– Bên công an họ đã có kết quả gì chưa đại ca? – Sơn quay sang tôi hỏi.
– Chưa có gì. Lúc sang có một anh vào hỏi han một lát rồi lại về. Quá trình điều tra họ không kể cho mình đâu nên không hóng được gì cả! – Tôi nói.
– Em bảo này, chiều nay em với Hòa và Lâm xuống nằm vùng ở Hà Nội luôn, đại ca ở nhà lo cho mẹ, có gì bọn em sẽ báo.
– Không được! – Tôi phản đối luôn.
– Đại ca chẳng hiểu gì cả. Chúng nó đã biết mặt đại ca, đại ca mà loanh quanh ở đấy, tình cờ chúng nó vô tình nhìn thấy, chẳng phải đánh rắn động cỏ sao? Chúng nó chưa biết mặt em với Hòa và Lâm nên sẽ thuận lợi hơn nhiều. Lúc này chúng ta đang ở thế chủ động, đại ca đừng đánh mất lợi thế đó vì cái thói anh hùng rơm! – Sơn chậm rãi lý giải.
Tôi ngồi thừ người ra, thấy nó nói chuẩn không thể bắt bẻ được cái gì.
– Cứ thống nhất như thế đi Hiếu! Nôn nóng quá là hỏng hết việc. – Hòa xen vào.
– Thôi được rồi, nhưng có thêm thông tin gì mới phải điện ngay cho tao nhé! – Tôi đành đồng thuận với kế hoạch của chúng nó.
Sau khi đã thống nhất, tôi quay trở lại bệnh viện, còn Sơn, Lâm cùng với Hòa quay về nhà tôi.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv.moe/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Tôi vào viện ngồi với mẹ, đến trưa thì Hồng đem cơm vào cho dì Thúy rồi rủ tôi cùng nàng về ăn cơm. Tôi tranh thủ ghé cửa hàng mua chai rượu.
Về đến nhà, thấy mâm cơm đã dọn sẵn, Hòa với Lâm và Thủy đang ngồi đợi.
– Sơn đâu? – Tôi thắc mắc.
– Nó về nhà nó rồi, ngồi xuống ăn đi. – Hòa vẫy.
– Gọi cho nó bảo sang đây ăn cho vui! – Tôi rút điện thoại ra.
– Không phải điện, chắc nó ăn ở nhà rồi, tao điện có được đâu. – Hòa lắc đầu, không quên nhón cái đùi gà vừa ăn vừa nói.
– Thế để tao sang gọi nó. Em và Hồng cứ vào ngồi trước đi.
Nói xong tôi bước ra xe.
– Ôi trời, có bữa cơm mà rách việc làm gì!? – Lâm xua tay.
– Mất công mua chai rượu, thiếu nó còn gì là vui nữa? – Tôi cười cười rồi quay xe nổ máy phóng đi.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv.moe/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Sơn đứng trầm ngâm trước tủ phì phèo điếu thuốc như đang suy tư một điều gì đó. Sau đó nó bước lại giường nằm xuống tiếp tục rít thuốc.
Châm và rít thêm vài điếu nữa, nó lại đứng dậy bước tới trước tủ. Nó cứ đưa tay lên cánh tủ rồi lại bỏ xuống như lưỡng lự một điều gì đó.
Rồi bỗng ánh mắt nó ánh lên cái nhìn sắc lẹm. Nó kiên quyết mở khóa tủ, bới trong đống quần áo ra một chiếc hộp. Nó cầm lên đặt xuống giường, mở ra, trong đó có rất nhiều tiền. Nó rút một xấp ra nhét vào túi rồi lại châm điếu thuốc nhìn chiếc hộp. Nhìn một lúc, nó lại đi lòng vòng, châm thuốc hút tiếp. Sau đó nó bước lại bỏ hết đống tiền ra giường rồi lấy ra một vật được bọc vải khá kỹ.
Nó cầm vật đó lên rồi cẩn thận mở lớp vải ra. Mở hết mấy lượt vải, vật đó hiện nguyên hình là… một khẩu súng lục đen ngòm. Nó nheo mắt nhìn khẩu súng, vẫn đốt thuốc như điên rồi với lấy mấy mảnh vải lau lau.
– Sang nhà ăn cơm nhanh lên, mọi người đang đợi! – Tôi mở toang cửa ngó vào.
Sơn cuống quýt giấu vội khẩu súng ra sau lưng nhưng tôi đã kịp nhìn thấy thứ công cụ giết người đó, thứ mà tôi chỉ thấy trong phim ảnh.
– Cái gì thế? – Tôi quắc mắt nhìn nó.
– Không, không có gì đâu đại ca! – Nó tỏ vẻ bối rối ra mặt.
– Mày đưa tao xem thứ mày vừa cầm! – Tôi đưa tay ra.
– Em đã bảo không có gì mà!
– Nếu mày không đưa thì đừng sang nhà tao, đừng bao giờ nhìn mặt tao nữa! – Tôi cáu tiết quay ngoắt đi luôn.
– Đại ca, từ từ đã… – Nó vội gọi với theo.
– Sao? – Tôi lạnh lùng ngoảnh lại nhìn nó.
Nó chẳng nói chẳng rằng đặt khẩu súng lên giường, mặt tỏ vẻ bất phục.
Tôi đóng cửa lại rồi bước tới cầm khẩu súng lên loay hoay một lúc.
– Mày tháo hết đạn ra cho tao! – Sau một hồi không tìm cách nào tháo ra được, tôi lại đưa cho nó.
