho thoát, cuối cùng rồi vẫn quay về đây. Thì lúc ấy mọi người nhìn anh thế nào? Hay lại phới nữa? Lại tút nữa?
Tùng cào cào mái tóc ướt, cười gượng gạo nên miệng cứ cứng lại.
– Minh nói cụ thế nữa đi, anh chưa hiểu.
Minh bước lại gần. Cái dáng to béo mập tròn và khuôn ngực vun đầy đội kênh cả áo của cô che tối một vạt trăng. Đã thấy cả mùi xà phòng ca – may từ người cô tỏa ra ấm sực, ngầy ngậy. Con gái nông thôn bây giờ cũng rất sành dùng đồ ngoại, chứ không phải chỉ có lá chanh, lá bưởi.
– Thì bây giờ anh hiểu đây! Cái Đào, anh hiểu chưa? Hay cũng lại bảo không hiểu cái Đào là ai! Cái Đào nó yêu cầu anh hãy ở nhà! Hiểu chưa? Ở nhà, không phải trốn đi lao động ở xứ sở nào hết. Và tí nữa nó chờ anh ở chỗ hai người vẫn hẹn gặp nhau! Anh hiểu chưa! Cái Đào nó đang đau khổ. Từ tối đến giờ nó với thầy nó lại nói nhau về chuyện chị Bé. Nhà nó đang nhiều chuyện buồn lắm. Ông Hàm đang dở tính dở nết mất rồi. Người ta đang đồn là ông ấy giữ nhà chị Bé ở lại để thay bà Son. Thế có phải hồn vía vứt xuống cống xuống rãnh không! Cái Đào mấy hôm nay cứ khóc luôn. Vừa lúc nãy sang gọi em đã thấy mắt đỏ mọng lên. Đấy, thù oán nhau cho lắm vào để mà tan cửa nát nhà! Bố con hục hặc nhòm ngó nhau, rách việc quá! Anh ở lại để nó có chỗ dựa. Còn em, anh hãy quên những gì em đã nói với anh. Quên đi, hiểu chưa?
Minh bước lại gần nữa. Bất ngờ cô đưa tay bấu vào bả vai Tùng, cặp mắt một mí càng nhóng nhánh ngời lên dưới trăng:
– Thế là em đã hoàn thành nhiệm vụ của người liên lạc. Anh mừng nhá, sướng nhá! Tý nữa thì mất con cá to! Từ giờ trở đi có chuyện gì không được giấu em, nhớ chưa? Minh lại véo mạnh vào vai Tùng, rồi bàn tay cô rời ra, buông thõng, hẫng hụt như thừa. Tùng lóng ngóng nắm lấy bàn tay với những ngón múp míp đang nóng râm ran, anh nói nho nhỏ trong tiếng thở hào hển:
– Anh xin lỗi Minh. Em tốt quá, tốt quá. Anh sẽ không đi đâu nữa. Từ giờ có chuyện gì anh sẽ hỏi ý kiến em.
Hai người nhìn nhau thật gần, bối rối. Đôi mắt Minh lại bạo dạn nhìn hút vào Tùng không chớp, long lanh như cười như khóc. Cái vẻ hoác toác táo tợn bề ngoài chợt biến mất. Cô thôn nữ đang thì căng ứ sức lực chỉ còn cuồn cuộn lên những bản năng trước người con trai mà cô đã thầm ao ước. Toàn thân cô bỗng run lên lẩy bẩy và, đột ngột cô gái đổ ập vào ngực Tùng. Khuôn mặt tròn vành vạnh của cô vùi vào cổ anh. Tiếng ngàn ngạt thổn thức:
– Anh đã có lỗi gì với em mà xin. Có lỗi với nhau đã tốt! Tùng anh ơi! Anh ơi…
Vừa gọi chới với những câu vô nghĩa, Minh vừa nép sát vào Tùng. Đôi vai nở nang tròn đây cứ rung lên. Mùi thơm của áo quần, mùi của da thịt đầu tóc, mùi đàn bà con gái phả lên đã hun đốt người Tùng, xua tan những ngỡ ngàng sợ sệt. Người con trai. Người đàn ông trong Tùng thức dậy. Anh ôm xiết ngang người Minh, chải chải những ngón tay đang nóng căng của mình vào mái tóc bồng xốp của Minh. Một mảng gáy trắng như ngó sen, mát đẫm ánh trăng kbẽ run lên dưới bàn tay mơn man của Tùng. Tùng cúi xuống, vừa áp môi vào đấy thì Minh quay ngẩng lên, mắt lim dim đờ dại nhìn sát vào mặt Tùng. Môi tìm môi, rồi cùng háo hức dinh chặt vào nhau đến nghịt hơi, đến tắt thở!
Tùng càng ôm chặt toàn thân người con gái đã lả đi, rồi dìu cô vào bãi cỏ phía sau bụi muồng muồng. Minh hỏi rên rẩm:
– Đi đâu? Đi dâu?
Nhưng đôi chân cô lại riu ríu bước theo Tùng không hề phản đối. Vừa ngồi xuống bãi cỏ, bốn cánh tay đã quấn chặt vào người nhau. Tùng kéo Minh nằm ngả xuống. Bàn tay anh vội vã lần tìm khao khát. Đến khi cả cái khối măng tơ mũm mĩm đã được bóc ra, những đường nét căng mẩy nuột nà hiển hiện không còn một chút che đậy, tất cả hôi hổi lên dưới trăng, thì Minh bỗng rùng mình choàng tỉnh. Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, nói giọng khê nặc đi:
– Đừng anh, em sợ.
Rồi không để cho Tùng phân bua, cô lại ngã ngồi vào lòng Tùng, vùi mặt vào ngực anh, chân tay duỗi dài, mệt mỏi đến lười biếng, giọng thổn thức:
– Sửa quần áo lại cho em. Thế là đủ rồi. Thế là em đã được yêu anh rồi. Chúng mình biết nhau rồi. Em không thể tranh giành với Đào, vì nó đến trước em. Em quí cả hai người. Thôi đứng dậy anh.
Minh kéo Tùng đứng dậy. Hai đôi môi khô khát lại dán vào nhau, cùng vồ vập thèm muốn. Nước mắt Minh bỗng chảy ra lã chã, ướt nhòe trên đôi má tròn căng. Cô kéo tay Tùng lại đang háo hức luồn vào cố áo mình, nói dấp dính:
– Thôi anh, để em về. Kẻo em không giữ được mình nữa. Đây là lần đầu và cũng là lần cuối. Không bao giờ được nhắc lại nghe chưa? Anh đi gặp Đào đi.
Minh ôm lấy cổ Tùng, dụi đầu chùi nước mắt vào ngực áo anh? Rồi vùng ra chạy lao đi. Miệng kêu ư ư, người cứ như sắp đổ về phía trước.
Tùng đứng thuôn ra một lúc mới tan hết cơn mê mẩn! Một con chim lợn bỗng choạc, choạc, choạc kêu một tràng dài như xé lụa, bay vút ngang qua xóm. Chim lợn cũng thuộc họ nhà cú cũng là phái viên của tử thần, đánh hơi người chết rất tài. Nhưng cú lợn háu đói, nên đi ăn sớm hơn cú mèo. Phía nhà cô thống Biểu có tiếng gì thình thình như tiếng đóng ván.
Mơ hồ như có cả tiếng khóc. Không còn thiết quay về ăn uống, người đang chộn rộn bàng hoàng, Tùng bước ra khỏi rặng tre. Xóm làng mung lung tắm đẫm trong trăng sương. Thấp thoáng phía trước có mấy bóng người lờ mờ, rồi khuất nhanh vào một bụi duỗi. Ai như dượng Địch? Ông ấy đi đâu? Trong đó là nhà ông Xuân Tươi, rồi tiếp đến nhà ưởng, anh chàng thiên lôi.