– Đại ca!
– Tao bảo tháo ra, không nói nhiều! – Tôi quát lên.
Nó lưỡng lự giây lát rồi cũng cầm khẩu súng, mở chốt, hạ băng đạn xuống.
Tôi lập tức giật lấy băng đạn trên tay nó rồi giật luôn cả khẩu súng. Nhét cả hai thứ vào túi quần xong rồi ngồi xuống cạnh nó.
– Sơn này! – Tôi thở dài.
– Sao đại ca?
– Mày ở bên kia có như thế nào, cuộc sống va chạm chém giết ra sao nhưng khi về Việt Nam, về lại cái mảnh đất này, mày vẫn chỉ là Sơn, là thằng Sơn bạn chí cốt của tao, là thằng ngó trộm nhà vệ sinh, đá bóng thì chuyên lăn ra ăn vạ, sút phát nào chết chim phát đấy, là thằng nghịch ngợm phá phách nhưng khi quay lại trường cũ thì cặm cụi quét dọn, là thằng đã nhắc tao phải tìm được Ngọc trước khi đi xa… Mày… mày chỉ nên là vậy thôi… – Nói đến những lời cuối tôi nghẹn giọng.
– Đại ca!!! – Nó quay sang nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi, khuôn mặt thảng thốt.
– Mày còn gọi tao được hai tiếng như vậy thì mày phải nghe tao! – Tôi quàng tay khoác lên vai nó.
– Cái thứ này… nó không được xuất hiện ở đây. Nó không có lý do gì để xuất hiện. Mày hiểu tao nói không?
Sơn cúi gằm mặt xuống.
– Tao biết mày vì tao có thể làm mọi thứ. Nhưng mày phải hiểu nếu mày có vấn đề gì thì tao có thể sống trong vui vẻ đến hết cuộc đời này sao? – Tôi tiếp tục nói.
– Nhưng…
– Không nhưng gì cả! – Tôi ngắt lời nó.
– Chúng ta chỉ nên điều tra, sau khi nắm bắt được tình hình, nếu xác định được thủ phạm là chúng nó thì báo với công an để họ giải quyết, ngoài ra không được hành động gì thêm… Sơn, nghe tao. Nghe thằng ‘đại ca’ này một lần được không?
– Em… Em…
– Sơn!!! – Tôi bóp mạnh vào vai nó.
– Bất kể tao đang có những biến cố khủng khiếp nhưng tao vẫn đang có tất cả. Mẹ, Ngọc và những người bạn, đặc biệt là mày. Xin mày, đừng lấy đi của tao cái thằng đã ở cạnh tao bên đường Tàu năm nào. Xin mày đấy! – Tôi khẩn khoản lay lay nó.
– Đại ca! – Nó bối rối cúi gằm mặt. Tôi thấy một vài giọt nước mắt lấm chấm dưới sàn nhà. Đó là lần đầu tiên tôi thấy nó rơi lệ thật sự.
– Thôi chúng ta về nhà đại ca nhanh không mọi người đợi. – Bỗng nó đưa tay quệt nhanh qua mắt, quay sang nói với tôi, rồi đứng bật dậy bỏ đống tiền vương vãi trên giường vào hộp rồi nhét vào tủ, sau đó bước ra cửa.
– Nhanh lên đại ca! Em đói lắm rồi! – Thấy tôi vẫn đang ngồi nhìn, nó liền quay lại giục.
– Ờ, được rồi.
Tôi liền đứng dậy rồi cùng với nó đi xuống nhà, khóa cửa rồi bước ra xe.
Dọc đường tôi và nó tạt qua một con kênh, nhìn quanh không có ai, tôi rút khẩu súng và băng đạn ra ném xuống nước.
– Tủm!
Sơn có vẻ vẫn suy ngẫm điều gì đó khi nhìn khẩu súng chìm nghỉm trong dòng nước. Chẳng muốn nó nghĩ ngợi manh nha thêm điều gì nữa, tôi kéo nó lên xe rồi hai thằng phi về nhà.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv.moe/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Ăn cơm xong đến đầu giờ chiều, tôi lại điện cho anh Đăng, là anh hình sự lúc sáng vào viện thăm mẹ tôi để hỏi han tình hình nhưng câu trả lời vẫn là “Bọn anh đang điều tra”, “Đang khoanh vùng” và… chấm hết.
“Cứ loanh quanh thế này chắc cũng chẳng ăn thua gì!” Tôi tự nhủ. Có lúc lại nghĩ bụng “Hay là mình nói thêm thông tin này nhỉ?” Nhưng rồi lại thôi. Mọi thứ vẫn còn mơ hồ lắm, nhỡ nói ra lại nhiễu loạn thông tin thì cũng chẳng giải quyết được gì. Chi bằng cứ “Điều tra theo hướng chúng tôi mở ra”, tôi muốn cái thằng gây ra chuyện này phải chính tay tôi đưa nó ra ánh sáng. Cái sự hiếu thắng trẻ con trong tôi cứ nghĩ như vậy.
Khoảng 4 giờ chiều, Sơn, Hòa cùng Lâm lên đường xuống Hà Nội. Trước khi đi tôi còn cẩn thận kéo thằng Sơn ra một góc lục lọi người nó thêm một lần nữa, biết chắc nó không còn mang theo thứ gì tôi mới để cho nó đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mai Ngọc - người con gái tôi yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/07/2019 06:29 (GMT+7) |