Đã mấy lần ưởng nài Tùng dạy cho vài miếng ka – ra – te để làm vốn, nhưng Tùng tìm cớ lảng. Dượng Địch vào khu ấy có việc gì? Liên minh bàn bạc gì? Hôm trước ông bảo Tùng đóng vai sứ giả đi gặp vợ chồng cô Cành. Tùng chưa nhận, ông đã mặt nặng mặt nhẹ. Nghe nói mấy hôm nay ông có vẻ tất bật lắm. Rồi ông Thủ, ông Tính gặp nhau ở Đầm Cò thật sao? Tùng lại nhớ những ánh mắt của ba ông thường vụ nhìn mình lúc chiều ở Đồng Chùa, cứ sáng lạnh những tia hờn giận. Chợt một bóng người cao lòng không từ một ngách nhỏ chui chúi đi ra, tí nữa thì đâm bổ vào Tùng.
– A chú Tùng đấy à? Tớ lại cứ tưởng ả nào!
Đôi bên cùng lùi lại nhìn sững vào nhau. Anh say rượu gặp anh say tình! Cả hai cùng ngơ ngơ như thiếu hồn vía. Tùng dụi mắt, hắng giọng:
– Anh Tám đánh chén ở đâu về đấy? Nhà ông Thó hử?
Tám lé cười khè khè như ếch kêu trong nhà, phun hơi rượu ra nồng nã:
– Ơ, mới làm chầu tiết canh vịt ở nhà Thó. Thì cánh áo ngắn không mời nhau còn mong thằng chó nào nó rước mình!
Tám ghé sát vào mặt Tùng, cặp mắt hiếng lệch như xe sang vành cứ đảo lên trợn trạo:
– Nhưng chỉ sang tháng chờ ngày tốt là tớ khánh thành nhà. Đảm bảo với chú là dinh cơ của mấy anh vẫn được tiếng là máu mặt trong làng chỉ là cái đinh rỉ! Rồi tớ phải lấy lại ruộng ở Đồng Chùa. Cái thửa vành khăn của ông nội tớ từ ngày xưa ấy, mai là phải cày tắp lự chứ không các cha lại sàng sê cho nhau là mất trắng. Tớ đã chuẩn bị lực lượng rồi. Mẹ kiếp, thằng nào muốn chơi thì ban ngày ban mặt giỏi ra đây, chứ đừng làm cái kiểu giấu mặt như con cu – li đêm hôm trước. Mấy thằng choi con cứ đợi đấy, ông sẽ làm lông!
Tám bước đi, hùng dũng như Đông – ki – sốt sắp sửa giao đấu với cối xay gió! Miệng vẫn nói lầu bầu. Đấy là rượu nói chứ đâu phải Tám nói! Thấp thoáng vẫn có những bóng người ra vào các ngõ, các ngách. Những bước chân lạo xạo trên rơm rạ. Tiếng thì thào kín kín hở hở. Đúng, đêm nay làng xóm có cái gì bồn chôn thắc thỏm lắm. Sống chết, buồn vui, thiện ác… cứ đan vào nhau. Mỗi người có một kế hoạch riêng, gấp rút chuẩn bị, âm thầm mà sôi sục.
Lúc này ở nhà ông Hàm im phăng phắc, cứ tưởng tất cả đã ngủ say. Kỳ thực chỉ có cái Hoa là đang ngủ thiếp đi vì thần kinh của nó quá căng thẳng suốt cả buổi tối. Đào đã đi công việc từ lúc nãy theo chỉ thị của Thủ. Thấy cô chủ đi vắng đã được một lúc lâu, mà ông Hàm vẫn chưa vẫn xuống? Chị Bé sốt ruột liền rón rén đi lên, gọi lào thào từ ngoài hiên: Ông ơi! Xuống em hỏi, chị vẫn mở rộng hỏi cánh cửa giữa, chứ không phải mở lén cửa ngách nữa. Khi ông Hàm vừa gù gù bước vào chị đã đổ vào người ông mà khóc thật là mãn nguyện, thật là hả hê. Ông ngạc nhiên hỏi: Sao thế? Chị càng ôm chặt lấy ông mà rên lên nũng nịu: Em mừng vì ông đã tin em, ông Thủ đã tin em. Em sẽ hết lòng. Nhưng bây giờ ông phải bày thêm cho em mai nên làm thế nào để họ phải tin, phải sợ. Lúc nãy em nói cứng với ông Thủ là vì em biết ông có nhiều mẹo! Ông bày mẹo. Em đi làm, thì ta chẳng còn sợ ai nữa! Ông Hàm lại ừm trong cổ, nói ậm è, Lý lặng để ta tính! Và trong lúc ông tính, thì chị Bé lại dìu ông về long sàng với những nhịp thở hôi hổi.
Còn Tùng, anh chàng tình si bây giờ môi hoàn toàn trở lại tỉnh táo. Tùng nhẩm tính mai phải báo sớm cho ông Thủ, ông Xuân Tươi biết kế hoạch chiếm đất của dân chúng. Dù chi bộ có phân tâm đến mấy, thì những đảng viên vẫn phải có trách nhiệm không được để cho dân chúng manh động. Tùng vẫn bước hăm hở. Cánh đồng quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
Vòm cây nhãn mờ mờ như một dấu chấm phía xa. Lòng Tùng lại cồn lên vừa rạo rực, vừa thấy hối hận về những phút mê cuồng cùng Minh vừa qua. Tùng vuốt lại quần áo bỗng sững cả tay khi hai cánh mũi còn cảm mùi xà phòng thơm, mùi tóc, mùi da thịt của Minh vẫn lan tỏa khắp người mình! Đào có nhận ra không? Vốn là người nồng nhiệt và ích kỷ trong chuyện tình cảm, nếu biết mình đã ấy với Minh, thì không biết những gì sẽ xảy ra?
Ờ, nhưng sao Đào lại chuyển biến nhanh thế nhỉ? Chả nhẽ chỉ vì mình định bỏ đi kiếm ăn ở đất khách quê người mà có sự tác động ghê gớm thế? Phụ nữ thật lạ lùng, vừa cạn cợt như đĩa đèn, lại vừa thăm thẳm như đêm tối! Để cho cánh đàn ông khi thì được tọa hưởng ngồi mát ăn bát vàng, khi thì bị cuốn chìm vào đến không còn biết đâu cuối ở đâu mà ra! Nhưng thôi, dầu sao đời ta nỗi nào! Cứ tưởng không bao giờ mình đến được chỗ hẹn hò say mê này nữa. Cứ tưởng mình đã hoàn toàn mất Đào, thì đột ngột…
Đã hết con đường sỏi lớn, Tùng dừng lại nhìn trước nhìn sau, rồi sẽ xuống cái hùm ở đầu bờ ruộng để bước lên con đường mương bồi hồi những kỷ niệm của mình. Thì bất ngờ một bóng người từ đống rạ xếp trên bờ mương phía trước nhảy choàng ra và tức khắc một quầng gì đen thui nháng lên, phóng thẳng vào mặt Tùng! Vừa kêu á một tiếng. Tùng vừa vội đưa tay lên che mắt đã bị cả một bọng tro hắt tối xầm. Tiếp liền một bọng nữa trùm kín người Tùng. Rồi cùng lúc ba người đội tung đống rạ lên, nhảy xổ vào. Những quả đấm bố xuống tới tấp. Một tiếng gằn trong cố họng:
– Nhớ là những cuộc họp sau phải câm mồm đi!
– A…
Tùng rít lên, rồi vung tay đấm ra cả bốn xung quanh. Nhưng vô hiệu, vì mất mở không được, cay xè, bỏng rát. Tùng chỉ lờ mờ thấy những bóng người loang loáng, nháo nhào, chạy loằng ngoằng quanh minh. Tùng húc đầu vào cái bóng đen thui phía trước định mở đường máu, thì một nắm tro nữa lại hắt vào mặt anh? Thình lình có tiếng kêu the thé trên đường sỏi, khiến mấy cái bóng đen đang đan dệt quanh người Tùng bỗng hú lên một tiếng như hiệu lệnh của lũ người ăn lông ở lỗ, rồi chúng nhảy nhoáng nhoáng qua mương nước, chạy vun vút xuôi cánh đồng.
Tất cả sự việc diễn ra chỉ chừng ba phút.
Tùng ngồi bệt xuống, lấy tay áo lau mặt. Tròng mất bị ngấm tro càng cay xót, bỏng như táp lửa. Nước mắt chảy ra giàn giụa. Nỗi uất ức đã đến độ căm giận khiến Tùng bật khóc. Anh không thể nào nghĩ được mình lại bị làm nhục ghê gớm thế này. Tiếng Minh gọi lạc giọng trên đường:
– Anh Tùng, anh Tùng đâu rồi? Trời đất ơi, mau lên Đào.
Vừa chạy bậm bạch, Minh vừa gọi rối rít. Rồi cô nhào người đến chỗ Tùng đang ngồi, hai tay áo vẫn lau lau dụi dụi, Minh ôm lấy vai Tùng, nâng mặt anh lên và cô càng kêu rú. Cả mặt mũi, đầu tóc, áo quần Tùng bết đặc tro bếp, khiến người anh là một khối đen thui, râm lã như vừa chui ở tố quỷ ra! Nhưng Minh càng kinh hãi khi Tùng gạt tay cô ra, đứng vùng dậy nói dằn giọng:
– Thì ra các cô lừa tôi!
Rồi Tùng thập thòm bước đi, tay vẫn đưa lên dụi mắt, như không còn gì để nói với người con gái mà vừa lúc nãy mình đã đòi hỏi cuồng nhiệt nữa. Minh lặng đi như chết đứng. Đào vừa hào hển chạy tới, nghe vậy, liền ngồi thụp xuống khóc nức lên. Minh bỗng dậm chân, vừa khóe vừa gọi:
– Anh Tùng, anh điên rồi à? Đứng lại đã.
Tùng vừa dừng lại, thì Minh đã nhào tới vồ lấy vai anh mà lắc, nói như nước xối:
– Anh bảo ai lừa anh? Em với cái Đào mà lừa anh à? Thế thì anh giết chúng em đi! Quân lừa lọc còn để sống làm gì cho bẩn mắt, giết đi ối giời đất ơi, làm phúc phải tội!
Minh khóc, tiếng vỡ ra, cùng uất ức nghẹn ngào. Tùng đứng trơ ra. Anh rất sợ tiếng khóc của phụ nữ. Minh vừa khóc tức tưởi, vừa nói đứt quãng.
Từ chỗ Tùng, cô vừa đi châng lâng về đến cổng, đã thấy Đào đứng bên bụi găng chờ. Minh bỗng chột dạ, tưởng Đào bám gót mình theo dõi, đã biết hết chuyện mình với Tùng. Nhưng Đào không để ý vẻ ngường ngượng của bạn, mà sốt ruột nói ngay những nghi vấn đang khiến cô hoảng hốt. Ấy là theo kế hoạch lúc đầu người ta bắt Đào nhắn Tùng ra chỗ hẹn, để có người đến gặp Tùng nói chuyện theo cách mặc cả trước mặt Đào cho Tùng dễ mềm lòng.
Nhưng bây giờ người ta lại bảo Đào không được ra nữa, để người ta nói chuyện riêng với Tùng thôi. Vì thằng này rắn đâu, nên phải nói theo cách cứng rắn! Sau đây nếu nghe thấy có chuyện gì xảy ra, có ai đến hỏi Đào để điều tra, thì Đào phải chối là không biết gì cả, không hẹn hò với ai. Nghe vậy Đào hoảng quá, thấy chính mình đã sắp gây tội ác đến nơi!
Cô lại chạy vội đi tìm Minh. Thì năm kia đã có chuyện tương tự vậy rồi. Ông Phan cũng là đảng viên hắn hoi, đã tố cáo đội trưởng, đội phó và thủ kho ở đội 1 ăn gian trong việc cân lợn gia công. Có mỗi một con, mà họ cân đi cân lại giao nộp đến ba lần. Buổi tối ông Phan nghe có tiếng gọi rất vui vẻ ở ngoài. Cổng, vừa chạy ra thì ba gã đàn ông nai nịt như ba toong đao phủ, ngang nhiên không cần giấu mặt, ra hiệu cho ông Phan không được kêu, rồi kèm ông ra giữa Đồng Chùa để dạy cho ông biết thế nào là lễ độ.
Vậy mà rồi chịu. Cứ như chuyện đùa, không ai phân xử, vì không có chứng cớ, không bắt tận tay, không day tận trán, trên người lại không có thương tích. Sau lưng chỉ thấy vài vết tim tím như đánh gió. Thế thì ai tin ông! Họp chi bộ, ông Phan còn bị đội trưởng, đội phó phê bình là đặt điêu bịa chuyện để làm vẩn bầu không khí đoàn kết nội bộ!
– Nhưng người ta ở đây là ai? Là những đứa nào? – Tùng hỏi gắt gỏng.
Minh gạt nước mắt, giọng đã cứng lại:
– Rồi em sẽ nói rõ. Mấy người này biết anh có võ, có sức, chứ không yếu ớt như ông Phan, nên người ta phải giấu mặt. Nhưng chúng em đã dám ra đây để xua đuổi họ, là không sợ họ rồi. Là vì anh, anh hiểu chưa? Em biết rồi em với cái Đào cũng sẽ bị dọa nạt, nhưng đến nước này thì chúng em không sợ. Đoàn thanh niên sẽ phải lên tiếng để nói lên sự thật. Lâu nay ở đây người ta coi thanh niên như trẻ con, như một lũ để sai vặt. Cần làm cái gì không công là huy động thanh niên. Cần vệ sinh đường sá, cống rãnh để đón khách, huy động thanh niên! Tát Đầm Cò để bắt cá nộp cho các hội nghị của xã, thanh niên! Cả đến việc sục vào từng nhà diệt chó để phòng chó dại, cũng lại thanh niên! Nhưng chưa bao giờ thanh niên được góp ý phê bình cán bộ, đảng viên ở đây, vì đấy là việc nội bộ cần nói hẹp? Bây giờ phải đổi mới đi. Anh phải cứng rắn lên và không được gây sự vớ vẩn nghe chưa? Em chẳng cần biết anh võ vẽ thế nào, nhưng nếu anh lại đi gây chuyện đánh nhau để trả miếng thì không ai ủng hộ anh đâu. Đào lại đây, không thèm khóc nữa! Hai người nói chuyện với nhau đi! Bây giờ mà còn hiểu lầm nhau, để người khác xúi bẩy thì rồi tan nát cuộc đời mà không biết. Rồi sẽ thù hằn nhau đến kiếp nào nữa? Xé cha nó ra. Phải tự quyết lấy mình. Nói chuyện với nhau đi! Tao lên kia tao chờ, rồi tao về ngủ với mày, chứ không đêm nay mày sẽ bị lôi thôi.
Minh quay sang cầm chiếc khăn mùi – soa trên tay Đào đưa cho Tùng:
– Lau mặt đi, toàn tro trấu như ông ba bị ấy! Nhưng chính người ta đã tự bôi tro trát trấu vào mặt họ, chứ không phải là anh!
Minh dúi khăn vào tay Tùng, đẩy Đào vẫn đang đứng ủ rũ lại, rồi thong thả bước lên đường. Cái dáng mập tròn của cô bỗng hoạt bát và phúc hậu lạ lùng. Cắm cúi đi một đoạn xa, tới đầu dốc sỏi, Minh mới quay lại. Trăng đã khuất vào dãy núi đen thẫm phía tây, trời chỉ còn sáng mờ mờ, nhưng Minh vẫn nhìn thấy hai bóng người dưới kia cứ công khai và đàng hoàng đứng giữa bờ cỏ, nhưng đã chập vào nhau làm một! Và hai mảng lưng cứ xiết lấy nhau, đang vặn vẹo, vặn vẹo?
Minh đưa tay ôm lấy ngực mình bỗng cồn lên bổi hổi, ôm lấy đôi má đang nóng như hơ lửa. Minh khẽ nhắm đôi mi đã lõa nhòa dấp dính ướt. Một cái rùng mình thấm vào tận tim. Em khóc!
Nhưng ngày giáp hạt 1988.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mảnh đất lắm người nhiều ma |
Tác giả | Nguyễn Khắc Trường |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 10/10/2021 03:08 (GMT+7) |